01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi…
Chương 16: Chương 16
Ngày Anh Trở Thành Người Xa LạTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi… Chúng tôi như hai con dã thú cắn xé lẫn nhau, nhưng máu chỉ chảy ra từ người tôi.Kẻ chịu tổn thương chỉ có mình tôi.Dựa vào đâu?Lục Kỳ Niên thở d ốc, sau đó như kẻ bỏ trốn, đẩy tôi ra và bước ra khỏi nhà vệ sinh với ánh mắt trống rỗng.Tôi kiệt sức, suýt ngã xuống sàn, may mà Hòa Hòa kịp thời lao vào đỡ tôi.Tôi nhìn theo bóng lưng thất hồn lạc phách của Lục Kỳ Niên.Khoảnh khắc đó, tôi ước anh ta bước ra cửa sẽ bị xe tông chết ngay lập tức.11Hồi còn đi học, đọc tiểu thuyết ngôn tình, thấy nữ chính sảy thai mà cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.Vẫn tung tăng vui vẻ, tiếp tục dây dưa yêu hận với nam chính như thể không có gì.Nhưng khi chuyện thật sự rơi vào tôi, tôi cảm giác như mất đi nửa cái mạng.Tôi nằm trên giường bệnh suốt một tuần liền.Không chỉ cơ thể đau đớn khắp nơi, mà trái tim dường như đã tê dại.Nếu không có Hòa Hòa ở bên cạnh, nếu không phải nhờ cơn hận thù nâng đỡ tôi, có lẽ tôi cũng chẳng biết phải làm gì.Vất vả lắm mới hồi phục được một chút sức lực, thì người đàn bà ngoại tình với Lục Kỳ Niên lại tìm đến tôi.Qua tiếp xúc những ngày qua, tôi biết cô ta tên là Giang Dao, cũng biết rõ cô ta và chồng tôi đã dây dưa thế nào.Tôi không trả lời tin nhắn WeChat của cô ta, cô ta liền gọi điện thoại quấy rối:“Thẩm Gia Nghi, rốt cuộc cô bị gì vậy? A Niên đã sốt cao suốt một tuần rồi, ngày nào cũng gặp ác mộng, ăn gì cũng nôn ra hết.”Tôi cầm điện thoại, không nói gì.Giọng bên kia càng tức giận:“Cô nói gì đi chứ? Cô làm cái gì vậy? Cô có biết anh ấy trông tệ đến mức nào không? Cô không lo lắng chút nào sao?”“Ồ! Vậy anh ta chết chưa?” – Cuối cùng, tôi cũng tìm lại được giọng nói của mình.“Cô cứ mong anh ấy chết như vậy à? Đúng là kiểu vợ cả độc ác, người ta không yêu cô thì đáng chết sao? Cô còn đang mang thai nữa đấy, chẳng lẽ không biết tích đức cho con mình sao?”“Tụi cô là lũ cặn bã, chẳng chết yểu thì con tôi ắt sẽ hưởng phúc lớn.”Tôi cúp máy, lưu lại đoạn ghi âm cuộc gọi.Thật ra, tôi chưa từng có ý định tấn công phụ nữ, bởi tôi hiểu phụ nữ sống trong xã hội này đã đủ khó khăn.Tôi cũng hiểu, khi đàn ông ngoại tình, vấn đề lớn nhất luôn nằm ở chính người đàn ông đó.Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho lũ cặn bã ngang nhiên xúc phạm và làm tổn thương tôi.Cầm thú thì nên đầu thai lại đi.…Trong thời gian dưỡng bệnh, tôi không hề ngồi yên.Hiện tại trong tay tôi đã có một số tin nhắn từ Giang Dao, có thể dùng làm bằng chứng.Trước khi đập phá nhà, tôi đã lưu lại video từ camera giám sát trong nhà.Tôi không biết đó là lần thứ bao nhiêu, nhưng ít nhất tôi đã giữ được bằng chứng của một lần.Tôi cũng kiểm tra toàn bộ tài khoản ngân hàng, các ứng dụng tài chính của Lục Kỳ Niên, lưu trữ lại mọi thứ có thể làm bằng chứng.
