Tác giả:

1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ…

Chương 9

Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… Đại viện thâm sâu, ngày tháng cứ thế trôi nhanh.Chớp mắt, đã đến Trung thu.Hôm ấy, sau bữa tiệc gia đình, tiểu thư ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, mấy người hầu đứng quanh trò chuyện cùng nàng.Hạ Uyên từ ngoài bước vào, nét mặt rạng rỡ:“Hôm nay trong phủ bao trọn rạp hát, lát nữa sẽ khởi hành.Tiểu thư, để nô tỳ chải đầu cho người.”Từ lúc vào Phương gia đến nay, ta vẫn chưa từng bước chân ra khỏi cổng.Mỗi khi tiểu thư xuất hành, cũng chỉ mang theo vài nha hoàn thân cận.Nghĩ đến đó, ta không khỏi có chút ngưỡng mộ.Không ngờ đến lúc tiểu thư chuẩn bị rời viện, Thu Nhạn lại gọi ta cùng đi.Hai bên đường treo đầy lồng đèn hình dáng khác nhau.Người qua kẻ lại, chen vai sát cánh, vô cùng náo nhiệt.Ta đi sau kiệu tiểu thư, vừa bước vừa nhìn ngó khắp nơi, trong lòng vô cùng háo hức.Tới rạp hát, ta theo tiểu thư vào gian phòng bao xem kịch.Trong phòng chỉ có tiểu thư và năm nha hoàn chúng ta, bầu không khí khá thoải mái.Tiểu thư bảo chúng ta ăn điểm tâm và trái cây trên bàn.Mọi người vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả, bàn luận về các đào kép đang diễn trên sân khấu đối diện.Ai nấy đều nhất trí rằng, cô đào hát vai tiểu đán hôm nay thật nổi bật.Giọng hát trong vắt, dáng điệu lại uyển chuyển mềm mại.Trong tiếng cười nói, mấy hồi tuồng cũng đã khép lại, mọi người lên xe trở về.Tiểu thư vừa lên cỗ xe, Tuyết Oanh chợt nói với ta:“A, tiểu thư để quên lò sưởi tay rồi, ngươi quay lại lấy đi.”Trời vừa chuyển lạnh, tiểu thư thể chất yếu, đi đâu cũng cần mang theo lò sưởi tay.Ta vội vàng đáp lời, chạy trở lại phòng bao để lấy.Quả cũng là xui xẻo, ta vừa đặt chân tới bao phòng thì Nhị gia đã từ phía đối diện đi tới.Ta giật mình, vội cúi đầu hành lễ:“Nhị gia.”Nam nhân kia thản nhiên bước lướt qua, căn bản không thèm để mắt đến ta.Vẫn là tên tiểu đồng đi phía sau hắn vẫy tay, ra hiệu bảo ta tránh đường.Ta nghiêng người nhường lối cho hàng người đi theo sau Nhị gia, lúc ấy mới trông thấy cô đào hát vai tiểu đán cũng đi cùng.Son phấn chưa tẩy, thân vẫn khoác xiêm y tay áo rộng của đào hát.Còn đang muốn ngắm thêm vài lần, thì đám người ấy đã rẽ sang một hành lang khác, khuất khỏi tầm mắt.Ta hoàn hồn, vội vàng quay lại tìm lò sưởi tay của tiểu thư.Tìm đi tìm lại mấy lượt, vẫn chẳng thấy tăm hơi.Ra khỏi rạp hát, người nhà họ Phương đã về gần hết.Ta một thân một mình đi theo, lại vì lỡ giờ mà bị bà gác cổng mắng cho một trận.Trở về viện Lê Phương, ta định vào báo với tiểu thư là không tìm được lò sưởi.Nào ngờ Tuyết Oanh đứng chặn trước cửa, không cho ta vào.“Thật ngại quá,” - nàng ta cười nhạt, “đi được nửa đường ta mới nhớ ra, lò sưởi là ở chỗ ta.”Tới lúc này ta mới bừng tỉnh, Tuyết Oanh cố tình giở trò trêu chọc ta.Ta nghiến chặt môi, hỏi thẳng:“Tỷ vì sao lại làm vậy?”Chẳng lẽ chỉ vì câu khen bâng quơ của ta mấy tháng trước?“Bên cạnh tiểu thư người đã đủ nhiều rồi. Ngươi cứ biết thân biết phận thì tốt hơn.”Nàng ta cứ như vậy cảnh cáo ta.

