1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ…
Chương 5
Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… 7.Lúc này, đã là ngày thứ hai kể từ khi ta nhảy xuống hố phân.Tối hôm đó, Nhị gia thấy ta toàn thân lấm lem dơ bẩn, liền bịt mũi bỏ đi.Lý ma ma nói ta bốc mùi hôi thối, không cho ngủ trong phòng hạ nhân.Ta tự múc từng thùng nước lạnh, dội lên người hết lần này đến lần khác.Rồi thay bộ y phục sạch sẽ mà Lý ma ma quăng ra, ôm gối ngồi thu lu dưới hiên suốt một đêm.Ban ngày, người không rõ đầu đuôi thì cười nhạo ta té vào hố xí, nhục nhã ê chề.Còn kẻ biết rõ chân tướng, như Lý ma ma, lại càng buông lời đay nghiến khi ta nhóm bếp:“Đúng là con tiện tỳ trời sinh, học mấy chiêu lẳng lơ kia chẳng bao lâu đã định quyến rũ chủ tử.Không soi lại thân phận mình, chủ tử cao quý đời nào để mắt tới?”Hai bà bếp bên cạnh phá lên cười:“Cười chết mất thôi, v* v*n không thành, thấy nhiều người rồi xấu hổ quá nhảy xuống hố phân!”Ta mím môi, không đáp nửa lời, lặng lẽ tiếp củi vào bếp.Ta không dám giải thích, dẫu có nói, e rằng họ cũng chẳng tin.Trong mắt những người này, những chuyện mờ ám giữa nam nữ, bao giờ cũng là nữ nhân chủ động dụ dỗ, nam nhân mới sa ngã.Lửa cháy rực rỡ, phản chiếu lên tay ta một màu đỏ au, khiến người ta nhìn không ra những vết thương từ đêm trước.Thế nhưng, dù ngoài da không thấy, trong người vẫn còn đau âm ỉ.Tuy ta không bị hắn làm nhục thật sự, nhưng trong lòng, ta đã sợ Nhị gia đến thấu xương.Chỉ mong được co ro mãi trong xó bếp này, cứ thế nhóm lửa cho đến hết đời.Mãi đến khi Thu Nhạn bước vào, tiếng bàn tán trong bếp mới chịu dừng lại.“Tiểu thư muốn hầm một bát chim bồ câu non.”Nàng như vậy dặn dò, hai bà bếp liền cúi đầu “dạ” vâng, ngoan ngoãn đáp ứng.Ta và Thu Nhạn tỷ chạm mắt nhau một cái, liền hiểu được ý nàng, lập tức bước ra ngoài.Nàng hỏi, người tối qua ngã xuống hố phân có phải là ta không, lại dặn dò ta sau này phải cẩn thận.Vừa nói, nàng vừa đưa cho ta một cái hộp quẹt, bảo rằng đi đêm thì ít nhất cũng có chút ánh sáng.Ta nức nở, nghẹn ngào kể lại đầu đuôi sự việc.Thu Nhạn sững người, hồi lâu mới rút khăn tay bên hông ra, lau nước mắt cho ta.“Muội muội ngoan, cảm ơn vì đã tin mà kể với ta. Khổ cho muội rồi.”Nàng trầm mặc không nói, mà lúc ấy trong bếp, Lý ma ma đã bắt đầu bóng gió chửi ta lười biếng không chịu làm.Ta vội lau nước mắt, chạy vào nhà bếp, chui luôn vào chỗ nhóm lửa.Hình như Thu Nhạn vẫn đứng lặng ở đó rất lâu.Hai ngày sau, Trương nhũ mẫu trong viện tiểu thư bất ngờ tới bếp.Bà ta chỉ thẳng vào ta, nói với Lý ma ma:“Chính con bé này. Tiểu thư đích danh gọi nó đến viện Lê Phương hầu hạ.”
7.
Lúc này, đã là ngày thứ hai kể từ khi ta nhảy xuống hố phân.
Tối hôm đó, Nhị gia thấy ta toàn thân lấm lem dơ bẩn, liền bịt mũi bỏ đi.
Lý ma ma nói ta bốc mùi hôi thối, không cho ngủ trong phòng hạ nhân.
Ta tự múc từng thùng nước lạnh, dội lên người hết lần này đến lần khác.
Rồi thay bộ y phục sạch sẽ mà Lý ma ma quăng ra, ôm gối ngồi thu lu dưới hiên suốt một đêm.
Ban ngày, người không rõ đầu đuôi thì cười nhạo ta té vào hố xí, nhục nhã ê chề.
Còn kẻ biết rõ chân tướng, như Lý ma ma, lại càng buông lời đay nghiến khi ta nhóm bếp:
“Đúng là con tiện tỳ trời sinh, học mấy chiêu lẳng lơ kia chẳng bao lâu đã định quyến rũ chủ tử.
Không soi lại thân phận mình, chủ tử cao quý đời nào để mắt tới?”
Hai bà bếp bên cạnh phá lên cười:
“Cười chết mất thôi, v* v*n không thành, thấy nhiều người rồi xấu hổ quá nhảy xuống hố phân!”
Ta mím môi, không đáp nửa lời, lặng lẽ tiếp củi vào bếp.
Ta không dám giải thích, dẫu có nói, e rằng họ cũng chẳng tin.
Trong mắt những người này, những chuyện mờ ám giữa nam nữ, bao giờ cũng là nữ nhân chủ động dụ dỗ, nam nhân mới sa ngã.
Lửa cháy rực rỡ, phản chiếu lên tay ta một màu đỏ au, khiến người ta nhìn không ra những vết thương từ đêm trước.
Thế nhưng, dù ngoài da không thấy, trong người vẫn còn đau âm ỉ.
