Tác giả:

Tôi viết một con số vào cuốn nhật ký: 3. Rồi dùng bút đỏ khoanh tròn thật đậm. Ba năm kết hôn, đây là người tình thứ ba mà Chu Cảnh Nhượng tìm được. Cũng là người duy nhất dám xuất hiện trước mặt tôi. Vừa cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo khóa lại, tiếng gõ cửa đã vang lên. Yêu Vi, mặc đồng phục thư ký, đeo kính gọng đen to đùng, bước vào. “Phu nhân, Chu tiên sinh bảo tôi về lấy một chiếc cà vạt mới.” Cô ta đứng trước mặt tôi, dáng vẻ rụt rè sợ hãi. Trông thì thật thà chất phác, lại ra vẻ ngoan ngoãn. Nhưng chiếc áo sơ mi trắng khuy trên lại hé lộ dấu hôn đỏ ửng nối liền nhau. Khi tôi đứng dậy lấy cà vạt, vô tình thấy đôi tất đen trên chân cô ta bị rách toạc một mảng rõ ràng. “Xin lỗi phu nhân, là tôi thất lễ.” Yêu Vi vội lấy tay che chỗ rách trên đôi tất. “Lúc xuống xe, tôi sơ ý làm rách…” Mắt cô ta đỏ hoe, dáng vẻ sợ sệt hoảng loạn khiến người ta thấy tội nghiệp. Tôi không nói gì, đưa cà vạt cho cô ta. Yêu Vi cúi đầu nhận lấy rồi rời đi. Một tiếng sau, tài khoản nước ngoài quen thuộc…

