Ta chuẩn bị mang hết của cải trong phủ Quận chúa cùng một kẻ không xu dính túi chạy trốn theo tiếng gọi của tình yêu. Lại không ngờ, vào đêm Cung yến một ngày trước khi tẩu hôn, khi diện kiến thế tử của Trường Ninh Hầu, ta lại trợn mắt khi thấy hắn giống hệt tình lang “ nghèo kiết xác” của mình... Hắn nghi hoặc : "Quả phụ gánh phân ở phố Đông?" Ta trợn trắng mắt hỏi lại: "Gã quét đường ở phố Tây?" 1 Sau khi bị từ hôn, ta trở thành trò cười trong giới khuê nữ Kinh thành. Thế là ta lấy lý do tâm trạng không tốt, nài nỉ A nương cho phép ta ra ngoài giải khuây. Trong miếu Nguyệt Lão, ta quỳ gối hồi lâu không dậy. "Thì ra Nguyệt Lão tiên sinh ngài ngoài se tơ hồng, còn có thể cắt đứt duyên nợ đấy à?" Chẳng qua ta chỉ tình cờ nhắc tới không muốn gả cho vị Thế tử lăng nhăng của Phủ Trường Ninh Hầu thôi, vậy mà ông làm thế nào để người ta thật sự từ hôn rồi!? Cái chiếu từ hôn này rõ ràng là do hắn dùng quân công cầu về, đã định như đóng cọc trên ván, ngay cả Hoàng Tổ mẫu cũng chẳng còn cách…
Chương 11: Chương 11
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét RácTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcTa chuẩn bị mang hết của cải trong phủ Quận chúa cùng một kẻ không xu dính túi chạy trốn theo tiếng gọi của tình yêu. Lại không ngờ, vào đêm Cung yến một ngày trước khi tẩu hôn, khi diện kiến thế tử của Trường Ninh Hầu, ta lại trợn mắt khi thấy hắn giống hệt tình lang “ nghèo kiết xác” của mình... Hắn nghi hoặc : "Quả phụ gánh phân ở phố Đông?" Ta trợn trắng mắt hỏi lại: "Gã quét đường ở phố Tây?" 1 Sau khi bị từ hôn, ta trở thành trò cười trong giới khuê nữ Kinh thành. Thế là ta lấy lý do tâm trạng không tốt, nài nỉ A nương cho phép ta ra ngoài giải khuây. Trong miếu Nguyệt Lão, ta quỳ gối hồi lâu không dậy. "Thì ra Nguyệt Lão tiên sinh ngài ngoài se tơ hồng, còn có thể cắt đứt duyên nợ đấy à?" Chẳng qua ta chỉ tình cờ nhắc tới không muốn gả cho vị Thế tử lăng nhăng của Phủ Trường Ninh Hầu thôi, vậy mà ông làm thế nào để người ta thật sự từ hôn rồi!? Cái chiếu từ hôn này rõ ràng là do hắn dùng quân công cầu về, đã định như đóng cọc trên ván, ngay cả Hoàng Tổ mẫu cũng chẳng còn cách… A Nương biết ta ghét bị lừa dối nhất, cho dù Ninh Dịch Thần từ hôn là vì vị quả phụ gánh phân kia... tức là ta.Nếu cứ dễ dàng giảng hòa, thì ta đường đường là Quận chúa chắc chắn sẽ mất hết thể diện. Ninh Dịch Thần nhất định phải tự làm mình khó xử trước mặt mọi người một phen, bằng không thì chuyện này chưa xong đâu....Thế là, cứ thế, ta bị "bán" đi!*Phiên ngoại (Góc nhìn nam chính)Ta nhìn bộ quần áo rách nát đã chuẩn bị sẵn từ lâu, trong lòng tưởng tượng ra cảnh gặp mặt người trong mộng.Rốt cuộc là tiên nữ nào có thể viết ra bài thơ hay như "Từng mảnh từng mảnh lại từng mảnh, bay vào bùn đất chẳng thấy đâu"?Phụ thân nhìn thấy "trang bị" của ta, giận dữ mắng: "Sao? Từ hôn Gia Hòa Quận chúa rồi, nhận thấy mình chỉ có thể đi làm ăn mày à?"Ta không đáp lời.Phụ thân giận dữ rung động: "Ngươi liệu hồn đó! Đừng tưởng xây dựng quân công ở biên cương rồi là không coi lão tử ra gì. Ngươi từ hôn Gia Hòa Quận chúa một cách hồ đồ như vậy, tốt nhất trước khi nàng ấy xuất giá, đừng