Tác giả:

1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ…

Chương 20

Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… Tuyết Oanh và Xuân Yến hỏi ta Thu Nhạn đi đâu.Ta chẳng trả lời nổi, chỉ ôm gối, ngồi thụp xuống đất, ngây người như tượng.Thu Nhạn cả đêm không về.Sáng hôm sau, tiểu thư vừa uống canh gà Thu Nhạn nấu, vừa hỏi:“Sao không thấy Thu Nhạn đâu cả?”Ta không biết phải đáp thế nào.Đúng lúc đó, đại gia đến.Xem ra đêm qua đã thương lượng xong, Vương đại nhân vừa được người vừa được của, cũng không truy xét chuyện làm ăn mờ ám của đại gia nữa.Tiểu thư bèn tạm gác chuyện Thu Nhạn lại sau đầu, vui vẻ bước lên hành lễ:“Cha, đã hai ba hôm rồi người không đến thăm con, có chuyện gì gấp đến vậy ạ?”Đại gia hiển nhiên là đã thay xiêm y sạch sẽ mới vào gặp tiểu thư.Ngồi xuống ghế tròn, ánh mắt ông đầy phức tạp:“Nhu Nhi, Tạ gia sắp cho người đến Ninh huyện rước dâu. Con chuẩn bị sẵn đi.”“Cha, chẳng phải… chẳng phải nói sau lễ cập kê mới rước dâu sao?”Tin đến quá đột ngột, tiểu thư giật mình đứng bật dậy.“Triều đình lại thua trận, giờ đây, kinh thành mới là nơi an toàn nhất.”Đại gia không ở lại lâu.Tiểu thư chẳng còn lòng dạ ăn sáng.Lúc ta chải tóc cho nàng, nàng nhìn vào gương đồng, thấy dung nhan xinh đẹp của mình, lại hỏi:“Thu Nhạn đâu rồi?”Tuyết Oanh và Xuân Yến vừa nghe liền vô thức nhìn ta.Tiểu thư cũng dõi theo ánh mắt họ, quay sang nhìn ta.Ta chỉ có thể cúi gằm đầu, nói cứng:“Nàng theo tiểu đồng của Nhị gia đi làm việc rồi.”Tiểu thư nhấc váy, xô ghế chạy ra ngoài.Chân nàng là chân bó, vậy mà lại có thể chạy nhanh đến thế.Ba đứa bọn ta ai cũng không đuổi kịp.Tiểu thư chạy thẳng đến viện của phu nhân.Thân hình gầy mảnh run lên từng nhịp, hơi thở gấp gáp:“Mẫu thân, Thu Nhạn mất tích rồi!”Vì quá hoảng, nàng quên cả hành lễ.Phu nhân đang nhấp trà, sắc mặt vẫn thản nhiên:“Thu Nhạn số tốt, được người có địa vị để mắt tới, sau này sẽ sống sung sướng.”“Mẫu thân!”Phu nhân chẳng mảy may động lòng trước đôi mắt hoe đỏ của tiểu thư.Bà ta đứng dậy, nâng cằm tiểu thư lên:“Trách thì trách các ngươi ai cũng có gương mặt đẹp, danh tiếng truyền xa, mới rước họa vào thân.Từ nay dọn lên gác lửng, đợi người Tạ gia đến mới được xuống.”23.Ta và Thu Nhạn cứ thế mà mất liên lạc.Đồ đạc của nàng, đều do ta thu dọn, rồi giao cho tùy tùng của Vương đại nhân đến lấy.Ta níu lấy người đó, hỏi:“Ta có thể gặp Thu Nhạn một chút không?”Hiển nhiên, đó là một câu hỏi ngốc nghếch.Hắn căn bản không biết Thu Nhạn là ai, chỉ làm theo lệnh mà thôi.Người đã đi xa rồi, ta vẫn đứng ở cửa sau, dõi theo bóng hắn khuất dần trong tầm mắt.Đúng lúc ấy, Nhị gia cưỡi ngựa trở về phủ.Vừa chửi rủa họ Vương tham lam vô độ, vừa liếc thấy ta.“Lập Xuân, sao thế? Muốn gặp Thu Nhạn lần cuối à?”Hắn ghé sát lại, hơi rượu phả vào mặt ta, khiến ta buồn nôn.Ta định tránh đi, hắn đã túm lấy tóc ta:“Con nha đầu này, lần nào gặp ta cũng né nhanh như vậy.Sợ gì chứ?”Ta lắc đầu.Hắn lại cười, cố tình nhận ra ta đang né hơi thở của hắn, liền càng cố ý ghé sát hơn, để khí rượu phả thẳng vào mặt ta.“Ta đưa ngươi đi gặp Thu Nhạn, thế nào?”Thế nào ư?Dĩ nhiên là tốt lắm rồi.

