Tác giả:

01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi…

Chương 7: Chương 7

Ngày Anh Trở Thành Người Xa LạTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi… Cô gái trẻ ấy còn đăng lên mạng khoe khoang:“Lúc nào cũng làm phiền anh, phải làm sao đây, hơi hơi áy náy nha! Tất cả là tại anh chiều em quá, đến mức chẳng biết làm gì cả.”Lục Kỳ Niên bình luận:“Ngốc nghếch, em cứ như vậy, anh làm sao yên tâm được chứ.”Cô ta trả lời:“Vậy em đành tiếp tục thế này thôi. Anh yên tâm rồi, em biết làm sao đây?”Tôi lướt từng dòng, chỉ cảm thấy trái tim mình rỉ máu.Trớ trêu thay, lúc đó tôi còn tự trách bản thân, nghĩ rằng việc anh ta thường xuyên không ở nhà có lẽ là do áp lực công việc quá lớn.Sợ anh ta làm việc kiệt sức, có lần khi anh ta hiếm hoi ngủ lại nhà, tôi còn xót xa nhìn quầng thâm dưới mắt anh ta, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương và đùa rằng:“Anh Lục à, sao trông anh có vẻ như bị căng thẳng trước khi làm bố vậy? Nhà mình đâu có khó khăn đến mức đó mà?”Anh ta ngạc nhiên ngẩng lên nhìn tôi.Tôi nghiêng người, hôn lên má anh ta, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay anh ta, đan mười ngón tay vào nhau, dịu dàng nói:“Lục Kỳ Niên, chúng ta là vợ chồng mà! Em chắc chắn không để anh phải gánh vác hết tất cả đâu. Chờ khi con lớn một chút, em cũng sẽ đi làm, anh đừng để bản thân mệt mỏi quá.”Anh ta sững lại, không nói gì. Tôi nhìn anh, trông anh có vẻ ngây ngốc, không kìm được liền đưa tay xoa má anh, cười đùa:“Nếu không ổn thật, em vẫn còn một quỹ đen đấy nhé.”Ánh mắt anh thoáng qua một tia xúc động, rồi anh kéo tôi vào lòng, gối đầu lên hõm vai tôi.Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cứng của anh, giả vờ giận dỗi:“Sao nào? Không ngờ tới chứ gì! Hừ! Nói trước cho anh biết thôi, nhưng không được nhòm ngó nó đâu đấy!”Anh ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh dịu dàng đến mức khó tin. Tôi cúi đầu, thì thầm:“Nhưng… nếu thực sự khó khăn, cũng có thể ‘mượn’ một chút.”Bây giờ nhớ lại, khi ấy anh ta nhìn tôi, nghe tôi nói những lời đó, trong lòng anh ta đang nghĩ gì?Liệu có giây phút nào anh ta cảm thấy thương xót người vợ đang mang thai của mình không?Hay anh ta chỉ đang ngạc nhiên trước tài diễn xuất của chính mình, vui mừng vì có thể lừa được tôi đến mức này?Có lẽ anh ta đang cười nhạo sự ngây thơ, đa tình của tôi.Nghĩ xem nên nói gì để dỗ dành tôi, để nhanh chóng quay lại với cô gái trẻ ấy.Nghĩ xem hôm nay sẽ dẫn cô ta đi ăn gì, chơi gì.Làm sao để lo lắng cho sự nghiệp của cô ta, giới thiệu thêm khách hàng, hay tìm cách nhờ người quen đưa cô ta vào một công ty tốt hơn.Hay đơn giản, trong đầu anh ta chỉ toàn là khao khát với cơ thể trẻ trung, mềm mại của cô ta.Tất cả những điều anh ta làm chẳng qua là để lấy lòng cô ta, giống như cách đây mười năm, anh ta từng dùng với tôi.Tôi lướt qua từng dòng tin nhắn.

Cô gái trẻ ấy còn đăng lên mạng khoe khoang:

“Lúc nào cũng làm phiền anh, phải làm sao đây, hơi hơi áy náy nha! Tất cả là tại anh chiều em quá, đến mức chẳng biết làm gì cả.”

Lục Kỳ Niên bình luận:

“Ngốc nghếch, em cứ như vậy, anh làm sao yên tâm được chứ.”

Cô ta trả lời:

“Vậy em đành tiếp tục thế này thôi. Anh yên tâm rồi, em biết làm sao đây?”

Tôi lướt từng dòng, chỉ cảm thấy trái tim mình rỉ máu.

Trớ trêu thay, lúc đó tôi còn tự trách bản thân, nghĩ rằng việc anh ta thường xuyên không ở nhà có lẽ là do áp lực công việc quá lớn.

Sợ anh ta làm việc kiệt sức, có lần khi anh ta hiếm hoi ngủ lại nhà, tôi còn xót xa nhìn quầng thâm dưới mắt anh ta, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương và đùa rằng:

“Anh Lục à, sao trông anh có vẻ như bị căng thẳng trước khi làm bố vậy? Nhà mình đâu có khó khăn đến mức đó mà?”

Anh ta ngạc nhiên ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi nghiêng người, hôn lên má anh ta, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay anh ta, đan mười ngón tay vào nhau, dịu dàng nói:

“Lục Kỳ Niên, chúng ta là vợ chồng mà! Em chắc chắn không để anh phải gánh vác hết tất cả đâu. Chờ khi con lớn một chút, em cũng sẽ đi làm, anh đừng để bản thân mệt mỏi quá.”

Anh ta sững lại, không nói gì. Tôi nhìn anh, trông anh có vẻ ngây ngốc, không kìm được liền đưa tay xoa má anh, cười đùa:

“Nếu không ổn thật, em vẫn còn một quỹ đen đấy nhé.”

