1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ…
Chương 27
Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… Tiểu thư nằm ngửa trên giường, ánh mắt ngơ ngác dõi l*n đ*nh trướng.Trên người không mảnh vải che thân, chăn đệm cũng chẳng buồn phủ.Đôi chân sen nhỏ xíu, lộ ra giữa không khí lạnh buốt — vặn vẹo, xấu xí đến đáng thương.Phu nhân và lão gia từng nói, tiểu thư gả vào Tạ gia, chịu khổ một chút cũng không sao.Nhưng rốt cuộc, đôi chân ấy vẫn không thể giúp nàng chạy thoát khỏi những đổi thay tàn khốc của thế gian.Ta bỗng mơ hồ nhớ lại ngày xưa.Khi tiểu thư không vui, các a hoàn luôn tranh nhau tiến lên dỗ dành nàng.Có người diễn rối bóng, có kẻ tung hứng, nhào lộn.Thu Nhạn thì khéo tay, làm món ngọt ngon không ai sánh bằng.Còn ta ngốc nghếch, chỉ biết nói đôi ba câu dỗ ngọt.Khó khăn lắm mới khiến tiểu thư mỉm cười.Mà giờ đây, nàng cứ thế nằm im lìm, đơn độc một mình.Không biết trong lòng đang nghĩ gì.Ta sợ khuôn mặt mình dọa đến nàng, bèn cúi đầu thấp xuống, lấy khăn nhúng nước ấm, nhẹ nhàng lau sạch thân thể nàng.Giúp nàng mặc lại y phục, băng bó đôi chân.Đôi chân ấy thực sự quá xấu xí, không xứng với tiểu thư một chút nào.Làm xong mọi việc, nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt khẽ xoay, cuối cùng dừng lại ở tay ta.Ta đang cầm một sợi dây thừng to bản, thô nhám.Sợi dây lặng lẽ luồn xuống dưới cổ nàng thì bất ngờ nàng khẽ bật cười, ngẩng đầu lên một chút, như muốn giúp ta dễ thao tác.“Lập Xuân, là ngươi à.”Mặt ta đã bị hủy đến mức chẳng còn nhận ra hình dạng cũ.Vậy mà tiểu thư vẫn nhận ra ta.“Ngo ngoe một chút là ta sợ ngứa, ngươi biết rõ mà, lúc chải đầu cũng chẳng được để tóc chạm vào cổ.”Giọng nàng nhẹ như mây khói, hơi nghiêng đầu, đưa tay chạm lấy khuôn mặt ta.“Cảm ơn ngươi đã đến tiễn ta một đoạn đường.“Trương nhu mẫu nói ngươi đã được người nhà chuộc về rồi, có thể đoàn tụ cũng là tốt rồi.“Mặt ngươi, chắc đau lắm nhỉ…“Tuyết Oanh cũng chết rồi, vì che chắn cho ta mà đâm vào lưỡi dao bọn man tộc.“Còn Xuân Yến, chắc là an toàn, muội ấy chạy nhanh…”Lông mi tiểu thư run nhẹ, một giọt nước mắt trong vắt lăn dài xuống má.Sau khi chia xa, đã xảy ra biết bao chuyện.Không còn cơ hội để nói nữa, mà ta cũng chẳng muốn nhắc lại những điều khiến tiểu thư đau lòng.Chỉ khẽ gật đầu, giọng cũng đổi khác:“Tiểu thư, lát nữa… ráng nhịn một chút nhé.”Sợi dây thừng quấn lên cổ nàng, nàng vẫn mỉm cười:“Cảm ơn ngươi, Lập Xuân.“Chuyện kể dở đêm đó, có thể kể tiếp không?”Ta bước đến bên đầu giường, quỳ xuống mép đệm.Đặt hai đầu dây thừng qua vai phải, siết chặt trong tay, quay lưng về phía tiểu thư.“Tiểu ăn mày đến được Đào Hoa Nguyên, tìm được thuốc giải…“Mọi người đều… sống rất vui vẻ…”Ta dồn hết sức, siết chặt sợi dây đến nỗi tay tê dại hoàn toàn.Nhưng vẫn không dám ngừng.Ta sợ, chỉ cần buông tay là sẽ không nỡ xuống tay tiếp nữa.Ta sợ tiểu thư phải chịu thêm đau đớn.Nàng vẫn không hề giãy giụa.Ta gọi một tiếng, không ai đáp lại.Buông tay, đứng dậy.Trên cổ nàng, vết siết tím bầm, máu rỉ ra từ những khe da bị lằn sâu.Vết thương đáng sợ đến thế, vậy mà nàng chẳng phản kháng gì.Hai tay vẫn đặt nhẹ hai bên thân thể.Nếu bỏ qua khuôn mặt méo mó vì nghẹt thở… thì nàng trông chẳng khác gì đang ngủ.Lúc ấy… ta mới nghẹn ngào bật ra tiếng khóc.