Đại viện thâm sâu, ngày tháng cứ thế trôi nhanh.

Chớp mắt, đã đến Trung thu.

Hôm ấy, sau bữa tiệc gia đình, tiểu thư ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, mấy người hầu đứng quanh trò chuyện cùng nàng.

Hạ Uyên từ ngoài bước vào, nét mặt rạng rỡ:

“Hôm nay trong phủ bao trọn rạp hát, lát nữa sẽ khởi hành.

Tiểu thư, để nô tỳ chải đầu cho người.”

Từ lúc vào Phương gia đến nay, ta vẫn chưa từng bước chân ra khỏi cổng.

Mỗi khi tiểu thư xuất hành, cũng chỉ mang theo vài nha hoàn thân cận.

Nghĩ đến đó, ta không khỏi có chút ngưỡng mộ.

Không ngờ đến lúc tiểu thư chuẩn bị rời viện, Thu Nhạn lại gọi ta cùng đi.

Hai bên đường treo đầy lồng đèn hình dáng khác nhau.

Người qua kẻ lại, chen vai sát cánh, vô cùng náo nhiệt.

Ta đi sau kiệu tiểu thư, vừa bước vừa nhìn ngó khắp nơi, trong lòng vô cùng háo hức.

Tới rạp hát, ta theo tiểu thư vào gian phòng bao xem kịch.

Trong phòng chỉ có tiểu thư và năm nha hoàn chúng ta, bầu không khí khá thoải mái.

Tiểu thư bảo chúng ta ăn điểm tâm và trái cây trên bàn.

Mọi người vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả, bàn luận về các đào kép đang diễn trên sân khấu đối diện.

Ai nấy đều nhất trí rằng, cô đào hát vai tiểu đán hôm nay thật nổi bật.

Giọng hát trong vắt, dáng điệu lại uyển chuyển mềm mại.

Trong tiếng cười nói, mấy hồi tuồng cũng đã khép lại, mọi người lên xe trở về.

Tiểu thư vừa lên cỗ xe, Tuyết Oanh chợt nói với ta:

“A, tiểu thư để quên lò sưởi tay rồi, ngươi quay lại lấy đi.”

Trời vừa chuyển lạnh, tiểu thư thể chất yếu, đi đâu cũng cần mang theo lò sưởi tay.

Ta vội vàng đáp lời, chạy trở lại phòng bao để lấy.

Quả cũng là xui xẻo, ta vừa đặt chân tới bao phòng thì Nhị gia đã từ phía đối diện đi tới.

Ta giật mình, vội cúi đầu hành lễ:

“Nhị gia.”

Nam nhân kia thản nhiên bước lướt qua, căn bản không thèm để mắt đến ta.

Vẫn là tên tiểu đồng đi phía sau hắn vẫy tay, ra hiệu bảo ta tránh đường.

Ta nghiêng người nhường lối cho hàng người đi theo sau Nhị gia, lúc ấy mới trông thấy cô đào hát vai tiểu đán cũng đi cùng.

Son phấn chưa tẩy, thân vẫn khoác xiêm y tay áo rộng của đào hát.

Còn đang muốn ngắm thêm vài lần, thì đám người ấy đã rẽ sang một hành lang khác, khuất khỏi tầm mắt.

Ta hoàn hồn, vội vàng quay lại tìm lò sưởi tay của tiểu thư.

Tìm đi tìm lại mấy lượt, vẫn chẳng thấy tăm hơi.

Ra khỏi rạp hát, người nhà họ Phương đã về gần hết.

Ta một thân một mình đi theo, lại vì lỡ giờ mà bị bà gác cổng mắng cho một trận.

Trở về viện Lê Phương, ta định vào báo với tiểu thư là không tìm được lò sưởi.

Nào ngờ Tuyết Oanh đứng chặn trước cửa, không cho ta vào.

“Thật ngại quá,” - nàng ta cười nhạt, “đi được nửa đường ta mới nhớ ra, lò sưởi là ở chỗ ta.”

Tới lúc này ta mới bừng tỉnh, Tuyết Oanh cố tình giở trò trêu chọc ta.

Ta nghiến chặt môi, hỏi thẳng:

“Tỷ vì sao lại làm vậy?”

Chẳng lẽ chỉ vì câu khen bâng quơ của ta mấy tháng trước?

“Bên cạnh tiểu thư người đã đủ nhiều rồi. 

Ngươi cứ biết thân biết phận thì tốt hơn.”