Chương 4: Chương 4

Bông Hồng Héo TànTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịTôi viết một con số vào cuốn nhật ký: 3. Rồi dùng bút đỏ khoanh tròn thật đậm. Ba năm kết hôn, đây là người tình thứ ba mà Chu Cảnh Nhượng tìm được. Cũng là người duy nhất dám xuất hiện trước mặt tôi. Vừa cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo khóa lại, tiếng gõ cửa đã vang lên. Yêu Vi, mặc đồng phục thư ký, đeo kính gọng đen to đùng, bước vào. “Phu nhân, Chu tiên sinh bảo tôi về lấy một chiếc cà vạt mới.” Cô ta đứng trước mặt tôi, dáng vẻ rụt rè sợ hãi. Trông thì thật thà chất phác, lại ra vẻ ngoan ngoãn. Nhưng chiếc áo sơ mi trắng khuy trên lại hé lộ dấu hôn đỏ ửng nối liền nhau. Khi tôi đứng dậy lấy cà vạt, vô tình thấy đôi tất đen trên chân cô ta bị rách toạc một mảng rõ ràng. “Xin lỗi phu nhân, là tôi thất lễ.” Yêu Vi vội lấy tay che chỗ rách trên đôi tất. “Lúc xuống xe, tôi sơ ý làm rách…” Mắt cô ta đỏ hoe, dáng vẻ sợ sệt hoảng loạn khiến người ta thấy tội nghiệp. Tôi không nói gì, đưa cà vạt cho cô ta. Yêu Vi cúi đầu nhận lấy rồi rời đi. Một tiếng sau, tài khoản nước ngoài quen thuộc… Chu Cảnh Nhượng cười lạnh:“Thư ký của anh không phải loại kém cỏi không xứng đáng này cũng vào được.”“Qua Tết anh sẽ sa thải cô ta.”Tôi không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Yêu Vi.Cô ta đứng lẫn trong đám nhân viên, hoàn toàn không nổi bật.Khi chạm phải ánh mắt của tôi, cô ta lập tức cúi đầu, nhưng vẫn không cam tâm mà cắn chặt môi.Giữa buổi tiệc, Chu Cảnh Nhượng đưa tôi vào phòng nghỉ rồi vội vàng rời đi.Rất nhanh sau đó, tài khoản nhỏ của Yêu Vi gửi tin nhắn:“Phu nhân Tống, cuối hành lang, nhà vệ sinh, chị có muốn qua xem không?”Toàn bộ tầng này rất yên tĩnh, vì tôi nghỉ ngơi nên Chu Cảnh Nhượng không cho phép bất kỳ ai lên làm phiền.Nhưng điều đó lại càng tạo điều kiện thuận lợi cho anh ta và Yêu Vi.Cánh cửa khép hờ, bên trong vang lên tiếng khóc thút thít của Yêu Vi.Cùng với đó là những âm thanh nặng nề, những lời lẽ th* t*c không thể nghe nổi.Đó là một mặt khác hèn hạ và dơ bẩn của Chu Cảnh Nhượng mà tôi chưa từng biết.“Chu tiên sinh… tha cho em, em không chịu nổi nữa.”Đáp lại cô ta là giọng quát lạnh lùng của Chu Cảnh Nhượng:“Chịu cho anh.”“Chu tiên sinh, anh cũng nên thương em chút chứ…”“Em xứng sao?”Chu Cảnh Nhượng cười nhạt:“Anh chỉ thương vợ anh. Loại phụ nữ như em.”“Chỉ xứng để anh trút giận.”“Vậy anh ra ngoài mà tìm vợ anh đi.”Yêu Vi nghẹn ngào khóc thút thít.Nhưng lại bị Chu Cảnh Nhượng túm tóc, buộc phải ngẩng mặt lên.Tiếng cô ta dần nghẹn lại, nghe không rõ nữa.“Yêu Vi, làm tiểu tam thì phải có cái giá của tiểu tam.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -“Anh cảnh cáo em, đừng nhắc đến vợ anh.”“Em còn không xứng xách dép cho cô ấy.”“Vậy thì đừng động vào em, đừng làm chuyện này với em.”“Nói không cho động, lại không mặc gì mà v* v*n anh. Yêu Vi, em có rẻ tiền không?”“Chu tiên sinh… em thực sự không chịu nổi nữa, tha cho em đi.”“Vợ anh ở ngay phòng bên, cô ấy sẽ nghe thấy mất…”Tiếng khóc thét đột nhiên lớn hơn.“Vậy thì câm miệng lại.”Giọng của Yêu Vi một lần nữa trở nên nhỏ dần.Tôi xoay người, trở lại phòng nghỉ.Gần một giờ sau, Chu Cảnh Nhượng mới quay lại, gương mặt đầy vẻ áy náy.“Chu Cảnh Nhượng.”Tôi gọi anh ta lại, giọng rất bình tĩnh.“Hai ngày nữa là giỗ mẹ tôi, anh cùng tôi lên núi thắp hương nhé.”Khi còn sống, mẹ tôi rất thích Chu Cảnh Nhượng.Trước lúc ra đi, bà nắm tay tôi đặt vào tay anh ta, mới chịu nhắm mắt xuôi tay.Giờ đây, tôi không cần anh ta nữa.Cũng phải nói rõ cho mẹ biết.Đây không phải lỗi của tôi.Mà là vì anh ta đã bẩn rồi.Anh ta không xứng đáng.Khi tôi khóc trước mộ mẹ, Chu Cảnh Nhượng cũng rơi nước mắt.Như mọi lần, anh ta nghiêm túc thề thốt.Nói rằng anh sẽ yêu tôi cả đời, đối tốt với tôi cả đời.Nhưng lời thề của anh ta không ngăn được việc, sau khi nhận một cuộc gọi, anh lập tức phải rời đi trong đêm.“Vợ à, hai ngày nữa anh sẽ đến đón em sớm.”“Việc này gấp lắm, anh không có mặt thật sự không được.”

Chu Cảnh Nhượng cười lạnh:

“Thư ký của anh không phải loại kém cỏi không xứng đáng này cũng vào được.”

“Qua Tết anh sẽ sa thải cô ta.”

Tôi không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Yêu Vi.

Cô ta đứng lẫn trong đám nhân viên, hoàn toàn không nổi bật.

Khi chạm phải ánh mắt của tôi, cô ta lập tức cúi đầu, nhưng vẫn không cam tâm mà cắn chặt môi.

Giữa buổi tiệc, Chu Cảnh Nhượng đưa tôi vào phòng nghỉ rồi vội vàng rời đi.

Rất nhanh sau đó, tài khoản nhỏ của Yêu Vi gửi tin nhắn:

“Phu nhân Tống, cuối hành lang, nhà vệ sinh, chị có muốn qua xem không?”

Toàn bộ tầng này rất yên tĩnh, vì tôi nghỉ ngơi nên Chu Cảnh Nhượng không cho phép bất kỳ ai lên làm phiền.

Nhưng điều đó lại càng tạo điều kiện thuận lợi cho anh ta và Yêu Vi.

Cánh cửa khép hờ, bên trong vang lên tiếng khóc thút thít của Yêu Vi.

Cùng với đó là những âm thanh nặng nề, những lời lẽ th* t*c không thể nghe nổi.

Đó là một mặt khác hèn hạ và dơ bẩn của Chu Cảnh Nhượng mà tôi chưa từng biết.

