Tác giả:

Hôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau…

Chương 18

Năm Sau Hoa Vẫn NởTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịHôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau… “Là A Nghiên không xứng với con. Thằng bé này từ nhỏ đã cứng đầu. Tưởng nó đã nghĩ thông suốt, ai ngờ lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.Biết thế này, năm xưa dì đã không nên tác hợp cho hai đứa…”Tôi khẽ lắc đầu:“Không phải lỗi của anh ấy hoàn toàn đâu dì. Cũng là do con quá cố chấp.”Bác trai Châu thở dài nặng nề trong điện thoại:“Tiểu Hy, con từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, là do A Nghiên không có phúc phần.Con yên tâm, chuyện của A Nghiên cứ để bác nói với nó. Bác với dì cũng có tuổi rồi, mà A Nghiên thì không phải người có khiếu kinh doanh. Công ty sau này giao lại cho con là bác yên tâm nhất. Dù sao cũng là con gây dựng, để con quản lý là thích hợp nhất.”Tôi vội vàng từ chối, nhưng bác Châu kiên quyết ngắt lời:“Đừng từ chối nữa, Tiểu Hy. Coi như đây là sự bù đắp của bác và dì dành cho con.”“Dù thế nào, con mãi mãi là con gái của bác.”Tôi chớp mắt, đôi mắt đã ướt đẫm từ lúc nào. Tôi cảm ơn họ rồi cúp máy.Sau đó, tôi òa khóc như một đứa trẻ.Tôi từng nghĩ mình là người may mắn – ông trời lấy đi gia đình ruột thịt của tôi, nhưng lại ban cho tôi một cặp cha mẹ khác yêu thương mình hết mực.Nhưng rốt cuộc, vẫn là hữu duyên vô phận.19Tôi không biết bác Châu và dì Châu đã dùng cách gì, nhưng Châu Nghiên thực sự không còn làm phiền tôi nữa.Mãi cho đến đêm trước ngày kết thúc thời gian “ly hôn nguội”.Châu Nghiên say mèm, xuất hiện trước cửa nhà tôi.Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt anh đỏ hoe, không nói một lời, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.Tôi chuẩn bị đóng cửa thì Châu Nghiên vội vàng dùng chân chặn lại, dù đau nhăn mặt cũng không rút ra.Tôi bất lực, đứng nhìn anh, không hiểu rốt cuộc anh muốn gì.Đôi mắt anh đỏ lên, ánh nước mơ hồ hiện rõ trong đáy mắt.Anh gần như gào lên, giọng nghẹn ngào đầy uất ức:“Tiểu Hy, em nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao!Anh biết trước đây anh đã không quan tâm đ ến cảm xúc của em, anh xin lỗi. Nhưng anh sẽ thay đổi, anh sẽ sửa sai! Em không thể không cho anh cơ hội để làm lại…”“Anh đau chân, thực sự rất đau.Anh đã nói anh không đồng ý ly hôn, bố anh giận đến mức lần đầu tiên đánh anh. Ông bảo sao anh còn dám dây dưa với em, đánh gãy cả một cây gậy gỗ. Càng bị đánh, anh càng nhận ra anh yêu em nhiều đến mức nào. Tiểu Hy, anh thực sự không thể sống thiếu em…”Nói đến cuối câu, giọng anh đã lạc đi, pha lẫn tiếng khóc. 

“Là A Nghiên không xứng với con. Thằng bé này từ nhỏ đã cứng đầu. Tưởng nó đã nghĩ thông suốt, ai ngờ lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.Biết thế này, năm xưa dì đã không nên tác hợp cho hai đứa…”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Không phải lỗi của anh ấy hoàn toàn đâu dì. Cũng là do con quá cố chấp.”

Bác trai Châu thở dài nặng nề trong điện thoại:

“Tiểu Hy, con từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, là do A Nghiên không có phúc phần.Con yên tâm, chuyện của A Nghiên cứ để bác nói với nó. Bác với dì cũng có tuổi rồi, mà A Nghiên thì không phải người có khiếu kinh doanh. Công ty sau này giao lại cho con là bác yên tâm nhất. Dù sao cũng là con gây dựng, để con quản lý là thích hợp nhất.”

Tôi vội vàng từ chối, nhưng bác Châu kiên quyết ngắt lời:

“Đừng từ chối nữa, Tiểu Hy. Coi như đây là sự bù đắp của bác và dì dành cho con.”

“Dù thế nào, con mãi mãi là con gái của bác.”

Tôi chớp mắt, đôi mắt đã ướt đẫm từ lúc nào. Tôi cảm ơn họ rồi cúp máy.

Sau đó, tôi òa khóc như một đứa trẻ.

Tôi từng nghĩ mình là người may mắn – ông trời lấy đi gia đình ruột thịt của tôi, nhưng lại ban cho tôi một cặp cha mẹ khác yêu thương mình hết mực.

Nhưng rốt cuộc, vẫn là hữu duyên vô phận.