Tiểu thư nằm ngửa trên giường, ánh mắt ngơ ngác dõi l*n đ*nh trướng.
Trên người không mảnh vải che thân, chăn đệm cũng chẳng buồn phủ.
Đôi chân sen nhỏ xíu, lộ ra giữa không khí lạnh buốt — vặn vẹo, xấu xí đến đáng thương.
Phu nhân và lão gia từng nói, tiểu thư gả vào Tạ gia, chịu khổ một chút cũng không sao.
Nhưng rốt cuộc, đôi chân ấy vẫn không thể giúp nàng chạy thoát khỏi những đổi thay tàn khốc của thế gian.
Ta bỗng mơ hồ nhớ lại ngày xưa.
Khi tiểu thư không vui, các a hoàn luôn tranh nhau tiến lên dỗ dành nàng.
Có người diễn rối bóng, có kẻ tung hứng, nhào lộn.
Thu Nhạn thì khéo tay, làm món ngọt ngon không ai sánh bằng.
Còn ta ngốc nghếch, chỉ biết nói đôi ba câu dỗ ngọt.
Khó khăn lắm mới khiến tiểu thư mỉm cười.
Mà giờ đây, nàng cứ thế nằm im lìm, đơn độc một mình.
Không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Ta sợ khuôn mặt mình dọa đến nàng, bèn cúi đầu thấp xuống, lấy khăn nhúng nước ấm, nhẹ nhàng lau sạch thân thể nàng.
Giúp nàng mặc lại y phục, băng bó đôi chân.
Đôi chân ấy thực sự quá xấu xí, không xứng với tiểu thư một chút nào.
Làm xong mọi việc, nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt khẽ xoay, cuối cùng dừng lại ở tay ta.
Ta đang cầm một sợi dây thừng to bản, thô nhám.
Sợi dây lặng lẽ luồn xuống dưới cổ nàng thì bất ngờ nàng khẽ bật cười, ngẩng đầu lên một chút, như muốn giúp ta dễ thao tác.
“Lập Xuân, là ngươi à.”
Mặt ta đã bị hủy đến mức chẳng còn nhận ra hình dạng cũ.
Vậy mà tiểu thư vẫn nhận ra ta.
“Ngo ngoe một chút là ta sợ ngứa, ngươi biết rõ mà, lúc chải đầu cũng chẳng được để tóc chạm vào cổ.”
Giọng nàng nhẹ như mây khói, hơi nghiêng đầu, đưa tay chạm lấy khuôn mặt ta.
“Cảm ơn ngươi đã đến tiễn ta một đoạn đường.
“Trương nhu mẫu nói ngươi đã được người nhà chuộc về rồi, có thể đoàn tụ cũng là tốt rồi.
“Mặt ngươi, chắc đau lắm nhỉ…
“Tuyết Oanh cũng chết rồi, vì che chắn cho ta mà đâm vào lưỡi dao bọn man tộc.
“Còn Xuân Yến, chắc là an toàn, muội ấy chạy nhanh…”
Lông mi tiểu thư run nhẹ, một giọt nước mắt trong vắt lăn dài xuống má.