“Chu tiên sinh… tha cho em, em không chịu nổi nữa.”

Đáp lại cô ta là giọng quát lạnh lùng của Chu Cảnh Nhượng:

“Chịu cho anh.”

“Chu tiên sinh, anh cũng nên thương em chút chứ…”

“Em xứng sao?”

Chu Cảnh Nhượng cười nhạt:

“Anh chỉ thương vợ anh. Loại phụ nữ như em.”

“Chỉ xứng để anh trút giận.”

“Vậy anh ra ngoài mà tìm vợ anh đi.”

Yêu Vi nghẹn ngào khóc thút thít.

Nhưng lại bị Chu Cảnh Nhượng túm tóc, buộc phải ngẩng mặt lên.

Tiếng cô ta dần nghẹn lại, nghe không rõ nữa.

“Yêu Vi, làm tiểu tam thì phải có cái giá của tiểu tam.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh cảnh cáo em, đừng nhắc đến vợ anh.”

“Em còn không xứng xách dép cho cô ấy.”

“Vậy thì đừng động vào em, đừng làm chuyện này với em.”

“Nói không cho động, lại không mặc gì mà v* v*n anh. Yêu Vi, em có rẻ tiền không?”

“Chu tiên sinh… em thực sự không chịu nổi nữa, tha cho em đi.”

“Vợ anh ở ngay phòng bên, cô ấy sẽ nghe thấy mất…”

Tiếng khóc thét đột nhiên lớn hơn.

“Vậy thì câm miệng lại.”

Giọng của Yêu Vi một lần nữa trở nên nhỏ dần.

Tôi xoay người, trở lại phòng nghỉ.

Gần một giờ sau, Chu Cảnh Nhượng mới quay lại, gương mặt đầy vẻ áy náy.

“Chu Cảnh Nhượng.”

Tôi gọi anh ta lại, giọng rất bình tĩnh.

“Hai ngày nữa là giỗ mẹ tôi, anh cùng tôi lên núi thắp hương nhé.”

Khi còn sống, mẹ tôi rất thích Chu Cảnh Nhượng.

Trước lúc ra đi, bà nắm tay tôi đặt vào tay anh ta, mới chịu nhắm mắt xuôi tay.

Giờ đây, tôi không cần anh ta nữa.

Cũng phải nói rõ cho mẹ biết.

Đây không phải lỗi của tôi.

Mà là vì anh ta đã bẩn rồi.

Anh ta không xứng đáng.

Khi tôi khóc trước mộ mẹ, Chu Cảnh Nhượng cũng rơi nước mắt.

Như mọi lần, anh ta nghiêm túc thề thốt.

Nói rằng anh sẽ yêu tôi cả đời, đối tốt với tôi cả đời.

Nhưng lời thề của anh ta không ngăn được việc, sau khi nhận một cuộc gọi, anh lập tức phải rời đi trong đêm.

“Vợ à, hai ngày nữa anh sẽ đến đón em sớm.”

“Việc này gấp lắm, anh không có mặt thật sự không được.”