Ánh mắt anh thoáng qua một tia xúc động, rồi anh kéo tôi vào lòng, gối đầu lên hõm vai tôi.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cứng của anh, giả vờ giận dỗi:

“Sao nào? Không ngờ tới chứ gì! Hừ! Nói trước cho anh biết thôi, nhưng không được nhòm ngó nó đâu đấy!”

Anh ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh dịu dàng đến mức khó tin. Tôi cúi đầu, thì thầm:

“Nhưng… nếu thực sự khó khăn, cũng có thể ‘mượn’ một chút.”

Bây giờ nhớ lại, khi ấy anh ta nhìn tôi, nghe tôi nói những lời đó, trong lòng anh ta đang nghĩ gì?

Liệu có giây phút nào anh ta cảm thấy thương xót người vợ đang mang thai của mình không?

Hay anh ta chỉ đang ngạc nhiên trước tài diễn xuất của chính mình, vui mừng vì có thể lừa được tôi đến mức này?

Có lẽ anh ta đang cười nhạo sự ngây thơ, đa tình của tôi.

Nghĩ xem nên nói gì để dỗ dành tôi, để nhanh chóng quay lại với cô gái trẻ ấy.

Nghĩ xem hôm nay sẽ dẫn cô ta đi ăn gì, chơi gì.

Làm sao để lo lắng cho sự nghiệp của cô ta, giới thiệu thêm khách hàng, hay tìm cách nhờ người quen đưa cô ta vào một công ty tốt hơn.

Hay đơn giản, trong đầu anh ta chỉ toàn là khao khát với cơ thể trẻ trung, mềm mại của cô ta.

Tất cả những điều anh ta làm chẳng qua là để lấy lòng cô ta, giống như cách đây mười năm, anh ta từng dùng với tôi.

Tôi lướt qua từng dòng tin nhắn.

Ngày Anh Trở Thành Người Xa LạTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi… Cô gái trẻ ấy còn đăng lên mạng khoe khoang:“Lúc nào cũng làm phiền anh, phải làm sao đây, hơi hơi áy náy nha! Tất cả là tại anh chiều em quá, đến mức chẳng biết làm gì cả.”Lục Kỳ Niên bình luận:“Ngốc nghếch, em cứ như vậy, anh làm sao yên tâm được chứ.”Cô ta trả lời:“Vậy em đành tiếp tục thế này thôi. Anh yên tâm rồi, em biết làm sao đây?”Tôi lướt từng dòng, chỉ cảm thấy trái tim mình rỉ máu.Trớ trêu thay, lúc đó tôi còn tự trách bản thân, nghĩ rằng việc anh ta thường xuyên không ở nhà có lẽ là do áp lực công việc quá lớn.Sợ anh ta làm việc kiệt sức, có lần khi anh ta hiếm hoi ngủ lại nhà, tôi còn xót xa nhìn quầng thâm dưới mắt anh ta, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương và đùa rằng:“Anh Lục à, sao trông anh có vẻ như bị căng thẳng trước khi làm bố vậy? Nhà mình đâu có khó khăn đến mức đó mà?”Anh ta ngạc nhiên ngẩng lên nhìn tôi.Tôi nghiêng người, hôn lên má anh ta, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay anh ta, đan mười ngón tay vào nhau, dịu dàng nói:“Lục Kỳ Niên, chúng ta là vợ chồng mà! Em chắc chắn không để anh phải gánh vác hết tất cả đâu. Chờ khi con lớn một chút, em cũng sẽ đi làm, anh đừng để bản thân mệt mỏi quá.”Anh ta sững lại, không nói gì. Tôi nhìn anh, trông anh có vẻ ngây ngốc, không kìm được liền đưa tay xoa má anh, cười đùa:“Nếu không ổn thật, em vẫn còn một quỹ đen đấy nhé.”Ánh mắt anh thoáng qua một tia xúc động, rồi anh kéo tôi vào lòng, gối đầu lên hõm vai tôi.Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cứng của anh, giả vờ giận dỗi:“Sao nào? Không ngờ tới chứ gì! Hừ! Nói trước cho anh biết thôi, nhưng không được nhòm ngó nó đâu đấy!”Anh ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh dịu dàng đến mức khó tin. Tôi cúi đầu, thì thầm:“Nhưng… nếu thực sự khó khăn, cũng có thể ‘mượn’ một chút.”Bây giờ nhớ lại, khi ấy anh ta nhìn tôi, nghe tôi nói những lời đó, trong lòng anh ta đang nghĩ gì?Liệu có giây phút nào anh ta cảm thấy thương xót người vợ đang mang thai của mình không?Hay anh ta chỉ đang ngạc nhiên trước tài diễn xuất của chính mình, vui mừng vì có thể lừa được tôi đến mức này?Có lẽ anh ta đang cười nhạo sự ngây thơ, đa tình của tôi.Nghĩ xem nên nói gì để dỗ dành tôi, để nhanh chóng quay lại với cô gái trẻ ấy.Nghĩ xem hôm nay sẽ dẫn cô ta đi ăn gì, chơi gì.Làm sao để lo lắng cho sự nghiệp của cô ta, giới thiệu thêm khách hàng, hay tìm cách nhờ người quen đưa cô ta vào một công ty tốt hơn.Hay đơn giản, trong đầu anh ta chỉ toàn là khao khát với cơ thể trẻ trung, mềm mại của cô ta.Tất cả những điều anh ta làm chẳng qua là để lấy lòng cô ta, giống như cách đây mười năm, anh ta từng dùng với tôi.Tôi lướt qua từng dòng tin nhắn.

Chương 7: Chương 7