Sau khi chia xa, đã xảy ra biết bao chuyện.
Không còn cơ hội để nói nữa, mà ta cũng chẳng muốn nhắc lại những điều khiến tiểu thư đau lòng.
Chỉ khẽ gật đầu, giọng cũng đổi khác:
“Tiểu thư, lát nữa… ráng nhịn một chút nhé.”
Sợi dây thừng quấn lên cổ nàng, nàng vẫn mỉm cười:
“Cảm ơn ngươi, Lập Xuân.
“Chuyện kể dở đêm đó, có thể kể tiếp không?”
Ta bước đến bên đầu giường, quỳ xuống mép đệm.
Đặt hai đầu dây thừng qua vai phải, siết chặt trong tay, quay lưng về phía tiểu thư.
“Tiểu ăn mày đến được Đào Hoa Nguyên, tìm được thuốc giải…
“Mọi người đều… sống rất vui vẻ…”
Ta dồn hết sức, siết chặt sợi dây đến nỗi tay tê dại hoàn toàn.
Nhưng vẫn không dám ngừng.
Ta sợ, chỉ cần buông tay là sẽ không nỡ xuống tay tiếp nữa.
Ta sợ tiểu thư phải chịu thêm đau đớn.
Nàng vẫn không hề giãy giụa.
Ta gọi một tiếng, không ai đáp lại.
Buông tay, đứng dậy.
Trên cổ nàng, vết siết tím bầm, máu rỉ ra từ những khe da bị lằn sâu.
Vết thương đáng sợ đến thế, vậy mà nàng chẳng phản kháng gì.
Hai tay vẫn đặt nhẹ hai bên thân thể.
Nếu bỏ qua khuôn mặt méo mó vì nghẹt thở… thì nàng trông chẳng khác gì đang ngủ.
Lúc ấy… ta mới nghẹn ngào bật ra tiếng khóc.
Mùa Xuân Còn MãiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no. Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa. Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp. Sáng hôm sau, cha đưa ta ra chợ. Mua cho ta một đôi dây buộc tóc đỏ, lại cho ăn một bát hoành thánh. Rồi dẫn ta đến sau cổng sau nhà họ Phương, để ta theo mụ buôn người rời đi. “Nhị Nha, không phải cha nhẫn tâm… chỉ là năm nay đói kém, đệ đệ con lại còn đang bệnh.” Cha vừa nói, vừa nhét một viên kẹo bánh ú vào miệng ta. Mụ buôn người bên cạnh đã thúc giục: “Không nhanh lên thì ta dắt về đấy.” Kẹo rất ngọt. Ta ngậm một lúc rồi nhổ ra, lau sạch, đưa trả lại cho cha. “Cha, đệ đệ thích ăn, người mang về cho đệ đi.” Nam tử cao bảy thước kia, vành mắt liền đỏ hoe. Ta không dám nhìn nữa, cúi đầu, lặng lẽ bước theo vài bước, đuổi kịp mụ buôn người kia. Chính lúc ấy, nước mắt ta không kiềm được mà rơi không ngừng —— Tám lượng bạc. Phụ mẫu đã bán ta đi. Từ… Tiểu thư nằm ngửa trên giường, ánh mắt ngơ ngác dõi l*n đ*nh trướng.Trên người không mảnh vải che thân, chăn đệm cũng chẳng buồn phủ.