Tác giả:

01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi…

Chương 11: Chương 11

Ngày Anh Trở Thành Người Xa LạTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi… “Anh bạn, vợ cậu đang mang bầu đấy. Đến khi có chuyện thật, khóc cũng chẳng kịp đâu.”Câu nói này khiến Lục Kỳ Niên bùng nổ giận dữ.Anh ta giơ ly rượu trong tay, ném thẳng ra ngoài.May mà người kia tránh kịp, nếu không chắc chắn đã bị đập máu đầy mặt.Từ đó, không ai trong phòng dám nhắc thêm câu nào nữa.…Giống như những gì Lục Kỳ Niên dự đoán, vài ngày sau, cuối cùng Thẩm Gia Nghi cũng gọi điện cho anh ta.Trong lòng anh ta có chút đắc ý.Quả nhiên, cô ấy vẫn không thể chịu đựng được.Sớm biết vậy, hà tất phải làm ầm lên như thế.Tuy nhiên, khi viên đá trong lòng còn chưa kịp hạ xuống hoàn toàn, giọng nói bên kia điện thoại lại là của Trần Hòa.Sự bực tức dâng lên trong lòng anh ta, giận vì Thẩm Gia Nghi lại đi kể với người bạn thân phiền phức của mình về chuyện này.Cô ta không thể buông tha cho chuyện này được sao?Lục Kỳ Niên nghĩ, có lẽ mình đã quá chiều chuộng cô ấy.Con người chẳng lẽ không thể mắc chút sai lầm trong đời sao?Trong lòng anh ta chất đầy những lời muốn nói với Thẩm Gia Nghi.Nhưng người gọi đến không phải cô, nên anh đành nén lại, xem rốt cuộc hai người họ muốn làm gì.Không ngờ rằng, Trần Hòa chẳng nói dư thừa một câu nào.Cô chỉ lạnh lùng báo địa chỉ của một bệnh viện phụ sản rồi cúp máy.Anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng hoang mang.Ngay giây sau, một suy nghĩ như cơn sóng thần nhấn chìm toàn bộ tâm trí anh ta.Thẩm Gia Nghi… cô ấy dám sao?07Thật ra, tôi không phải chưa từng do dự.Dù sao, đứa bé này cũng đã ở trong bụng tôi hơn năm tháng rồi.Làm sao tôi có thể nhẫn tâm đ ến mức ấy được?Nhưng chính vì con, tôi buộc phải nhẫn tâm.Bởi vì cuộc đời của tôi chính là bằng chứng sống cho sự lựa chọn đó.Năm ấy, cha tôi ngoại tình.Mẹ tôi, vì đang mang thai tôi, nên hết lần này đến lần khác tha thứ cho ông ta.Nhưng chuyện như vậy, chỉ cần có lần đầu tiên, thì sẽ có vô số lần sau đó.Trong cuộc sống về sau, vì sự xuất hiện của tôi, mẹ càng dễ dàng thỏa hiệp hơn.Thỏa hiệp đến mức cuối cùng, bà bắt đầu sinh ra oán hận đối với tôi.Bà cho rằng, bà sống không hạnh phúc là do tôi.Nhưng… trẻ con sinh ra đâu có quyền lựa chọn.Nếu có thể chọn lựa, làm sao tôi nỡ để sự hiện diện của mình chỉ khiến nỗi đau của mẹ thêm sâu sắc?Cuối cùng, họ ly hôn.Là vì khi tôi học cấp ba, ông ta lại thua bạc.Trong cơn say, ông ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ tôi.Khi tôi tan học về nhà vào buổi tối, bà đã bị đánh đến mức thoi thóp, sắp tắt thở.Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.Tôi xách con dao từ bếp, lao vào đấu với ông ta.Tôi không sợ chết.Thậm chí, tôi còn nghĩ:“Dù tôi hay ông ta có bị gi ết chết, cuộc sống của mẹ tôi chắc chắn sẽ tốt hơn.”Nếu tôi chết, ông ta phải vào tù, mẹ tôi được giải thoát.Nếu ông ta chết, tôi đi tù, mẹ tôi cũng được giải thoát.