19

Tôi không biết bác Châu và dì Châu đã dùng cách gì, nhưng Châu Nghiên thực sự không còn làm phiền tôi nữa.

Mãi cho đến đêm trước ngày kết thúc thời gian “ly hôn nguội”.

Châu Nghiên say mèm, xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt anh đỏ hoe, không nói một lời, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

Tôi chuẩn bị đóng cửa thì Châu Nghiên vội vàng dùng chân chặn lại, dù đau nhăn mặt cũng không rút ra.

Tôi bất lực, đứng nhìn anh, không hiểu rốt cuộc anh muốn gì.

Đôi mắt anh đỏ lên, ánh nước mơ hồ hiện rõ trong đáy mắt.

Anh gần như gào lên, giọng nghẹn ngào đầy uất ức:

“Tiểu Hy, em nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao!

Anh biết trước đây anh đã không quan tâm đ ến cảm xúc của em, anh xin lỗi. Nhưng anh sẽ thay đổi, anh sẽ sửa sai! Em không thể không cho anh cơ hội để làm lại…”

“Anh đau chân, thực sự rất đau.Anh đã nói anh không đồng ý ly hôn, bố anh giận đến mức lần đầu tiên đánh anh. Ông bảo sao anh còn dám dây dưa với em, đánh gãy cả một cây gậy gỗ. Càng bị đánh, anh càng nhận ra anh yêu em nhiều đến mức nào. Tiểu Hy, anh thực sự không thể sống thiếu em…”

Nói đến cuối câu, giọng anh đã lạc đi, pha lẫn tiếng khóc. 

Năm Sau Hoa Vẫn NởTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịHôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực: "Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?" Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết. Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.” Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam. 01 Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa. Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày. Sau… “Là A Nghiên không xứng với con. Thằng bé này từ nhỏ đã cứng đầu. Tưởng nó đã nghĩ thông suốt, ai ngờ lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.Biết thế này, năm xưa dì đã không nên tác hợp cho hai đứa…”Tôi khẽ lắc đầu:“Không phải lỗi của anh ấy hoàn toàn đâu dì. Cũng là do con quá cố chấp.”Bác trai Châu thở dài nặng nề trong điện thoại:“Tiểu Hy, con từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, là do A Nghiên không có phúc phần.Con yên tâm, chuyện của A Nghiên cứ để bác nói với nó. Bác với dì cũng có tuổi rồi, mà A Nghiên thì không phải người có khiếu kinh doanh. Công ty sau này giao lại cho con là bác yên tâm nhất. Dù sao cũng là con gây dựng, để con quản lý là thích hợp nhất.”Tôi vội vàng từ chối, nhưng bác Châu kiên quyết ngắt lời:“Đừng từ chối nữa, Tiểu Hy. Coi như đây là sự bù đắp của bác và dì dành cho con.”“Dù thế nào, con mãi mãi là con gái của bác.”Tôi chớp mắt, đôi mắt đã ướt đẫm từ lúc nào. Tôi cảm ơn họ rồi cúp máy.Sau đó, tôi òa khóc như một đứa trẻ.Tôi từng nghĩ mình là người may mắn – ông trời lấy đi gia đình ruột thịt của tôi, nhưng lại ban cho tôi một cặp cha mẹ khác yêu thương mình hết mực.Nhưng rốt cuộc, vẫn là hữu duyên vô phận.19Tôi không biết bác Châu và dì Châu đã dùng cách gì, nhưng Châu Nghiên thực sự không còn làm phiền tôi nữa.Mãi cho đến đêm trước ngày kết thúc thời gian “ly hôn nguội”.Châu Nghiên say mèm, xuất hiện trước cửa nhà tôi.Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt anh đỏ hoe, không nói một lời, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.Tôi chuẩn bị đóng cửa thì Châu Nghiên vội vàng dùng chân chặn lại, dù đau nhăn mặt cũng không rút ra.Tôi bất lực, đứng nhìn anh, không hiểu rốt cuộc anh muốn gì.Đôi mắt anh đỏ lên, ánh nước mơ hồ hiện rõ trong đáy mắt.Anh gần như gào lên, giọng nghẹn ngào đầy uất ức:“Tiểu Hy, em nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao!Anh biết trước đây anh đã không quan tâm đ ến cảm xúc của em, anh xin lỗi. Nhưng anh sẽ thay đổi, anh sẽ sửa sai! Em không thể không cho anh cơ hội để làm lại…”“Anh đau chân, thực sự rất đau.Anh đã nói anh không đồng ý ly hôn, bố anh giận đến mức lần đầu tiên đánh anh. Ông bảo sao anh còn dám dây dưa với em, đánh gãy cả một cây gậy gỗ. Càng bị đánh, anh càng nhận ra anh yêu em nhiều đến mức nào. Tiểu Hy, anh thực sự không thể sống thiếu em…”Nói đến cuối câu, giọng anh đã lạc đi, pha lẫn tiếng khóc. 

Chương 18