Đôi chân sen nhỏ xíu, lộ ra giữa không khí lạnh buốt — vặn vẹo, xấu xí đến đáng thương.Phu nhân và lão gia từng nói, tiểu thư gả vào Tạ gia, chịu khổ một chút cũng không sao.Nhưng rốt cuộc, đôi chân ấy vẫn không thể giúp nàng chạy thoát khỏi những đổi thay tàn khốc của thế gian.Ta bỗng mơ hồ nhớ lại ngày xưa.Khi tiểu thư không vui, các a hoàn luôn tranh nhau tiến lên dỗ dành nàng.Có người diễn rối bóng, có kẻ tung hứng, nhào lộn.Thu Nhạn thì khéo tay, làm món ngọt ngon không ai sánh bằng.Còn ta ngốc nghếch, chỉ biết nói đôi ba câu dỗ ngọt.Khó khăn lắm mới khiến tiểu thư mỉm cười.Mà giờ đây, nàng cứ thế nằm im lìm, đơn độc một mình.Không biết trong lòng đang nghĩ gì.Ta sợ khuôn mặt mình dọa đến nàng, bèn cúi đầu thấp xuống, lấy khăn nhúng nước ấm, nhẹ nhàng lau sạch thân thể nàng.Giúp nàng mặc lại y phục, băng bó đôi chân.Đôi chân ấy thực sự quá xấu xí, không xứng với tiểu thư một chút nào.Làm xong mọi việc, nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt khẽ xoay, cuối cùng dừng lại ở tay ta.Ta đang cầm một sợi dây thừng to bản, thô nhám.Sợi dây lặng lẽ luồn xuống dưới cổ nàng thì bất ngờ nàng khẽ bật cười, ngẩng đầu lên một chút, như muốn giúp ta dễ thao tác.“Lập Xuân, là ngươi à.”Mặt ta đã bị hủy đến mức chẳng còn nhận ra hình dạng cũ.Vậy mà tiểu thư vẫn nhận ra ta.“Ngo ngoe một chút là ta sợ ngứa, ngươi biết rõ mà, lúc chải đầu cũng chẳng được để tóc chạm vào cổ.”Giọng nàng nhẹ như mây khói, hơi nghiêng đầu, đưa tay chạm lấy khuôn mặt ta.“Cảm ơn ngươi đã đến tiễn ta một đoạn đường.“Trương nhu mẫu nói ngươi đã được người nhà chuộc về rồi, có thể đoàn tụ cũng là tốt rồi.“Mặt ngươi, chắc đau lắm nhỉ…“Tuyết Oanh cũng chết rồi, vì che chắn cho ta mà đâm vào lưỡi dao bọn man tộc.“Còn Xuân Yến, chắc là an toàn, muội ấy chạy nhanh…”Lông mi tiểu thư run nhẹ, một giọt nước mắt trong vắt lăn dài xuống má.Sau khi chia xa, đã xảy ra biết bao chuyện.Không còn cơ hội để nói nữa, mà ta cũng chẳng muốn nhắc lại những điều khiến tiểu thư đau lòng.Chỉ khẽ gật đầu, giọng cũng đổi khác:“Tiểu thư, lát nữa… ráng nhịn một chút nhé.”Sợi dây thừng quấn lên cổ nàng, nàng vẫn mỉm cười:“Cảm ơn ngươi, Lập Xuân.“Chuyện kể dở đêm đó, có thể kể tiếp không?”Ta bước đến bên đầu giường, quỳ xuống mép đệm.Đặt hai đầu dây thừng qua vai phải, siết chặt trong tay, quay lưng về phía tiểu thư.“Tiểu ăn mày đến được Đào Hoa Nguyên, tìm được thuốc giải…“Mọi người đều… sống rất vui vẻ…”Ta dồn hết sức, siết chặt sợi dây đến nỗi tay tê dại hoàn toàn.Nhưng vẫn không dám ngừng.Ta sợ, chỉ cần buông tay là sẽ không nỡ xuống tay tiếp nữa.Ta sợ tiểu thư phải chịu thêm đau đớn.Nàng vẫn không hề giãy giụa.Ta gọi một tiếng, không ai đáp lại.Buông tay, đứng dậy.Trên cổ nàng, vết siết tím bầm, máu rỉ ra từ những khe da bị lằn sâu.Vết thương đáng sợ đến thế, vậy mà nàng chẳng phản kháng gì.Hai tay vẫn đặt nhẹ hai bên thân thể.Nếu bỏ qua khuôn mặt méo mó vì nghẹt thở… thì nàng trông chẳng khác gì đang ngủ.Lúc ấy… ta mới nghẹn ngào bật ra tiếng khóc.