“Anh bạn, vợ cậu đang mang bầu đấy. Đến khi có chuyện thật, khóc cũng chẳng kịp đâu.”

Câu nói này khiến Lục Kỳ Niên bùng nổ giận dữ.

Anh ta giơ ly rượu trong tay, ném thẳng ra ngoài.

May mà người kia tránh kịp, nếu không chắc chắn đã bị đập máu đầy mặt.

Từ đó, không ai trong phòng dám nhắc thêm câu nào nữa.

Giống như những gì Lục Kỳ Niên dự đoán, vài ngày sau, cuối cùng Thẩm Gia Nghi cũng gọi điện cho anh ta.

Trong lòng anh ta có chút đắc ý.

Quả nhiên, cô ấy vẫn không thể chịu đựng được.

Sớm biết vậy, hà tất phải làm ầm lên như thế.

Tuy nhiên, khi viên đá trong lòng còn chưa kịp hạ xuống hoàn toàn, giọng nói bên kia điện thoại lại là của Trần Hòa.

Sự bực tức dâng lên trong lòng anh ta, giận vì Thẩm Gia Nghi lại đi kể với người bạn thân phiền phức của mình về chuyện này.

Cô ta không thể buông tha cho chuyện này được sao?

Lục Kỳ Niên nghĩ, có lẽ mình đã quá chiều chuộng cô ấy.

Con người chẳng lẽ không thể mắc chút sai lầm trong đời sao?

Trong lòng anh ta chất đầy những lời muốn nói với Thẩm Gia Nghi.

Nhưng người gọi đến không phải cô, nên anh đành nén lại, xem rốt cuộc hai người họ muốn làm gì.

Không ngờ rằng, Trần Hòa chẳng nói dư thừa một câu nào.

Cô chỉ lạnh lùng báo địa chỉ của một bệnh viện phụ sản rồi cúp máy.

Anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng hoang mang.

Ngay giây sau, một suy nghĩ như cơn sóng thần nhấn chìm toàn bộ tâm trí anh ta.

Thẩm Gia Nghi… cô ấy dám sao?

07

Thật ra, tôi không phải chưa từng do dự.

Dù sao, đứa bé này cũng đã ở trong bụng tôi hơn năm tháng rồi.

Làm sao tôi có thể nhẫn tâm đ ến mức ấy được?

Nhưng chính vì con, tôi buộc phải nhẫn tâm.

Bởi vì cuộc đời của tôi chính là bằng chứng sống cho sự lựa chọn đó.

Năm ấy, cha tôi ngoại tình.

Mẹ tôi, vì đang mang thai tôi, nên hết lần này đến lần khác tha thứ cho ông ta.

Nhưng chuyện như vậy, chỉ cần có lần đầu tiên, thì sẽ có vô số lần sau đó.

Trong cuộc sống về sau, vì sự xuất hiện của tôi, mẹ càng dễ dàng thỏa hiệp hơn.

Thỏa hiệp đến mức cuối cùng, bà bắt đầu sinh ra oán hận đối với tôi.

Bà cho rằng, bà sống không hạnh phúc là do tôi.

Nhưng… trẻ con sinh ra đâu có quyền lựa chọn.

Nếu có thể chọn lựa, làm sao tôi nỡ để sự hiện diện của mình chỉ khiến nỗi đau của mẹ thêm sâu sắc?

Cuối cùng, họ ly hôn.

Là vì khi tôi học cấp ba, ông ta lại thua bạc.

Trong cơn say, ông ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ tôi.

Khi tôi tan học về nhà vào buổi tối, bà đã bị đánh đến mức thoi thóp, sắp tắt thở.

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.

Tôi xách con dao từ bếp, lao vào đấu với ông ta.

Tôi không sợ chết.

Thậm chí, tôi còn nghĩ:

“Dù tôi hay ông ta có bị gi ết chết, cuộc sống của mẹ tôi chắc chắn sẽ tốt hơn.”

Nếu tôi chết, ông ta phải vào tù, mẹ tôi được giải thoát.

Nếu ông ta chết, tôi đi tù, mẹ tôi cũng được giải thoát.

