01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi…
Chương 13: Chương 13
Ngày Anh Trở Thành Người Xa LạTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi… Nhưng cuối cùng, chính mẹ lại quay sang trách móc tôi:“Đó là cha ruột của con. Sao con có thể nhẫn tâm như vậy? Con không có lương tâm sao?”Vậy… người đã từng nói với tôi:“Nếu không vì con, mẹ đã ly hôn với cha con từ lâu rồi.”Người đó là ai?Con người thật dễ thay đổi.Mẹ từng nói khi tôi còn nhỏ, bà yêu tôi rất nhiều.Nhưng tôi không nhớ rõ nữa.Tôi không biết thứ đó có được gọi là tình yêu hay không.Tất cả ký ức chỉ còn lại hình ảnh bà với khuôn mặt đầy nước mắt, ánh mắt bất lực xen lẫn oán hận nhìn tôi:“Nếu không vì con, mẹ đâu ra nông nỗi này…”Lục Kỳ Niên cũng từng nói anh ta yêu tôi.Nhưng người đã phản bội tôi một cách trắng trợn, làm tôi đau đớn đến tan nát cõi lòng cũng chính là anh ta.Tôi thà thừa nhận rằng:Tôi không yêu đứa con trong bụng mình nhiều đến vậy.Tôi không muốn sau này chút hối hận nào của mình cũng có thể khiến đứa trẻ đó cảm nhận được.Khiến nó tự nghi ngờ bản thân, khiến nó day dứt, đau khổ và sống trong mặc cảm.Tôi nằm trong phòng bệnh.Sau khi tiêm thuốc phá thai, đứa trẻ trong bụng vẫn còn đang cử động.Tim tôi đau nhói, chua chát và cay đắng.Tôi mở mắt, nhìn nó chết dần đi.Cơn hận trào dâng trong lòng, tôi hận mình là một người mẹ độc ác và ghê tởm đến vậy.Nhưng tôi càng hận hơn những kẻ đã đẩy tôi đến bước đường này.Tại sao tất cả đau khổ đều do tôi gánh chịu?Mọi người cùng đau đớn đến mức sống không bằng chết, mới gọi là giải thoát.09Khi Lục Kỳ Niên tái mặt chạy đến phòng bệnh, tôi đang thất thần nằm trên giường.Giọng anh ta run rẩy:“Gia Nghi, em đang lừa anh đúng không? Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh… Em đừng lấy chuyện này ra dọa anh nữa, được không?”Ánh mắt anh ta lướt qua bụng tôi, trong đó tràn đầy sợ hãi.Tôi được Hòa Hòa dìu dậy, nửa ngồi trên giường, vươn tay về phía anh ta:“Lục Kỳ Niên, anh sờ thử xem, nó vẫn đang động đấy.”Có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng, những cử động trong bụng tôi ngày càng mạnh hơn.Anh ta run run đưa tay đặt lên bụng tôi, đôi mắt lập tức đỏ hoe, ánh lệ lóe lên trong mắt khi anh ta nhìn tôi đầy thận trọng:“Gia Nghi, anh sai rồi, là anh có lỗi với em… Sau này đừng lấy con ra làm trò đùa nữa, được không?”Anh ta vẫn tưởng tôi đang đùa.Tôi cũng ước tất cả những gì đã xảy ra chỉ là một cơn ác mộng hoặc một trò đùa quái ác, nhưng sự thật thì không phải.Tôi nhìn anh ta, ánh mắt đầy ác ý:“Không có sau này đâu.”“Gia Nghi…” Giọng anh ta bắt đầu lắp bắp.“Em vẫn còn nhân từ hơn anh, ít nhất… anh là cha ruột của đứa bé, nên anh phải đưa tiễn nó lần cuối chứ?”Tôi nắm chặt tay anh ta, ấn mạnh lên bụng mình.Đúng lúc đó, đứa bé đạp thật mạnh.
Nhưng cuối cùng, chính mẹ lại quay sang trách móc tôi:
“Đó là cha ruột của con. Sao con có thể nhẫn tâm như vậy? Con không có lương tâm sao?”
Vậy… người đã từng nói với tôi:
“Nếu không vì con, mẹ đã ly hôn với cha con từ lâu rồi.”
Người đó là ai?
Con người thật dễ thay đổi.
Mẹ từng nói khi tôi còn nhỏ, bà yêu tôi rất nhiều.
Nhưng tôi không nhớ rõ nữa.
Tôi không biết thứ đó có được gọi là tình yêu hay không.
Tất cả ký ức chỉ còn lại hình ảnh bà với khuôn mặt đầy nước mắt, ánh mắt bất lực xen lẫn oán hận nhìn tôi:
“Nếu không vì con, mẹ đâu ra nông nỗi này…”
Lục Kỳ Niên cũng từng nói anh ta yêu tôi.
Nhưng người đã phản bội tôi một cách trắng trợn, làm tôi đau đớn đến tan nát cõi lòng cũng chính là anh ta.
Tôi thà thừa nhận rằng:
Tôi không yêu đứa con trong bụng mình nhiều đến vậy.
Tôi không muốn sau này chút hối hận nào của mình cũng có thể khiến đứa trẻ đó cảm nhận được.
Khiến nó tự nghi ngờ bản thân, khiến nó day dứt, đau khổ và sống trong mặc cảm.
Tôi nằm trong phòng bệnh.
Sau khi tiêm thuốc phá thai, đứa trẻ trong bụng vẫn còn đang cử động.
Tim tôi đau nhói, chua chát và cay đắng.
Tôi mở mắt, nhìn nó chết dần đi.
Cơn hận trào dâng trong lòng, tôi hận mình là một người mẹ độc ác và ghê tởm đến vậy.
Nhưng tôi càng hận hơn những kẻ đã đẩy tôi đến bước đường này.
