Tác giả:

1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ…

Chương 3

Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… Sau khi nàng rời đi, Lý ma ma tựa vào khung cửa, nhẩn nha nhai hạt dưa, ánh mắt tam giác nheo nheo nhìn ta từ trên xuống dưới.“Chà, còn cài hoa cơ đấy.Theo Thu Nhạn chẳng học được gì hay, lại học được cái thói yểu điệu làm dáng rồi.”Nói xong, vỏ hạt dưa trong miệng bà ta phun luôn xuống chân ta.Hai bà bếp bên cạnh cũng phụ họa theo:“Phải đó, Thu Nhạn cả ngày ăn diện như tiên giáng trần, không phải là để quyến rũ nam nhân sao?”“Nghe nói Nhị gia muốn nạp nàng ta làm thiếp đó.”“Thu Nhạn thì nói là không đồng ý, vậy mà vẫn suốt ngày lượn lờ quanh Nhị gia.”Những lời ấy thật khó nghe.Tuy ta có chút e sợ mấy người đó, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng phản bác:“Tiểu thư thích người bên cạnh mình ăn mặc xinh đẹp, Thu Nhạn tỷ cũng chỉ là—”“Phì—”Vỏ hạt dưa lần này bay thẳng vào mặt ta.Ba người kia hoàn toàn không để tâm đến lời ta nói, cũng chẳng buồn liếc ta lấy một cái, liền quay người bỏ đi.Mãi sau này, ta mới hiểu vì sao Lý ma ma lại vu khống hãm hại Thu Nhạn tỷ như thế.Thì ra con gái bà ta cũng làm việc trong viện của Nhị gia, dốc sức lấy lòng mấy lần mà vẫn chẳng lọt nổi vào mắt hắn.Ta lặng lẽ gỡ vỏ hạt dưa trên mặt xuống, trong lòng lơ mơ nghĩ:Rõ ràng, Thu Nhạn tỷ có làm gì đâu.Vậy mà không làm gì, cũng vẫn bị người ta chửi là yểu điệu lẳng lơ.Chỉ bởi vì tỷ ấy quá đẹp.Ta thầm nghĩ, tiểu thư cũng là một mỹ nhân, những bà già này chắc chắn không dám nói bậy sau lưng nàng.5.Chớp mắt đã sang hè.Sen trong hồ nở rộ, trong phủ chuẩn bị mở tiệc thưởng hoa.Hôm ấy là ngày bận rộn nhất.Phu nhân và tiểu thư của những nhà có máu mặt trong huyện đều đến cả.Ta nghe loáng thoáng từ Thu Nhạn tỷ, mới biết hóa ra đây là cái cớ để Lão phu nhân ngấm ngầm chọn vợ cho Nhị gia.Nhắc đến Nhị gia, vốn ta muốn hỏi thử Thu Nhạn tỷ, rốt cuộc Nhị gia thật sự định nạp tỷ ấy làm thiếp sao?Nhưng lời vừa lên đến miệng, lại bị ta nuốt ngược vào.Ta chẳng giúp được gì, hỏi rồi cũng chỉ khiến người ta thêm phiền lòng.Khách khứa đông, ta bị quản sự gọi đi, bắt thay y phục tươm tất hơn để ra hầu trà rót nước.Đến tối, mọi người đều đã an giấc.Chỉ còn ta trực đêm trong bếp.Trên người ta vẫn còn mặc bộ váy áo ban ngày.Khác hẳn với đồ thô nát thường mặc khi nhóm lửa.Bộ váy này màu sắc nhã nhặn, bên trên còn thêu hoa.Là lần đầu tiên ta được mặc xiêm y đẹp đến thế, không nhịn được liền chạy đến bên vại nước cạnh nhà bếp, mượn ánh trăng soi gương.Đang lúc rướn cổ ngắm nghía, không ngờ phía sau bỗng có người ôm chầm lấy ta.