Chúng tôi như hai con dã thú cắn xé lẫn nhau, nhưng máu chỉ chảy ra từ người tôi.
Kẻ chịu tổn thương chỉ có mình tôi.
Dựa vào đâu?
Lục Kỳ Niên thở d ốc, sau đó như kẻ bỏ trốn, đẩy tôi ra và bước ra khỏi nhà vệ sinh với ánh mắt trống rỗng.
Tôi kiệt sức, suýt ngã xuống sàn, may mà Hòa Hòa kịp thời lao vào đỡ tôi.
Tôi nhìn theo bóng lưng thất hồn lạc phách của Lục Kỳ Niên.
Khoảnh khắc đó, tôi ước anh ta bước ra cửa sẽ bị xe tông chết ngay lập tức.
11
Hồi còn đi học, đọc tiểu thuyết ngôn tình, thấy nữ chính sảy thai mà cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vẫn tung tăng vui vẻ, tiếp tục dây dưa yêu hận với nam chính như thể không có gì.
Nhưng khi chuyện thật sự rơi vào tôi, tôi cảm giác như mất đi nửa cái mạng.
Tôi nằm trên giường bệnh suốt một tuần liền.
Không chỉ cơ thể đau đớn khắp nơi, mà trái tim dường như đã tê dại.
Nếu không có Hòa Hòa ở bên cạnh, nếu không phải nhờ cơn hận thù nâng đỡ tôi, có lẽ tôi cũng chẳng biết phải làm gì.
Vất vả lắm mới hồi phục được một chút sức lực, thì người đàn bà ngoại tình với Lục Kỳ Niên lại tìm đến tôi.
Qua tiếp xúc những ngày qua, tôi biết cô ta tên là Giang Dao, cũng biết rõ cô ta và chồng tôi đã dây dưa thế nào.
Tôi không trả lời tin nhắn WeChat của cô ta, cô ta liền gọi điện thoại quấy rối:
“Thẩm Gia Nghi, rốt cuộc cô bị gì vậy? A Niên đã sốt cao suốt một tuần rồi, ngày nào cũng gặp ác mộng, ăn gì cũng nôn ra hết.”
Tôi cầm điện thoại, không nói gì.
Giọng bên kia càng tức giận:
“Cô nói gì đi chứ? Cô làm cái gì vậy? Cô có biết anh ấy trông tệ đến mức nào không? Cô không lo lắng chút nào sao?”
“Ồ! Vậy anh ta chết chưa?” – Cuối cùng, tôi cũng tìm lại được giọng nói của mình.
“Cô cứ mong anh ấy chết như vậy à? Đúng là kiểu vợ cả độc ác, người ta không yêu cô thì đáng chết sao? Cô còn đang mang thai nữa đấy, chẳng lẽ không biết tích đức cho con mình sao?”
“Tụi cô là lũ cặn bã, chẳng chết yểu thì con tôi ắt sẽ hưởng phúc lớn.”
Tôi cúp máy, lưu lại đoạn ghi âm cuộc gọi.
Thật ra, tôi chưa từng có ý định tấn công phụ nữ, bởi tôi hiểu phụ nữ sống trong xã hội này đã đủ khó khăn.
Tôi cũng hiểu, khi đàn ông ngoại tình, vấn đề lớn nhất luôn nằm ở chính người đàn ông đó.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho lũ cặn bã ngang nhiên xúc phạm và làm tổn thương tôi.
Cầm thú thì nên đầu thai lại đi.
…
Trong thời gian dưỡng bệnh, tôi không hề ngồi yên.
Hiện tại trong tay tôi đã có một số tin nhắn từ Giang Dao, có thể dùng làm bằng chứng.
Trước khi đập phá nhà, tôi đã lưu lại video từ camera giám sát trong nhà.
Tôi không biết đó là lần thứ bao nhiêu, nhưng ít nhất tôi đã giữ được bằng chứng của một lần.
Tôi cũng kiểm tra toàn bộ tài khoản ngân hàng, các ứng dụng tài chính của Lục Kỳ Niên, lưu trữ lại mọi thứ có thể làm bằng chứng.