Tuyết Oanh và Xuân Yến hỏi ta Thu Nhạn đi đâu.

Ta chẳng trả lời nổi, chỉ ôm gối, ngồi thụp xuống đất, ngây người như tượng.

Thu Nhạn cả đêm không về.

Sáng hôm sau, tiểu thư vừa uống canh gà Thu Nhạn nấu, vừa hỏi:

“Sao không thấy Thu Nhạn đâu cả?”

Ta không biết phải đáp thế nào.

Đúng lúc đó, đại gia đến.

Xem ra đêm qua đã thương lượng xong, Vương đại nhân vừa được người vừa được của, cũng không truy xét chuyện làm ăn mờ ám của đại gia nữa.

Tiểu thư bèn tạm gác chuyện Thu Nhạn lại sau đầu, vui vẻ bước lên hành lễ:

“Cha, đã hai ba hôm rồi người không đến thăm con, có chuyện gì gấp đến vậy ạ?”

Đại gia hiển nhiên là đã thay xiêm y sạch sẽ mới vào gặp tiểu thư.

Ngồi xuống ghế tròn, ánh mắt ông đầy phức tạp:

“Nhu Nhi, Tạ gia sắp cho người đến Ninh huyện rước dâu. 

Con chuẩn bị sẵn đi.”

“Cha, chẳng phải… chẳng phải nói sau lễ cập kê mới rước dâu sao?”

Tin đến quá đột ngột, tiểu thư giật mình đứng bật dậy.

“Triều đình lại thua trận, giờ đây, kinh thành mới là nơi an toàn nhất.”

Đại gia không ở lại lâu.

Tiểu thư chẳng còn lòng dạ ăn sáng.

Lúc ta chải tóc cho nàng, nàng nhìn vào gương đồng, thấy dung nhan xinh đẹp của mình, lại hỏi:

“Thu Nhạn đâu rồi?”

Tuyết Oanh và Xuân Yến vừa nghe liền vô thức nhìn ta.

Tiểu thư cũng dõi theo ánh mắt họ, quay sang nhìn ta.

Ta chỉ có thể cúi gằm đầu, nói cứng:

“Nàng theo tiểu đồng của Nhị gia đi làm việc rồi.”

Tiểu thư nhấc váy, xô ghế chạy ra ngoài.

Chân nàng là chân bó, vậy mà lại có thể chạy nhanh đến thế.

Ba đứa bọn ta ai cũng không đuổi kịp.

Tiểu thư chạy thẳng đến viện của phu nhân.

Thân hình gầy mảnh run lên từng nhịp, hơi thở gấp gáp:

“Mẫu thân, Thu Nhạn mất tích rồi!”

Vì quá hoảng, nàng quên cả hành lễ.

Phu nhân đang nhấp trà, sắc mặt vẫn thản nhiên:

“Thu Nhạn số tốt, được người có địa vị để mắt tới, sau này sẽ sống sung sướng.”

“Mẫu thân!”

Phu nhân chẳng mảy may động lòng trước đôi mắt hoe đỏ của tiểu thư.

Bà ta đứng dậy, nâng cằm tiểu thư lên:

“Trách thì trách các ngươi ai cũng có gương mặt đẹp, danh tiếng truyền xa, mới rước họa vào thân.

Từ nay dọn lên gác lửng, đợi người Tạ gia đến mới được xuống.”

23.

Ta và Thu Nhạn cứ thế mà mất liên lạc.

Đồ đạc của nàng, đều do ta thu dọn, rồi giao cho tùy tùng của Vương đại nhân đến lấy.

Ta níu lấy người đó, hỏi:

“Ta có thể gặp Thu Nhạn một chút không?”

Hiển nhiên, đó là một câu hỏi ngốc nghếch.

Hắn căn bản không biết Thu Nhạn là ai, chỉ làm theo lệnh mà thôi.

Người đã đi xa rồi, ta vẫn đứng ở cửa sau, dõi theo bóng hắn khuất dần trong tầm mắt.

Đúng lúc ấy, Nhị gia cưỡi ngựa trở về phủ.

Vừa chửi rủa họ Vương tham lam vô độ, vừa liếc thấy ta.

“Lập Xuân, sao thế? 

Muốn gặp Thu Nhạn lần cuối à?”

Hắn ghé sát lại, hơi rượu phả vào mặt ta, khiến ta buồn nôn.

Ta định tránh đi, hắn đã túm lấy tóc ta:

“Con nha đầu này, lần nào gặp ta cũng né nhanh như vậy.

Sợ gì chứ?”

Ta lắc đầu.

Hắn lại cười, cố tình nhận ra ta đang né hơi thở của hắn, liền càng cố ý ghé sát hơn, để khí rượu phả thẳng vào mặt ta.

“Ta đưa ngươi đi gặp Thu Nhạn, thế nào?”

Thế nào ư?