đi trêu chọc bất kỳ cô nương nào khác, bằng không ta cho ngươi biết tay!"Ta biết Phụ thân lo lắng điều gì.Nghe đồn Gia Hòa Quận chúa từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ có một vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng tính tình nóng nảy và ghen tuông. Nếu ta cưới vợ trước khi nàng xuất giá, nàng ta sẽ mất hết thể diện, nhất định sẽ tìm cách hành hạ phu thê ta...Chuyện sau này để sau rồi tính.Ta nôn nóng thay y phục, ngồi xe ngựa của Hầu phủ đến nơi đã hẹn.Phải nói A Thanh quá chu đáo cho ta, chọn một bãi tha ma kín đáo như vậy, ta cũng không sợ gặp phải người quen.Lúc gặp A Thanh, nỗi cuồng loạn trong lòng ta có chút không kìm nén được.Nàng ấy thanh tú hơn ta tưởng. Nói là người gánh phân, nhưng bàn tay nhỏ lại trắng nõn thon dài, nhìn thế nào cũng không giống người làm việc nặng.Ta hỏi nàng vì sao? Nàng đáp: "Ngốc ạ, việc gánh phân dùng bằng vai, vai ta chai hết rồi đây, tay này ngày thường có mấy khi dùng đến đâu..."Ta tin ngay. Phải nói, nghề nào cũng có nhân tài.Tuy bộ y phục nàng mặc hôm nay trông có vẻ cũ kỹ, nhưng ta rất cảm động. Vì mau chóng muốn đến gặp ta, nàng thậm chí còn chưa kịp rửa mặt, trông như một chú mèo nhỏ đáng yêu.Dưới khuôn mặt lấm lem ấy, ẩn chứa một đôi mắt to trong veo, như chứa đựng cả biển sao trời, lấp lánh sự tò mò và thuần khiết vô tận, khiến người ta không thể rời mắt.Nàng chỉ cần đứng đó thôi, cũng đủ khiến ta cảm nhận được sự tốt đẹp và hy vọng của cuộc sống.Ta không còn là kẻ cô đơn nữa rồi!Ta thề, ta sẽ trao mọi thứ của ta cho nàng, để nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý, không còn phải sống bằng nghề gánh phân nữa."Ta có thể nuôi nàng!" Ta ngụ ý bảo nàng từ bỏ công việc đó."Ôi chao, A Nghị, nhận tiền thì làm việc, đó là lẽ đương nhiên mà. Hơn nữa, thu nhập của ta cũng không thấp đâu, ta... ta nguyện ý nuôi chàng!"Nàng nói rồi, e thẹn cúi đầu.Một tiểu tiên nữ có trách nhiệm, lương thiện biết bao! Ta đã nhặt được bảo bối rồi. Ta bắt đầu thầm cảm ơn "tiền phu ca ca" c.h.ế.t sớm, bằng không cô nương tốt như vậy sao đến lượt ta.Sau này A Thanh bảo ta đi thi khoa cử, hy vọng ta đi con đường làm quan.Trong thư viết: 【A Nghị, chúng ta muốn sống tốt ở Biện Kinh, e rằng cần phải có chút quyền lực. Về tiền bạc chàng không cần lo, trước đây ta đã giấu rất nhiều của riêng. Chỉ là, chàng ít nhất cũng nên đi thi khoa cử, giành được thứ hạng thì mới có tiếng nói, chúng ta cũng không cần phải trốn tránh...】Ta muốn nói với nàng biết bao, dù ta đã lập công hiển hách đến mức "Phong Lang Cư Tư", Phụ thân cũng sẽ không cho phép nàng bước chân vào cửa nhà Hầu phủ đâu. Ta chếch mất!!!Ta suy đi suy lại, cuối cùng mới định đưa nàng đi tẩu hôn.Ta chưa bao giờ hành động thiếu chín chắn như vậy, rõ ràng biết ở Hạ Quốc, tẩu hôn đối với một nữ tử mà nói, là hành vi sẽ bị đóng đinh lên cột nhục nhã, nhưng ta không muốn người phụ nữ mình yêu bị thế tục tàn nhẫn chia lìa.Ta chuẩn bị cuỗm hết số tiền tích cóp bấy lâu, cộng thêm một nửa gia sản của Trường Ninh Hầu phủ, nhất định phải đảm bảo nửa đời sau, A Thanh sống thật thoải mái dễ chịu, như vậy cái bất lợi của việc "tẩu hôn" sẽ được giảm bớt.