Ngày Anh Trở Thành Người Xa LạTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi… “Anh bạn, vợ cậu đang mang bầu đấy. Đến khi có chuyện thật, khóc cũng chẳng kịp đâu.”Câu nói này khiến Lục Kỳ Niên bùng nổ giận dữ.Anh ta giơ ly rượu trong tay, ném thẳng ra ngoài.May mà người kia tránh kịp, nếu không chắc chắn đã bị đập máu đầy mặt.Từ đó, không ai trong phòng dám nhắc thêm câu nào nữa.…Giống như những gì Lục Kỳ Niên dự đoán, vài ngày sau, cuối cùng Thẩm Gia Nghi cũng gọi điện cho anh ta.Trong lòng anh ta có chút đắc ý.Quả nhiên, cô ấy vẫn không thể chịu đựng được.Sớm biết vậy, hà tất phải làm ầm lên như thế.Tuy nhiên, khi viên đá trong lòng còn chưa kịp hạ xuống hoàn toàn, giọng nói bên kia điện thoại lại là của Trần Hòa.Sự bực tức dâng lên trong lòng anh ta, giận vì Thẩm Gia Nghi lại đi kể với người bạn thân phiền phức của mình về chuyện này.Cô ta không thể buông tha cho chuyện này được sao?Lục Kỳ Niên nghĩ, có lẽ mình đã quá chiều chuộng cô ấy.Con người chẳng lẽ không thể mắc chút sai lầm trong đời sao?Trong lòng anh ta chất đầy những lời muốn nói với Thẩm Gia Nghi.Nhưng người gọi đến không phải cô, nên anh đành nén lại, xem rốt cuộc hai người họ muốn làm gì.Không ngờ rằng, Trần Hòa chẳng nói dư thừa một câu nào.Cô chỉ lạnh lùng báo địa chỉ của một bệnh viện phụ sản rồi cúp máy.Anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng hoang mang.Ngay giây sau, một suy nghĩ như cơn sóng thần nhấn chìm toàn bộ tâm trí anh ta.Thẩm Gia Nghi… cô ấy dám sao?07Thật ra, tôi không phải chưa từng do dự.Dù sao, đứa bé này cũng đã ở trong bụng tôi hơn năm tháng rồi.Làm sao tôi có thể nhẫn tâm đ ến mức ấy được?Nhưng chính vì con, tôi buộc phải nhẫn tâm.Bởi vì cuộc đời của tôi chính là bằng chứng sống cho sự lựa chọn đó.Năm ấy, cha tôi ngoại tình.Mẹ tôi, vì đang mang thai tôi, nên hết lần này đến lần khác tha thứ cho ông ta.Nhưng chuyện như vậy, chỉ cần có lần đầu tiên, thì sẽ có vô số lần sau đó.Trong cuộc sống về sau, vì sự xuất hiện của tôi, mẹ càng dễ dàng thỏa hiệp hơn.Thỏa hiệp đến mức cuối cùng, bà bắt đầu sinh ra oán hận đối với tôi.Bà cho rằng, bà sống không hạnh phúc là do tôi.Nhưng… trẻ con sinh ra đâu có quyền lựa chọn.Nếu có thể chọn lựa, làm sao tôi nỡ để sự hiện diện của mình chỉ khiến nỗi đau của mẹ thêm sâu sắc?Cuối cùng, họ ly hôn.Là vì khi tôi học cấp ba, ông ta lại thua bạc.Trong cơn say, ông ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ tôi.Khi tôi tan học về nhà vào buổi tối, bà đã bị đánh đến mức thoi thóp, sắp tắt thở.Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.Tôi xách con dao từ bếp, lao vào đấu với ông ta.Tôi không sợ chết.Thậm chí, tôi còn nghĩ:“Dù tôi hay ông ta có bị gi ết chết, cuộc sống của mẹ tôi chắc chắn sẽ tốt hơn.”Nếu tôi chết, ông ta phải vào tù, mẹ tôi được giải thoát.Nếu ông ta chết, tôi đi tù, mẹ tôi cũng được giải thoát.

Chương 11: Chương 11