Dĩ nhiên là tốt lắm rồi.

Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… Tuyết Oanh và Xuân Yến hỏi ta Thu Nhạn đi đâu.Ta chẳng trả lời nổi, chỉ ôm gối, ngồi thụp xuống đất, ngây người như tượng.Thu Nhạn cả đêm không về.Sáng hôm sau, tiểu thư vừa uống canh gà Thu Nhạn nấu, vừa hỏi:“Sao không thấy Thu Nhạn đâu cả?”Ta không biết phải đáp thế nào.Đúng lúc đó, đại gia đến.Xem ra đêm qua đã thương lượng xong, Vương đại nhân vừa được người vừa được của, cũng không truy xét chuyện làm ăn mờ ám của đại gia nữa.Tiểu thư bèn tạm gác chuyện Thu Nhạn lại sau đầu, vui vẻ bước lên hành lễ:“Cha, đã hai ba hôm rồi người không đến thăm con, có chuyện gì gấp đến vậy ạ?”Đại gia hiển nhiên là đã thay xiêm y sạch sẽ mới vào gặp tiểu thư.Ngồi xuống ghế tròn, ánh mắt ông đầy phức tạp:“Nhu Nhi, Tạ gia sắp cho người đến Ninh huyện rước dâu. Con chuẩn bị sẵn đi.”“Cha, chẳng phải… chẳng phải nói sau lễ cập kê mới rước dâu sao?”Tin đến quá đột ngột, tiểu thư giật mình đứng bật dậy.“Triều đình lại thua trận, giờ đây, kinh thành mới là nơi an toàn nhất.”Đại gia không ở lại lâu.Tiểu thư chẳng còn lòng dạ ăn sáng.Lúc ta chải tóc cho nàng, nàng nhìn vào gương đồng, thấy dung nhan xinh đẹp của mình, lại hỏi:“Thu Nhạn đâu rồi?”Tuyết Oanh và Xuân Yến vừa nghe liền vô thức nhìn ta.Tiểu thư cũng dõi theo ánh mắt họ, quay sang nhìn ta.Ta chỉ có thể cúi gằm đầu, nói cứng:“Nàng theo tiểu đồng của Nhị gia đi làm việc rồi.”Tiểu thư nhấc váy, xô ghế chạy ra ngoài.Chân nàng là chân bó, vậy mà lại có thể chạy nhanh đến thế.Ba đứa bọn ta ai cũng không đuổi kịp.Tiểu thư chạy thẳng đến viện của phu nhân.Thân hình gầy mảnh run lên từng nhịp, hơi thở gấp gáp:“Mẫu thân, Thu Nhạn mất tích rồi!”Vì quá hoảng, nàng quên cả hành lễ.Phu nhân đang nhấp trà, sắc mặt vẫn thản nhiên:“Thu Nhạn số tốt, được người có địa vị để mắt tới, sau này sẽ sống sung sướng.”“Mẫu thân!”Phu nhân chẳng mảy may động lòng trước đôi mắt hoe đỏ của tiểu thư.Bà ta đứng dậy, nâng cằm tiểu thư lên:“Trách thì trách các ngươi ai cũng có gương mặt đẹp, danh tiếng truyền xa, mới rước họa vào thân.Từ nay dọn lên gác lửng, đợi người Tạ gia đến mới được xuống.”23.Ta và Thu Nhạn cứ thế mà mất liên lạc.Đồ đạc của nàng, đều do ta thu dọn, rồi giao cho tùy tùng của Vương đại nhân đến lấy.Ta níu lấy người đó, hỏi:“Ta có thể gặp Thu Nhạn một chút không?”Hiển nhiên, đó là một câu hỏi ngốc nghếch.Hắn căn bản không biết Thu Nhạn là ai, chỉ làm theo lệnh mà thôi.Người đã đi xa rồi, ta vẫn đứng ở cửa sau, dõi theo bóng hắn khuất dần trong tầm mắt.Đúng lúc ấy, Nhị gia cưỡi ngựa trở về phủ.Vừa chửi rủa họ Vương tham lam vô độ, vừa liếc thấy ta.“Lập Xuân, sao thế? Muốn gặp Thu Nhạn lần cuối à?”Hắn ghé sát lại, hơi rượu phả vào mặt ta, khiến ta buồn nôn.Ta định tránh đi, hắn đã túm lấy tóc ta:“Con nha đầu này, lần nào gặp ta cũng né nhanh như vậy.Sợ gì chứ?”Ta lắc đầu.Hắn lại cười, cố tình nhận ra ta đang né hơi thở của hắn, liền càng cố ý ghé sát hơn, để khí rượu phả thẳng vào mặt ta.“Ta đưa ngươi đi gặp Thu Nhạn, thế nào?”Thế nào ư?Dĩ nhiên là tốt lắm rồi.

Chương 20