Nàng ta cứ như vậy cảnh cáo ta.

Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… Đại viện thâm sâu, ngày tháng cứ thế trôi nhanh.Chớp mắt, đã đến Trung thu.Hôm ấy, sau bữa tiệc gia đình, tiểu thư ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, mấy người hầu đứng quanh trò chuyện cùng nàng.Hạ Uyên từ ngoài bước vào, nét mặt rạng rỡ:“Hôm nay trong phủ bao trọn rạp hát, lát nữa sẽ khởi hành.Tiểu thư, để nô tỳ chải đầu cho người.”Từ lúc vào Phương gia đến nay, ta vẫn chưa từng bước chân ra khỏi cổng.Mỗi khi tiểu thư xuất hành, cũng chỉ mang theo vài nha hoàn thân cận.Nghĩ đến đó, ta không khỏi có chút ngưỡng mộ.Không ngờ đến lúc tiểu thư chuẩn bị rời viện, Thu Nhạn lại gọi ta cùng đi.Hai bên đường treo đầy lồng đèn hình dáng khác nhau.Người qua kẻ lại, chen vai sát cánh, vô cùng náo nhiệt.Ta đi sau kiệu tiểu thư, vừa bước vừa nhìn ngó khắp nơi, trong lòng vô cùng háo hức.Tới rạp hát, ta theo tiểu thư vào gian phòng bao xem kịch.Trong phòng chỉ có tiểu thư và năm nha hoàn chúng ta, bầu không khí khá thoải mái.Tiểu thư bảo chúng ta ăn điểm tâm và trái cây trên bàn.Mọi người vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả, bàn luận về các đào kép đang diễn trên sân khấu đối diện.Ai nấy đều nhất trí rằng, cô đào hát vai tiểu đán hôm nay thật nổi bật.Giọng hát trong vắt, dáng điệu lại uyển chuyển mềm mại.Trong tiếng cười nói, mấy hồi tuồng cũng đã khép lại, mọi người lên xe trở về.Tiểu thư vừa lên cỗ xe, Tuyết Oanh chợt nói với ta:“A, tiểu thư để quên lò sưởi tay rồi, ngươi quay lại lấy đi.”Trời vừa chuyển lạnh, tiểu thư thể chất yếu, đi đâu cũng cần mang theo lò sưởi tay.Ta vội vàng đáp lời, chạy trở lại phòng bao để lấy.Quả cũng là xui xẻo, ta vừa đặt chân tới bao phòng thì Nhị gia đã từ phía đối diện đi tới.Ta giật mình, vội cúi đầu hành lễ:“Nhị gia.”Nam nhân kia thản nhiên bước lướt qua, căn bản không thèm để mắt đến ta.Vẫn là tên tiểu đồng đi phía sau hắn vẫy tay, ra hiệu bảo ta tránh đường.Ta nghiêng người nhường lối cho hàng người đi theo sau Nhị gia, lúc ấy mới trông thấy cô đào hát vai tiểu đán cũng đi cùng.Son phấn chưa tẩy, thân vẫn khoác xiêm y tay áo rộng của đào hát.Còn đang muốn ngắm thêm vài lần, thì đám người ấy đã rẽ sang một hành lang khác, khuất khỏi tầm mắt.Ta hoàn hồn, vội vàng quay lại tìm lò sưởi tay của tiểu thư.Tìm đi tìm lại mấy lượt, vẫn chẳng thấy tăm hơi.Ra khỏi rạp hát, người nhà họ Phương đã về gần hết.Ta một thân một mình đi theo, lại vì lỡ giờ mà bị bà gác cổng mắng cho một trận.Trở về viện Lê Phương, ta định vào báo với tiểu thư là không tìm được lò sưởi.Nào ngờ Tuyết Oanh đứng chặn trước cửa, không cho ta vào.“Thật ngại quá,” - nàng ta cười nhạt, “đi được nửa đường ta mới nhớ ra, lò sưởi là ở chỗ ta.”Tới lúc này ta mới bừng tỉnh, Tuyết Oanh cố tình giở trò trêu chọc ta.Ta nghiến chặt môi, hỏi thẳng:“Tỷ vì sao lại làm vậy?”Chẳng lẽ chỉ vì câu khen bâng quơ của ta mấy tháng trước?“Bên cạnh tiểu thư người đã đủ nhiều rồi. Ngươi cứ biết thân biết phận thì tốt hơn.”Nàng ta cứ như vậy cảnh cáo ta.

Chương 9