A Nương biết ta ghét bị lừa dối nhất, cho dù Ninh Dịch Thần từ hôn là vì vị quả phụ gánh phân kia... tức là ta.
Nếu cứ dễ dàng giảng hòa, thì ta đường đường là Quận chúa chắc chắn sẽ mất hết thể diện. Ninh Dịch Thần nhất định phải tự làm mình khó xử trước mặt mọi người một phen, bằng không thì chuyện này chưa xong đâu.
...Thế là, cứ thế, ta bị "bán" đi!
*
Phiên ngoại (Góc nhìn nam chính)
Ta nhìn bộ quần áo rách nát đã chuẩn bị sẵn từ lâu, trong lòng tưởng tượng ra cảnh gặp mặt người trong mộng.
Rốt cuộc là tiên nữ nào có thể viết ra bài thơ hay như "Từng mảnh từng mảnh lại từng mảnh, bay vào bùn đất chẳng thấy đâu"?
Phụ thân nhìn thấy "trang bị" của ta, giận dữ mắng: "Sao? Từ hôn Gia Hòa Quận chúa rồi, nhận thấy mình chỉ có thể đi làm ăn mày à?"
Ta không đáp lời.
Phụ thân giận dữ rung động: "Ngươi liệu hồn đó! Đừng tưởng xây dựng quân công ở biên cương rồi là không coi lão tử ra gì. Ngươi từ hôn Gia Hòa Quận chúa một cách hồ đồ như vậy, tốt nhất trước khi nàng ấy xuất giá, đừng đi trêu chọc bất kỳ cô nương nào khác, bằng không ta cho ngươi biết tay!"
Ta biết Phụ thân lo lắng điều gì.
Nghe đồn Gia Hòa Quận chúa từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ có một vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng tính tình nóng nảy và ghen tuông. Nếu ta cưới vợ trước khi nàng xuất giá, nàng ta sẽ mất hết thể diện, nhất định sẽ tìm cách hành hạ phu thê ta...
Chuyện sau này để sau rồi tính.
Ta nôn nóng thay y phục, ngồi xe ngựa của Hầu phủ đến nơi đã hẹn.
Phải nói A Thanh quá chu đáo cho ta, chọn một bãi tha ma kín đáo như vậy, ta cũng không sợ gặp phải người quen.
Lúc gặp A Thanh, nỗi cuồng loạn trong lòng ta có chút không kìm nén được.
Nàng ấy thanh tú hơn ta tưởng. Nói là người gánh phân, nhưng bàn tay nhỏ lại trắng nõn thon dài, nhìn thế nào cũng không giống người làm việc nặng.
Ta hỏi nàng vì sao? Nàng đáp: "Ngốc ạ, việc gánh phân dùng bằng vai, vai ta chai hết rồi đây, tay này ngày thường có mấy khi dùng đến đâu..."
Ta tin ngay. Phải nói, nghề nào cũng có nhân tài.
Tuy bộ y phục nàng mặc hôm nay trông có vẻ cũ kỹ, nhưng ta rất cảm động. Vì mau chóng muốn đến gặp ta, nàng thậm chí còn chưa kịp rửa mặt, trông như một chú mèo nhỏ đáng yêu.
Dưới khuôn mặt lấm lem ấy, ẩn chứa một đôi mắt to trong veo, như chứa đựng cả biển sao trời, lấp lánh sự tò mò và thuần khiết vô tận, khiến người ta không thể rời mắt.
Nàng chỉ cần đứng đó thôi, cũng đủ khiến ta cảm nhận được sự tốt đẹp và hy vọng của cuộc sống.
Ta không còn là kẻ cô đơn nữa rồi!
Ta thề, ta sẽ trao mọi thứ của ta cho nàng, để nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý, không còn phải sống bằng nghề gánh phân nữa.
"Ta có thể nuôi nàng!" Ta ngụ ý bảo nàng từ bỏ công việc đó.
"Ôi chao, A Nghị, nhận tiền thì làm việc, đó là lẽ đương nhiên mà. Hơn nữa, thu nhập của ta cũng không thấp đâu, ta... ta nguyện ý nuôi chàng!"
Nàng nói rồi, e thẹn cúi đầu.
Một tiểu tiên nữ có trách nhiệm, lương thiện biết bao! Ta đã nhặt được bảo bối rồi. Ta bắt đầu thầm cảm ơn "tiền phu ca ca" c.h.ế.t sớm, bằng không cô nương tốt như vậy sao đến lượt ta.
