Hôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau…
Chương 4
Năm Sau Hoa Vẫn NởTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịHôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau… Cơn giận dữ khiến cả người tôi run rẩy, tôi giơ tay hất thẳng chiếc bánh.Ngay giây tiếp theo, Châu Nghiên bước nhanh tới, ánh mắt cảnh giác nhìn tôi, như sợ tôi sẽ làm gì Yên San.Tôi đỏ mắt chất vấn anh, quyết không buông tha, đòi anh phải giải thích rõ ràng.Châu Nghiên liếc nhìn Yên San, dường như cảm thấy tôi đang làm anh mất mặt. Anh kéo tay tôi, lôi ra ngoài.Đợi đến khi không còn ai, anh mới buông tay, lạnh lùng nhìn tôi đang mất kiểm soát, giọng vẫn bình thản:“Anh không nói với em, là vì sợ em suy nghĩ lung tung, sợ em lại nghi ngờ như bây giờ.Yên San bị trầm cảm và tuyệt thực do rối loạn tâm lý. Nếu cứ tiếp tục, cô ấy có thể gặp nguy hiểm tính mạng. Anh và bác sĩ tâm lý đã động viên cô ấy rất lâu, mới khiến cô ấy ăn được một chút. Nhưng em vừa làm ầm lên, suýt chút nữa lại k1ch thích cô ấy.”“Cô ấy trong mắt anh chỉ là bệnh nhân. Em cứ hết lần này đến lần khác so đo với một bệnh nhân, anh thực sự rất mệt mỏi.”Sự bình tĩnh và thẳng thắn của Châu Nghiên khiến tôi trông chẳng khác gì một kẻ ngốc đang làm loạn vô cớ.Không ít lần tôi đã tự nghi ngờ bản thân, tự hỏi liệu mình có đang hiểu lầm anh hay không.Cho đến ngày tôi gặp tai nạn, tôi cũng trở thành một bệnh nhân.Lúc đó tôi mới hiểu, bệnh của Yên San chẳng qua là cái cớ danh chính ngôn thuận để anh quan tâm cô ấy.Tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt Châu Nghiên thoáng lộ vẻ mất kiên nhẫn, tôi rút tay mình về, bình thản gật đầu:“Ừ, anh là bác sĩ, đương nhiên phải lo cho bệnh nhân.”“Em không giận, chỉ thấy anh nói đúng.”Biểu cảm của Châu Nghiên sững lại, lông mày nhíu chặt hơn.“Em thật sự nghĩ vậy?”“Ừ.”Anh nghĩ tôi sẽ tiếp tục làm ầm lên vì Yên San, nhưng tôi thực sự không còn để tâm nữa.Có lẽ tôi nên cảm ơn vụ tai nạn này, nếu không, có lẽ tôi sẽ còn tự lừa dối mình đến bao giờ.03Thấy thái độ tôi vẫn bình tĩnh, Châu Nghiên bỗng im lặng, nhìn tôi rất lâu.Một lúc sau, anh khàn giọng buông lại một câu:“Tùy em.” rồi quay người trở vào phòng.Tôi biết, anh giận rồi.Nhưng tôi chẳng hiểu anh giận vì điều gì.Nhiều năm như vậy, hình như tôi chưa từng thực sự hiểu được Châu Nghiên.Nếu đã không thể hiểu, thì thôi vậy.Tôi không quay về phòng, mà ngồi xuống sofa, mở laptop xử lý đống công việc chất đống.Những ngày gần đây, cảm xúc dày vò khiến tôi gần như sụp đổ.Nhưng thế giới của người trưởng thành chẳng có nhiều thời gian để than thân trách phận.Năm năm kết hôn, ba mẹ Châu Nghiên du lịch khắp nơi, ít khi quan tâm chuyện công ty. Châu Nghiên cũng chẳng hứng thú với công việc kinh doanh.
Cơn giận dữ khiến cả người tôi run rẩy, tôi giơ tay hất thẳng chiếc bánh.
Ngay giây tiếp theo, Châu Nghiên bước nhanh tới, ánh mắt cảnh giác nhìn tôi, như sợ tôi sẽ làm gì Yên San.
Tôi đỏ mắt chất vấn anh, quyết không buông tha, đòi anh phải giải thích rõ ràng.
Châu Nghiên liếc nhìn Yên San, dường như cảm thấy tôi đang làm anh mất mặt. Anh kéo tay tôi, lôi ra ngoài.
Đợi đến khi không còn ai, anh mới buông tay, lạnh lùng nhìn tôi đang mất kiểm soát, giọng vẫn bình thản:
“Anh không nói với em, là vì sợ em suy nghĩ lung tung, sợ em lại nghi ngờ như bây giờ.
Yên San bị trầm cảm và tuyệt thực do rối loạn tâm lý. Nếu cứ tiếp tục, cô ấy có thể gặp nguy hiểm tính mạng. Anh và bác sĩ tâm lý đã động viên cô ấy rất lâu, mới khiến cô ấy ăn được một chút. Nhưng em vừa làm ầm lên, suýt chút nữa lại k1ch thích cô ấy.”
“Cô ấy trong mắt anh chỉ là bệnh nhân. Em cứ hết lần này đến lần khác so đo với một bệnh nhân, anh thực sự rất mệt mỏi.”
Sự bình tĩnh và thẳng thắn của Châu Nghiên khiến tôi trông chẳng khác gì một kẻ ngốc đang làm loạn vô cớ.
Không ít lần tôi đã tự nghi ngờ bản thân, tự hỏi liệu mình có đang hiểu lầm anh hay không.
Cho đến ngày tôi gặp tai nạn, tôi cũng trở thành một bệnh nhân.