Tuy ta không bị hắn làm nhục thật sự, nhưng trong lòng, ta đã sợ Nhị gia đến thấu xương.
Chỉ mong được co ro mãi trong xó bếp này, cứ thế nhóm lửa cho đến hết đời.
Mãi đến khi Thu Nhạn bước vào, tiếng bàn tán trong bếp mới chịu dừng lại.
“Tiểu thư muốn hầm một bát chim bồ câu non.”
Nàng như vậy dặn dò, hai bà bếp liền cúi đầu “dạ” vâng, ngoan ngoãn đáp ứng.
Ta và Thu Nhạn tỷ chạm mắt nhau một cái, liền hiểu được ý nàng, lập tức bước ra ngoài.
Nàng hỏi, người tối qua ngã xuống hố phân có phải là ta không, lại dặn dò ta sau này phải cẩn thận.
Vừa nói, nàng vừa đưa cho ta một cái hộp quẹt, bảo rằng đi đêm thì ít nhất cũng có chút ánh sáng.
Ta nức nở, nghẹn ngào kể lại đầu đuôi sự việc.
Thu Nhạn sững người, hồi lâu mới rút khăn tay bên hông ra, lau nước mắt cho ta.
“Muội muội ngoan, cảm ơn vì đã tin mà kể với ta.
Khổ cho muội rồi.”
Nàng trầm mặc không nói, mà lúc ấy trong bếp, Lý ma ma đã bắt đầu bóng gió chửi ta lười biếng không chịu làm.
Ta vội lau nước mắt, chạy vào nhà bếp, chui luôn vào chỗ nhóm lửa.
Hình như Thu Nhạn vẫn đứng lặng ở đó rất lâu.
Hai ngày sau, Trương nhũ mẫu trong viện tiểu thư bất ngờ tới bếp.
Bà ta chỉ thẳng vào ta, nói với Lý ma ma:
“Chính con bé này.
Tiểu thư đích danh gọi nó đến viện Lê Phương hầu hạ.”
Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… 7.Lúc này, đã là ngày thứ hai kể từ khi ta nhảy xuống hố phân.Tối hôm đó, Nhị gia thấy ta toàn thân lấm lem dơ bẩn, liền bịt mũi bỏ đi.Lý ma ma nói ta bốc mùi hôi thối, không cho ngủ trong phòng hạ nhân.Ta tự múc từng thùng nước lạnh, dội lên người hết lần này đến lần khác.Rồi thay bộ y phục sạch sẽ mà Lý ma ma quăng ra, ôm gối ngồi thu lu dưới hiên suốt một đêm.Ban ngày, người không rõ đầu đuôi thì cười nhạo ta té vào hố xí, nhục nhã ê chề.Còn kẻ biết rõ chân tướng, như Lý ma ma, lại càng buông lời đay nghiến khi ta nhóm bếp:“Đúng là con tiện tỳ trời sinh, học mấy chiêu lẳng lơ kia chẳng bao lâu đã định quyến rũ chủ tử.Không soi lại thân phận mình, chủ tử cao quý đời nào để mắt tới?”Hai bà bếp bên cạnh phá lên cười:“Cười chết mất thôi, v* v*n không thành, thấy nhiều người rồi xấu hổ quá nhảy xuống hố phân!”Ta mím môi, không đáp nửa lời, lặng lẽ tiếp củi vào bếp.Ta không dám giải thích, dẫu có nói, e rằng họ cũng chẳng tin.Trong mắt những người này, những chuyện mờ ám giữa nam nữ, bao giờ cũng là nữ nhân chủ động dụ dỗ, nam nhân mới sa ngã.Lửa cháy rực rỡ, phản chiếu lên tay ta một màu đỏ au, khiến người ta nhìn không ra những vết thương từ đêm trước.Thế nhưng, dù ngoài da không thấy, trong người vẫn còn đau âm ỉ.Tuy ta không bị hắn làm nhục thật sự, nhưng trong lòng, ta đã sợ Nhị gia đến thấu xương.Chỉ mong được co ro mãi trong xó bếp này, cứ thế nhóm lửa cho đến hết đời.Mãi đến khi Thu Nhạn bước vào, tiếng bàn tán trong bếp mới chịu dừng lại.“Tiểu thư muốn hầm một bát chim bồ câu non.”Nàng như vậy dặn dò, hai bà bếp liền cúi đầu “dạ” vâng, ngoan ngoãn đáp ứng.Ta và Thu Nhạn tỷ chạm mắt nhau một cái, liền hiểu được ý nàng, lập tức bước ra ngoài.Nàng hỏi, người tối qua ngã xuống hố phân có phải là ta không, lại dặn dò ta sau này phải cẩn thận.Vừa nói, nàng vừa đưa cho ta một cái hộp quẹt, bảo rằng đi đêm thì ít nhất cũng có chút ánh sáng.Ta nức nở, nghẹn ngào kể lại đầu đuôi sự việc.Thu Nhạn sững người, hồi lâu mới rút khăn tay bên hông ra, lau nước mắt cho ta.“Muội muội ngoan, cảm ơn vì đã tin mà kể với ta. Khổ cho muội rồi.”Nàng trầm mặc không nói, mà lúc ấy trong bếp, Lý ma ma đã bắt đầu bóng gió chửi ta lười biếng không chịu làm.Ta vội lau nước mắt, chạy vào nhà bếp, chui luôn vào chỗ nhóm lửa.Hình như Thu Nhạn vẫn đứng lặng ở đó rất lâu.Hai ngày sau, Trương nhũ mẫu trong viện tiểu thư bất ngờ tới bếp.Bà ta chỉ thẳng vào ta, nói với Lý ma ma:“Chính con bé này. Tiểu thư đích danh gọi nó đến viện Lê Phương hầu hạ.”