Bông Hồng Héo TànTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịTôi viết một con số vào cuốn nhật ký: 3. Rồi dùng bút đỏ khoanh tròn thật đậm. Ba năm kết hôn, đây là người tình thứ ba mà Chu Cảnh Nhượng tìm được. Cũng là người duy nhất dám xuất hiện trước mặt tôi. Vừa cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo khóa lại, tiếng gõ cửa đã vang lên. Yêu Vi, mặc đồng phục thư ký, đeo kính gọng đen to đùng, bước vào. “Phu nhân, Chu tiên sinh bảo tôi về lấy một chiếc cà vạt mới.” Cô ta đứng trước mặt tôi, dáng vẻ rụt rè sợ hãi. Trông thì thật thà chất phác, lại ra vẻ ngoan ngoãn. Nhưng chiếc áo sơ mi trắng khuy trên lại hé lộ dấu hôn đỏ ửng nối liền nhau. Khi tôi đứng dậy lấy cà vạt, vô tình thấy đôi tất đen trên chân cô ta bị rách toạc một mảng rõ ràng. “Xin lỗi phu nhân, là tôi thất lễ.” Yêu Vi vội lấy tay che chỗ rách trên đôi tất. “Lúc xuống xe, tôi sơ ý làm rách…” Mắt cô ta đỏ hoe, dáng vẻ sợ sệt hoảng loạn khiến người ta thấy tội nghiệp. Tôi không nói gì, đưa cà vạt cho cô ta. Yêu Vi cúi đầu nhận lấy rồi rời đi. Một tiếng sau, tài khoản nước ngoài quen thuộc… Chu Cảnh Nhượng cười lạnh:“Thư ký của anh không phải loại kém cỏi không xứng đáng này cũng vào được.”“Qua Tết anh sẽ sa thải cô ta.”Tôi không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Yêu Vi.Cô ta đứng lẫn trong đám nhân viên, hoàn toàn không nổi bật.Khi chạm phải ánh mắt của tôi, cô ta lập tức cúi đầu, nhưng vẫn không cam tâm mà cắn chặt môi.Giữa buổi tiệc, Chu Cảnh Nhượng đưa tôi vào phòng nghỉ rồi vội vàng rời đi.Rất nhanh sau đó, tài khoản nhỏ của Yêu Vi gửi tin nhắn:“Phu nhân Tống, cuối hành lang, nhà vệ sinh, chị có muốn qua xem không?”Toàn bộ tầng này rất yên tĩnh, vì tôi nghỉ ngơi nên Chu Cảnh Nhượng không cho phép bất kỳ ai lên làm phiền.Nhưng điều đó lại càng tạo điều kiện thuận lợi cho anh ta và Yêu Vi.Cánh cửa khép hờ, bên trong vang lên tiếng khóc thút thít của Yêu Vi.Cùng với đó là những âm thanh nặng nề, những lời lẽ th* t*c không thể nghe nổi.Đó là một mặt khác hèn hạ và dơ bẩn của Chu Cảnh Nhượng mà tôi chưa từng biết.“Chu tiên sinh… tha cho em, em không chịu nổi nữa.”Đáp lại cô ta là giọng quát lạnh lùng của Chu Cảnh Nhượng:“Chịu cho anh.”“Chu tiên sinh, anh cũng nên thương em chút chứ…”“Em xứng sao?”Chu Cảnh Nhượng cười nhạt:“Anh chỉ thương vợ anh. Loại phụ nữ như em.”“Chỉ xứng để anh trút giận.”“Vậy anh ra ngoài mà tìm vợ anh đi.”Yêu Vi nghẹn ngào khóc thút thít.Nhưng lại bị Chu Cảnh Nhượng túm tóc, buộc phải ngẩng mặt lên.Tiếng cô ta dần nghẹn lại, nghe không rõ nữa.“Yêu Vi, làm tiểu tam thì phải có cái giá của tiểu tam.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -“Anh cảnh cáo em, đừng nhắc đến vợ anh.”“Em còn không xứng xách dép cho cô ấy.”“Vậy thì đừng động vào em, đừng làm chuyện này với em.”“Nói không cho động, lại không mặc gì mà v* v*n anh. Yêu Vi, em có rẻ tiền không?”“Chu tiên sinh… em thực sự không chịu nổi nữa, tha cho em đi.”“Vợ anh ở ngay phòng bên, cô ấy sẽ nghe thấy mất…”Tiếng khóc thét đột nhiên lớn hơn.“Vậy thì câm miệng lại.”Giọng của Yêu Vi một lần nữa trở nên nhỏ dần.Tôi xoay người, trở lại phòng nghỉ.Gần một giờ sau, Chu Cảnh Nhượng mới quay lại, gương mặt đầy vẻ áy náy.“Chu Cảnh Nhượng.”Tôi gọi anh ta lại, giọng rất bình tĩnh.“Hai ngày nữa là giỗ mẹ tôi, anh cùng tôi lên núi thắp hương nhé.”Khi còn sống, mẹ tôi rất thích Chu Cảnh Nhượng.Trước lúc ra đi, bà nắm tay tôi đặt vào tay anh ta, mới chịu nhắm mắt xuôi tay.Giờ đây, tôi không cần anh ta nữa.Cũng phải nói rõ cho mẹ biết.Đây không phải lỗi của tôi.Mà là vì anh ta đã bẩn rồi.Anh ta không xứng đáng.Khi tôi khóc trước mộ mẹ, Chu Cảnh Nhượng cũng rơi nước mắt.Như mọi lần, anh ta nghiêm túc thề thốt.Nói rằng anh sẽ yêu tôi cả đời, đối tốt với tôi cả đời.Nhưng lời thề của anh ta không ngăn được việc, sau khi nhận một cuộc gọi, anh lập tức phải rời đi trong đêm.“Vợ à, hai ngày nữa anh sẽ đến đón em sớm.”“Việc này gấp lắm, anh không có mặt thật sự không được.”

Chương 4: Chương 4