Lúc đó tôi mới hiểu, bệnh của Yên San chẳng qua là cái cớ danh chính ngôn thuận để anh quan tâm cô ấy.
Tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt Châu Nghiên thoáng lộ vẻ mất kiên nhẫn, tôi rút tay mình về, bình thản gật đầu:
“Ừ, anh là bác sĩ, đương nhiên phải lo cho bệnh nhân.”
“Em không giận, chỉ thấy anh nói đúng.”
Biểu cảm của Châu Nghiên sững lại, lông mày nhíu chặt hơn.
“Em thật sự nghĩ vậy?”
“Ừ.”
Anh nghĩ tôi sẽ tiếp tục làm ầm lên vì Yên San, nhưng tôi thực sự không còn để tâm nữa.
Có lẽ tôi nên cảm ơn vụ tai nạn này, nếu không, có lẽ tôi sẽ còn tự lừa dối mình đến bao giờ.
03
Thấy thái độ tôi vẫn bình tĩnh, Châu Nghiên bỗng im lặng, nhìn tôi rất lâu.
Một lúc sau, anh khàn giọng buông lại một câu:
“Tùy em.” rồi quay người trở vào phòng.
Tôi biết, anh giận rồi.
Nhưng tôi chẳng hiểu anh giận vì điều gì.
Nhiều năm như vậy, hình như tôi chưa từng thực sự hiểu được Châu Nghiên.
Nếu đã không thể hiểu, thì thôi vậy.
Tôi không quay về phòng, mà ngồi xuống sofa, mở laptop xử lý đống công việc chất đống.
Những ngày gần đây, cảm xúc dày vò khiến tôi gần như sụp đổ.
Nhưng thế giới của người trưởng thành chẳng có nhiều thời gian để than thân trách phận.
Năm năm kết hôn, ba mẹ Châu Nghiên du lịch khắp nơi, ít khi quan tâm chuyện công ty. Châu Nghiên cũng chẳng hứng thú với công việc kinh doanh.
Năm Sau Hoa Vẫn NởTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịHôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau… Cơn giận dữ khiến cả người tôi run rẩy, tôi giơ tay hất thẳng chiếc bánh.Ngay giây tiếp theo, Châu Nghiên bước nhanh tới, ánh mắt cảnh giác nhìn tôi, như sợ tôi sẽ làm gì Yên San.Tôi đỏ mắt chất vấn anh, quyết không buông tha, đòi anh phải giải thích rõ ràng.Châu Nghiên liếc nhìn Yên San, dường như cảm thấy tôi đang làm anh mất mặt. Anh kéo tay tôi, lôi ra ngoài.Đợi đến khi không còn ai, anh mới buông tay, lạnh lùng nhìn tôi đang mất kiểm soát, giọng vẫn bình thản:“Anh không nói với em, là vì sợ em suy nghĩ lung tung, sợ em lại nghi ngờ như bây giờ.Yên San bị trầm cảm và tuyệt thực do rối loạn tâm lý. Nếu cứ tiếp tục, cô ấy có thể gặp nguy hiểm tính mạng. Anh và bác sĩ tâm lý đã động viên cô ấy rất lâu, mới khiến cô ấy ăn được một chút. Nhưng em vừa làm ầm lên, suýt chút nữa lại k1ch thích cô ấy.”“Cô ấy trong mắt anh chỉ là bệnh nhân. Em cứ hết lần này đến lần khác so đo với một bệnh nhân, anh thực sự rất mệt mỏi.”Sự bình tĩnh và thẳng thắn của Châu Nghiên khiến tôi trông chẳng khác gì một kẻ ngốc đang làm loạn vô cớ.Không ít lần tôi đã tự nghi ngờ bản thân, tự hỏi liệu mình có đang hiểu lầm anh hay không.Cho đến ngày tôi gặp tai nạn, tôi cũng trở thành một bệnh nhân.Lúc đó tôi mới hiểu, bệnh của Yên San chẳng qua là cái cớ danh chính ngôn thuận để anh quan tâm cô ấy.Tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt Châu Nghiên thoáng lộ vẻ mất kiên nhẫn, tôi rút tay mình về, bình thản gật đầu:“Ừ, anh là bác sĩ, đương nhiên phải lo cho bệnh nhân.”“Em không giận, chỉ thấy anh nói đúng.”Biểu cảm của Châu Nghiên sững lại, lông mày nhíu chặt hơn.“Em thật sự nghĩ vậy?”“Ừ.”Anh nghĩ tôi sẽ tiếp tục làm ầm lên vì Yên San, nhưng tôi thực sự không còn để tâm nữa.Có lẽ tôi nên cảm ơn vụ tai nạn này, nếu không, có lẽ tôi sẽ còn tự lừa dối mình đến bao giờ.03Thấy thái độ tôi vẫn bình tĩnh, Châu Nghiên bỗng im lặng, nhìn tôi rất lâu.Một lúc sau, anh khàn giọng buông lại một câu:“Tùy em.” rồi quay người trở vào phòng.Tôi biết, anh giận rồi.Nhưng tôi chẳng hiểu anh giận vì điều gì.Nhiều năm như vậy, hình như tôi chưa từng thực sự hiểu được Châu Nghiên.Nếu đã không thể hiểu, thì thôi vậy.Tôi không quay về phòng, mà ngồi xuống sofa, mở laptop xử lý đống công việc chất đống.Những ngày gần đây, cảm xúc dày vò khiến tôi gần như sụp đổ.Nhưng thế giới của người trưởng thành chẳng có nhiều thời gian để than thân trách phận.Năm năm kết hôn, ba mẹ Châu Nghiên du lịch khắp nơi, ít khi quan tâm chuyện công ty. Châu Nghiên cũng chẳng hứng thú với công việc kinh doanh.