Sau khi nàng rời đi, Lý ma ma tựa vào khung cửa, nhẩn nha nhai hạt dưa, ánh mắt tam giác nheo nheo nhìn ta từ trên xuống dưới.

“Chà, còn cài hoa cơ đấy.

Theo Thu Nhạn chẳng học được gì hay, lại học được cái thói yểu điệu làm dáng rồi.”

Nói xong, vỏ hạt dưa trong miệng bà ta phun luôn xuống chân ta.

Hai bà bếp bên cạnh cũng phụ họa theo:

“Phải đó, Thu Nhạn cả ngày ăn diện như tiên giáng trần, không phải là để quyến rũ nam nhân sao?”

“Nghe nói Nhị gia muốn nạp nàng ta làm thiếp đó.”

“Thu Nhạn thì nói là không đồng ý, vậy mà vẫn suốt ngày lượn lờ quanh Nhị gia.”

Những lời ấy thật khó nghe.

Tuy ta có chút e sợ mấy người đó, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng phản bác:

“Tiểu thư thích người bên cạnh mình ăn mặc xinh đẹp, Thu Nhạn tỷ cũng chỉ là—”

“Phì—”

Vỏ hạt dưa lần này bay thẳng vào mặt ta.

Ba người kia hoàn toàn không để tâm đến lời ta nói, cũng chẳng buồn liếc ta lấy một cái, liền quay người bỏ đi.

Mãi sau này, ta mới hiểu vì sao Lý ma ma lại vu khống hãm hại Thu Nhạn tỷ như thế.

Thì ra con gái bà ta cũng làm việc trong viện của Nhị gia, dốc sức lấy lòng mấy lần mà vẫn chẳng lọt nổi vào mắt hắn.

Ta lặng lẽ gỡ vỏ hạt dưa trên mặt xuống, trong lòng lơ mơ nghĩ:

Rõ ràng, Thu Nhạn tỷ có làm gì đâu.

Vậy mà không làm gì, cũng vẫn bị người ta chửi là yểu điệu lẳng lơ.

Chỉ bởi vì tỷ ấy quá đẹp.

Ta thầm nghĩ, tiểu thư cũng là một mỹ nhân, những bà già này chắc chắn không dám nói bậy sau lưng nàng.

5.

Chớp mắt đã sang hè.

Sen trong hồ nở rộ, trong phủ chuẩn bị mở tiệc thưởng hoa.

Hôm ấy là ngày bận rộn nhất.

Phu nhân và tiểu thư của những nhà có máu mặt trong huyện đều đến cả.

Ta nghe loáng thoáng từ Thu Nhạn tỷ, mới biết hóa ra đây là cái cớ để Lão phu nhân ngấm ngầm chọn vợ cho Nhị gia.

Nhắc đến Nhị gia, vốn ta muốn hỏi thử Thu Nhạn tỷ, rốt cuộc Nhị gia thật sự định nạp tỷ ấy làm thiếp sao?

Nhưng lời vừa lên đến miệng, lại bị ta nuốt ngược vào.

Ta chẳng giúp được gì, hỏi rồi cũng chỉ khiến người ta thêm phiền lòng.

Khách khứa đông, ta bị quản sự gọi đi, bắt thay y phục tươm tất hơn để ra hầu trà rót nước.

Đến tối, mọi người đều đã an giấc.

Chỉ còn ta trực đêm trong bếp.

Trên người ta vẫn còn mặc bộ váy áo ban ngày.

Khác hẳn với đồ thô nát thường mặc khi nhóm lửa.

Bộ váy này màu sắc nhã nhặn, bên trên còn thêu hoa.

Là lần đầu tiên ta được mặc xiêm y đẹp đến thế, không nhịn được liền chạy đến bên vại nước cạnh nhà bếp, mượn ánh trăng soi gương.

Đang lúc rướn cổ ngắm nghía, không ngờ phía sau bỗng có người ôm chầm lấy ta.

Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… Sau khi nàng rời đi, Lý ma ma tựa vào khung cửa, nhẩn nha nhai hạt dưa, ánh mắt tam giác nheo nheo nhìn ta từ trên xuống dưới.“Chà, còn cài hoa cơ đấy.Theo Thu Nhạn chẳng học được gì hay, lại học được cái thói yểu điệu làm dáng rồi.”Nói xong, vỏ hạt dưa trong miệng bà ta phun luôn xuống chân ta.Hai bà bếp bên cạnh cũng phụ họa theo:“Phải đó, Thu Nhạn cả ngày ăn diện như tiên giáng trần, không phải là để quyến rũ nam nhân sao?”“Nghe nói Nhị gia muốn nạp nàng ta làm thiếp đó.”“Thu Nhạn thì nói là không đồng ý, vậy mà vẫn suốt ngày lượn lờ quanh Nhị gia.”Những lời ấy thật khó nghe.Tuy ta có chút e sợ mấy người đó, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng phản bác:“Tiểu thư thích người bên cạnh mình ăn mặc xinh đẹp, Thu Nhạn tỷ cũng chỉ là—”“Phì—”Vỏ hạt dưa lần này bay thẳng vào mặt ta.Ba người kia hoàn toàn không để tâm đến lời ta nói, cũng chẳng buồn liếc ta lấy một cái, liền quay người bỏ đi.Mãi sau này, ta mới hiểu vì sao Lý ma ma lại vu khống hãm hại Thu Nhạn tỷ như thế.Thì ra con gái bà ta cũng làm việc trong viện của Nhị gia, dốc sức lấy lòng mấy lần mà vẫn chẳng lọt nổi vào mắt hắn.Ta lặng lẽ gỡ vỏ hạt dưa trên mặt xuống, trong lòng lơ mơ nghĩ:Rõ ràng, Thu Nhạn tỷ có làm gì đâu.Vậy mà không làm gì, cũng vẫn bị người ta chửi là yểu điệu lẳng lơ.Chỉ bởi vì tỷ ấy quá đẹp.Ta thầm nghĩ, tiểu thư cũng là một mỹ nhân, những bà già này chắc chắn không dám nói bậy sau lưng nàng.5.Chớp mắt đã sang hè.Sen trong hồ nở rộ, trong phủ chuẩn bị mở tiệc thưởng hoa.Hôm ấy là ngày bận rộn nhất.Phu nhân và tiểu thư của những nhà có máu mặt trong huyện đều đến cả.Ta nghe loáng thoáng từ Thu Nhạn tỷ, mới biết hóa ra đây là cái cớ để Lão phu nhân ngấm ngầm chọn vợ cho Nhị gia.Nhắc đến Nhị gia, vốn ta muốn hỏi thử Thu Nhạn tỷ, rốt cuộc Nhị gia thật sự định nạp tỷ ấy làm thiếp sao?Nhưng lời vừa lên đến miệng, lại bị ta nuốt ngược vào.Ta chẳng giúp được gì, hỏi rồi cũng chỉ khiến người ta thêm phiền lòng.Khách khứa đông, ta bị quản sự gọi đi, bắt thay y phục tươm tất hơn để ra hầu trà rót nước.Đến tối, mọi người đều đã an giấc.Chỉ còn ta trực đêm trong bếp.Trên người ta vẫn còn mặc bộ váy áo ban ngày.Khác hẳn với đồ thô nát thường mặc khi nhóm lửa.Bộ váy này màu sắc nhã nhặn, bên trên còn thêu hoa.Là lần đầu tiên ta được mặc xiêm y đẹp đến thế, không nhịn được liền chạy đến bên vại nước cạnh nhà bếp, mượn ánh trăng soi gương.Đang lúc rướn cổ ngắm nghía, không ngờ phía sau bỗng có người ôm chầm lấy ta.

Chương 3