Sau này A Thanh bảo ta đi thi khoa cử, hy vọng ta đi con đường làm quan.
Trong thư viết: 【A Nghị, chúng ta muốn sống tốt ở Biện Kinh, e rằng cần phải có chút quyền lực. Về tiền bạc chàng không cần lo, trước đây ta đã giấu rất nhiều của riêng. Chỉ là, chàng ít nhất cũng nên đi thi khoa cử, giành được thứ hạng thì mới có tiếng nói, chúng ta cũng không cần phải trốn tránh...】
Ta muốn nói với nàng biết bao, dù ta đã lập công hiển hách đến mức "Phong Lang Cư Tư", Phụ thân cũng sẽ không cho phép nàng bước chân vào cửa nhà Hầu phủ đâu. Ta chếch mất!!!
Ta suy đi suy lại, cuối cùng mới định đưa nàng đi tẩu hôn.
Ta chưa bao giờ hành động thiếu chín chắn như vậy, rõ ràng biết ở Hạ Quốc, tẩu hôn đối với một nữ tử mà nói, là hành vi sẽ bị đóng đinh lên cột nhục nhã, nhưng ta không muốn người phụ nữ mình yêu bị thế tục tàn nhẫn chia lìa.
Ta chuẩn bị cuỗm hết số tiền tích cóp bấy lâu, cộng thêm một nửa gia sản của Trường Ninh Hầu phủ, nhất định phải đảm bảo nửa đời sau, A Thanh sống thật thoải mái dễ chịu, như vậy cái bất lợi của việc "tẩu hôn" sẽ được giảm bớt.
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét RácTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcTa chuẩn bị mang hết của cải trong phủ Quận chúa cùng một kẻ không xu dính túi chạy trốn theo tiếng gọi của tình yêu. Lại không ngờ, vào đêm Cung yến một ngày trước khi tẩu hôn, khi diện kiến thế tử của Trường Ninh Hầu, ta lại trợn mắt khi thấy hắn giống hệt tình lang “ nghèo kiết xác” của mình... Hắn nghi hoặc : "Quả phụ gánh phân ở phố Đông?" Ta trợn trắng mắt hỏi lại: "Gã quét đường ở phố Tây?" 1 Sau khi bị từ hôn, ta trở thành trò cười trong giới khuê nữ Kinh thành. Thế là ta lấy lý do tâm trạng không tốt, nài nỉ A nương cho phép ta ra ngoài giải khuây. Trong miếu Nguyệt Lão, ta quỳ gối hồi lâu không dậy. "Thì ra Nguyệt Lão tiên sinh ngài ngoài se tơ hồng, còn có thể cắt đứt duyên nợ đấy à?" Chẳng qua ta chỉ tình cờ nhắc tới không muốn gả cho vị Thế tử lăng nhăng của Phủ Trường Ninh Hầu thôi, vậy mà ông làm thế nào để người ta thật sự từ hôn rồi!? Cái chiếu từ hôn này rõ ràng là do hắn dùng quân công cầu về, đã định như đóng cọc trên ván, ngay cả Hoàng Tổ mẫu cũng chẳng còn cách… A Nương biết ta ghét bị lừa dối nhất, cho dù Ninh Dịch Thần từ hôn là vì vị quả phụ gánh phân kia... tức là ta.Nếu cứ dễ dàng giảng hòa, thì ta đường đường là Quận chúa chắc chắn sẽ mất hết thể diện. Ninh Dịch Thần nhất định phải tự làm mình khó xử trước mặt mọi người một phen, bằng không thì chuyện này chưa xong đâu....Thế là, cứ thế, ta bị "bán" đi!*Phiên ngoại (Góc nhìn nam chính)Ta nhìn bộ quần áo rách nát đã chuẩn bị sẵn từ lâu, trong lòng tưởng tượng ra cảnh gặp mặt người trong mộng.Rốt cuộc là tiên nữ nào có thể viết ra bài thơ hay như "Từng mảnh từng mảnh lại từng mảnh, bay vào bùn đất chẳng thấy đâu"?Phụ thân nhìn thấy "trang bị" của ta, giận dữ mắng: "Sao? Từ hôn Gia Hòa Quận chúa rồi, nhận thấy mình chỉ có thể đi làm ăn mày à?"Ta không đáp lời.Phụ thân giận dữ rung động: "Ngươi liệu hồn đó! Đừng tưởng xây dựng quân công ở biên cương rồi là không coi lão tử ra gì. Ngươi từ hôn Gia Hòa Quận chúa một cách hồ đồ như vậy, tốt nhất trước