Ngày Anh Trở Thành Người Xa LạTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị 01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành. Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp. Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người. Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa. Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra. Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở. Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt. Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót. Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi… Chúng tôi như hai con dã thú cắn xé lẫn nhau, nhưng máu chỉ chảy ra từ người tôi.Kẻ chịu tổn thương chỉ có mình tôi.Dựa vào đâu?Lục Kỳ Niên thở d ốc, sau đó như kẻ bỏ trốn, đẩy tôi ra và bước ra khỏi nhà vệ sinh với ánh mắt trống rỗng.Tôi kiệt sức, suýt ngã xuống sàn, may mà Hòa Hòa kịp thời lao vào đỡ tôi.Tôi nhìn theo bóng lưng thất hồn lạc phách của Lục Kỳ Niên.Khoảnh khắc đó, tôi ước anh ta bước ra cửa sẽ bị xe tông chết ngay lập tức.11Hồi còn đi học, đọc tiểu thuyết ngôn tình, thấy nữ chính sảy thai mà cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.Vẫn tung tăng vui vẻ, tiếp tục dây dưa yêu hận với nam chính như thể không có gì.Nhưng khi chuyện thật sự rơi vào tôi, tôi cảm giác như mất đi nửa cái mạng.Tôi nằm trên giường bệnh suốt một tuần liền.Không chỉ cơ thể đau đớn khắp nơi, mà trái tim dường như đã tê dại.Nếu không có Hòa Hòa ở bên cạnh, nếu không phải nhờ cơn hận thù nâng đỡ tôi, có lẽ tôi cũng chẳng biết phải làm gì.Vất vả lắm mới hồi phục được một chút sức lực, thì người đàn bà ngoại tình với Lục Kỳ Niên lại tìm đến tôi.Qua tiếp xúc những ngày qua, tôi biết cô ta tên là Giang Dao, cũng biết rõ cô ta và chồng tôi đã dây dưa thế nào.Tôi không trả lời tin nhắn WeChat của cô ta, cô ta liền gọi điện thoại quấy rối:“Thẩm Gia Nghi, rốt cuộc cô bị gì vậy? A Niên đã sốt cao suốt một tuần rồi, ngày nào cũng gặp ác mộng, ăn gì cũng nôn ra hết.”Tôi cầm điện thoại, không nói gì.Giọng bên kia càng tức giận:“Cô nói gì đi chứ? Cô làm cái gì vậy? Cô có biết anh ấy trông tệ đến mức nào không? Cô không lo lắng chút nào sao?”“Ồ! Vậy anh ta chết chưa?” – Cuối cùng, tôi cũng tìm lại được giọng nói của mình.“Cô cứ mong anh ấy chết như vậy à? Đúng là kiểu vợ cả độc ác, người ta không yêu cô thì đáng chết sao? Cô còn đang mang thai nữa đấy, chẳng lẽ không biết tích đức cho con mình sao?”“Tụi cô là lũ cặn bã, chẳng chết yểu thì con tôi ắt sẽ hưởng phúc lớn.”Tôi cúp máy, lưu lại đoạn ghi âm cuộc gọi.Thật ra, tôi chưa từng có ý định tấn công phụ nữ, bởi tôi hiểu phụ nữ sống trong xã hội này đã đủ khó khăn.Tôi cũng hiểu, khi đàn ông ngoại tình, vấn đề lớn nhất luôn nằm ở chính người đàn ông đó.Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho lũ cặn bã ngang nhiên xúc phạm và làm tổn thương tôi.Cầm thú thì nên đầu thai lại đi.…Trong thời gian dưỡng bệnh, tôi không hề ngồi yên.Hiện tại trong tay tôi đã có một số tin nhắn từ Giang Dao, có thể dùng làm bằng chứng.Trước khi đập phá nhà, tôi đã lưu lại video từ camera giám sát trong nhà.Tôi không biết đó là lần thứ bao nhiêu, nhưng ít nhất tôi đã giữ được bằng chứng của một lần.Tôi cũng kiểm tra toàn bộ tài khoản ngân hàng, các ứng dụng tài chính của Lục Kỳ Niên, lưu trữ lại mọi thứ có thể làm bằng chứng.