Tại sao tất cả đau khổ đều do tôi gánh chịu?
Mọi người cùng đau đớn đến mức sống không bằng chết, mới gọi là giải thoát.
09
Khi Lục Kỳ Niên tái mặt chạy đến phòng bệnh, tôi đang thất thần nằm trên giường.
Giọng anh ta run rẩy:
“Gia Nghi, em đang lừa anh đúng không? Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh… Em đừng lấy chuyện này ra dọa anh nữa, được không?”
Ánh mắt anh ta lướt qua bụng tôi, trong đó tràn đầy sợ hãi.
Tôi được Hòa Hòa dìu dậy, nửa ngồi trên giường, vươn tay về phía anh ta:
“Lục Kỳ Niên, anh sờ thử xem, nó vẫn đang động đấy.”
Có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng, những cử động trong bụng tôi ngày càng mạnh hơn.
Anh ta run run đưa tay đặt lên bụng tôi, đôi mắt lập tức đỏ hoe, ánh lệ lóe lên trong mắt khi anh ta nhìn tôi đầy thận trọng:
“Gia Nghi, anh sai rồi, là anh có lỗi với em… Sau này đừng lấy con ra làm trò đùa nữa, được không?”
Anh ta vẫn tưởng tôi đang đùa.
Tôi cũng ước tất cả những gì đã xảy ra chỉ là một cơn ác mộng hoặc một trò đùa quái ác, nhưng sự thật thì không phải.
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt đầy ác ý:
“Không có sau này đâu.”
“Gia Nghi…” Giọng anh ta bắt đầu lắp bắp.
“Em vẫn còn nhân từ hơn anh, ít nhất… anh là cha ruột của đứa bé, nên anh phải đưa tiễn nó lần cuối chứ?”
Tôi nắm chặt tay anh ta, ấn mạnh lên bụng mình.
Đúng lúc đó, đứa bé đạp thật mạnh.
Ngày Anh Trở Thành Người Xa LạTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi… Nhưng cuối cùng, chính mẹ lại quay sang trách móc tôi:“Đó là cha ruột của con. Sao con có thể nhẫn tâm như vậy? Con không có lương tâm sao?”Vậy… người đã từng nói với tôi:“Nếu không vì con, mẹ đã ly hôn với cha con từ lâu rồi.”Người đó là ai?Con người thật dễ thay đổi.Mẹ từng nói khi tôi còn nhỏ, bà yêu tôi rất nhiều.Nhưng tôi không nhớ rõ nữa.Tôi không biết thứ đó có được gọi là tình yêu hay không.Tất cả ký ức chỉ còn lại hình ảnh bà với khuôn mặt đầy nước mắt, ánh mắt bất lực xen lẫn oán hận nhìn tôi:“Nếu không vì con, mẹ đâu ra nông nỗi này…”Lục Kỳ Niên cũng từng nói anh ta yêu tôi.Nhưng người đã phản bội tôi một cách trắng trợn, làm tôi đau đớn đến tan nát cõi lòng cũng chính là anh ta.Tôi thà thừa nhận rằng:Tôi không yêu đứa con trong bụng mình nhiều đến vậy.Tôi không muốn sau này chút hối hận nào của mình cũng có thể khiến đứa trẻ đó cảm nhận được.Khiến nó tự nghi ngờ bản thân, khiến nó day dứt, đau khổ và sống trong mặc cảm.Tôi nằm trong phòng bệnh.Sau khi tiêm thuốc phá thai, đứa trẻ trong bụng vẫn còn đang cử động.Tim tôi đau nhói, chua chát và cay đắng.Tôi mở mắt, nhìn nó chết dần đi.Cơn hận trào dâng trong lòng, tôi hận mình là một người mẹ độc ác và ghê tởm đến vậy.Nhưng tôi càng hận hơn những kẻ đã đẩy tôi đến bước đường này.Tại sao tất cả đau khổ đều do tôi gánh chịu?Mọi người cùng đau đớn đến mức sống không bằng chết, mới gọi là giải thoát.09Khi Lục Kỳ Niên tái mặt chạy đến phòng bệnh, tôi đang thất thần nằm trên giường.Giọng anh ta run rẩy:“Gia Nghi, em đang lừa anh đúng không? Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh… Em đừng lấy chuyện này ra dọa anh nữa, được không?”Ánh mắt anh ta lướt qua bụng tôi, trong đó tràn đầy sợ hãi.Tôi được Hòa Hòa dìu dậy, nửa ngồi trên giường, vươn tay về phía anh ta:“Lục Kỳ Niên, anh sờ thử xem, nó vẫn đang động đấy.”Có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng, những cử động trong bụng tôi ngày càng mạnh hơn.Anh ta run run đưa tay đặt lên bụng tôi, đôi mắt lập tức đỏ hoe, ánh lệ lóe lên trong mắt khi anh ta nhìn tôi đầy thận trọng:“Gia Nghi, anh sai rồi, là anh có lỗi với em… Sau này đừng lấy con ra làm trò đùa nữa, được không?”Anh ta vẫn tưởng tôi đang đùa.Tôi cũng ước tất cả những gì đã xảy ra chỉ là một cơn ác mộng hoặc một trò đùa quái ác, nhưng sự thật thì không phải.Tôi nhìn anh ta, ánh mắt đầy ác ý:“Không có sau này đâu.”“Gia Nghi…” Giọng anh ta bắt đầu lắp bắp.“Em vẫn còn nhân từ hơn anh, ít nhất… anh là cha ruột của đứa bé, nên anh phải đưa tiễn nó lần cuối chứ?”Tôi nắm chặt tay anh ta, ấn mạnh lên bụng mình.Đúng lúc đó, đứa bé đạp thật mạnh.