khi nàng ấy xuất giá, đừng đi trêu chọc bất kỳ cô nương nào khác, bằng không ta cho ngươi biết tay!"Ta biết Phụ thân lo lắng điều gì.Nghe đồn Gia Hòa Quận chúa từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ có một vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng tính tình nóng nảy và ghen tuông. Nếu ta cưới vợ trước khi nàng xuất giá, nàng ta sẽ mất hết thể diện, nhất định sẽ tìm cách hành hạ phu thê ta...Chuyện sau này để sau rồi tính.Ta nôn nóng thay y phục, ngồi xe ngựa của Hầu phủ đến nơi đã hẹn.Phải nói A Thanh quá chu đáo cho ta, chọn một bãi tha ma kín đáo như vậy, ta cũng không sợ gặp phải người quen.Lúc gặp A Thanh, nỗi cuồng loạn trong lòng ta có chút không kìm nén được.Nàng ấy thanh tú hơn ta tưởng. Nói là người gánh phân, nhưng bàn tay nhỏ lại trắng nõn thon dài, nhìn thế nào cũng không giống người làm việc nặng.Ta hỏi nàng vì sao? Nàng đáp: "Ngốc ạ, việc gánh phân dùng bằng vai, vai ta chai hết rồi đây, tay này ngày thường có mấy khi dùng đến đâu..."Ta tin ngay. Phải nói, nghề nào cũng có nhân tài.Tuy bộ y phục nàng mặc hôm nay trông có vẻ cũ kỹ, nhưng ta rất cảm động. Vì mau chóng muốn đến gặp ta, nàng thậm chí còn chưa kịp rửa mặt, trông như một chú mèo nhỏ đáng yêu.Dưới khuôn mặt lấm lem ấy, ẩn chứa một đôi mắt to trong veo, như chứa đựng cả biển sao trời, lấp lánh sự tò mò và thuần khiết vô tận, khiến người ta không thể rời mắt.Nàng chỉ cần đứng đó thôi, cũng đủ khiến ta cảm nhận được sự tốt đẹp và hy vọng của cuộc sống.Ta không còn là kẻ cô đơn nữa rồi!Ta thề, ta sẽ trao mọi thứ của ta cho nàng, để nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý, không còn phải sống bằng nghề gánh phân nữa."Ta có thể nuôi nàng!" Ta ngụ ý bảo nàng từ bỏ công việc đó."Ôi chao, A Nghị, nhận tiền thì làm việc, đó là lẽ đương nhiên mà. Hơn nữa, thu nhập của ta cũng không thấp đâu, ta... ta nguyện ý nuôi chàng!"Nàng nói rồi, e thẹn cúi đầu.Một tiểu tiên nữ có trách nhiệm, lương thiện biết bao! Ta đã nhặt được bảo bối rồi. Ta bắt đầu thầm cảm ơn "tiền phu ca ca" c.h.ế.t sớm, bằng không cô nương tốt như vậy sao đến lượt ta.Sau này A Thanh bảo ta đi thi khoa cử, hy vọng ta đi con đường làm quan.Trong thư viết: 【A Nghị, chúng ta muốn sống tốt ở Biện Kinh, e rằng cần phải có chút quyền lực. Về tiền bạc chàng không cần lo, trước đây ta đã giấu rất nhiều của riêng. Chỉ là, chàng ít nhất cũng nên đi thi khoa cử, giành được thứ hạng thì mới có tiếng nói, chúng ta cũng không cần phải trốn tránh...】Ta muốn nói với nàng biết bao, dù ta đã lập công hiển hách đến mức "Phong Lang Cư Tư", Phụ thân cũng sẽ không cho phép nàng bước chân vào cửa nhà Hầu phủ đâu. Ta chếch mất!!!Ta suy đi suy lại, cuối cùng mới định đưa nàng đi tẩu hôn.Ta chưa bao giờ hành động thiếu chín chắn như vậy, rõ ràng biết ở Hạ Quốc, tẩu hôn đối với một nữ tử mà nói, là hành vi sẽ bị đóng đinh lên cột nhục nhã, nhưng ta không muốn người phụ nữ mình yêu bị thế tục tàn nhẫn chia lìa.Ta chuẩn bị cuỗm hết số tiền tích cóp bấy lâu, cộng thêm một nửa gia sản của Trường Ninh Hầu phủ, nhất định phải đảm bảo nửa đời sau, A Thanh sống thật thoải mái dễ chịu, như vậy cái bất lợi của việc "tẩu hôn" sẽ được giảm bớt.