Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 7

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Hắn đã lẫn vào đám người, đứng từ xa nhìn ta, trong mắt thoáng chút lạc lõng, khiến ta có cảm giác như ta là kẻ phụ tình bạc nghĩa, thật sự ngượng ngùng.Ban đêm, ma ma vừa dùng túi chườm đá cho ta, vừa kể tiểu thị vệ tên Minh Sơ, là ba năm trước ta tình cờ gặp trên thuyền hoa, khi đó cậu ta chỉ là một đứa trẻ nghèo khổ, đến cái tên cũng là ta đặt cho.Ta ôm đĩa bánh bột dẻ hấp đường vừa ăn vừa suy nghĩ, vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, ngon thì có ngon đấy, nhưng luôn cảm thấy bản thân dường như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.Ôm chăn ấm áp chìm vào giấc ngủ.Lúc ma ma rời đi còn khẽ đóng cửa, thở dài: “Điện hạ là người tốt như vậy, sao lại không thích Thái tử phi chứ?”Ta trùm chăn kín mít, cơn buồn ngủ bay biến hết, đưa tay sờ sờ vết sẹo dài khoảng một tấc trên ngực, trăm mối ngổn ngang trong lòng.Tại sao sống hai đời, ta chỉ nhớ được những chuyện sau khi gặp Thẩm Nghiễn Chu, vết sẹo trên người rốt cuộc là từ đâu mà có, tại sao Thẩm Nghiễn Chu lại nói ta dơ bẩn?Nghĩ mãi không ra, đầu đau như búa bổ, trừng mắt nhìn trần nhà, tức giận đến mức nửa đêm canh ba phải bò dậy.Lấy trộm chìa khóa phòng chứa đồ của Thẩm Nghiễn Chu, cuỗm một túi lớn vàng bạc châu báu mới hả giận.Cẩm HânTự hứa với bản thân, trước khi rời khỏi Đông cung nhất định phải tìm lại được ký ức của mình, nhưng cụ thể phải làm thế nào thì ta vẫn chưa nghĩ ra.

Hắn đã lẫn vào đám người, đứng từ xa nhìn ta, trong mắt thoáng chút lạc lõng, khiến ta có cảm giác như ta là kẻ phụ tình bạc nghĩa, thật sự ngượng ngùng.

Ban đêm, ma ma vừa dùng túi chườm đá cho ta, vừa kể tiểu thị vệ tên Minh Sơ, là ba năm trước ta tình cờ gặp trên thuyền hoa, khi đó cậu ta chỉ là một đứa trẻ nghèo khổ, đến cái tên cũng là ta đặt cho.

Ta ôm đĩa bánh bột dẻ hấp đường vừa ăn vừa suy nghĩ, vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, ngon thì có ngon đấy, nhưng luôn cảm thấy bản thân dường như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.

Ôm chăn ấm áp chìm vào giấc ngủ.

Lúc ma ma rời đi còn khẽ đóng cửa, thở dài: 

“Điện hạ là người tốt như vậy, sao lại không thích Thái tử phi chứ?”

Ta trùm chăn kín mít, cơn buồn ngủ bay biến hết, đưa tay sờ sờ vết sẹo dài khoảng một tấc trên ngực, trăm mối ngổn ngang trong lòng.

Tại sao sống hai đời, ta chỉ nhớ được những chuyện sau khi gặp Thẩm Nghiễn Chu, vết sẹo trên người rốt cuộc là từ đâu mà có, tại sao Thẩm Nghiễn Chu lại nói ta dơ bẩn?

Nghĩ mãi không ra, đầu đau như búa bổ, trừng mắt nhìn trần nhà, tức giận đến mức nửa đêm canh ba phải bò dậy.

Lấy trộm chìa khóa phòng chứa đồ của Thẩm Nghiễn Chu, cuỗm một túi lớn vàng bạc châu báu mới hả giận.

Cẩm Hân

Tự hứa với bản thân, trước khi rời khỏi Đông cung nhất định phải tìm lại được ký ức của mình, nhưng cụ thể phải làm thế nào thì ta vẫn chưa nghĩ ra.

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Hắn đã lẫn vào đám người, đứng từ xa nhìn ta, trong mắt thoáng chút lạc lõng, khiến ta có cảm giác như ta là kẻ phụ tình bạc nghĩa, thật sự ngượng ngùng.Ban đêm, ma ma vừa dùng túi chườm đá cho ta, vừa kể tiểu thị vệ tên Minh Sơ, là ba năm trước ta tình cờ gặp trên thuyền hoa, khi đó cậu ta chỉ là một đứa trẻ nghèo khổ, đến cái tên cũng là ta đặt cho.Ta ôm đĩa bánh bột dẻ hấp đường vừa ăn vừa suy nghĩ, vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, ngon thì có ngon đấy, nhưng luôn cảm thấy bản thân dường như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.Ôm chăn ấm áp chìm vào giấc ngủ.Lúc ma ma rời đi còn khẽ đóng cửa, thở dài: “Điện hạ là người tốt như vậy, sao lại không thích Thái tử phi chứ?”Ta trùm chăn kín mít, cơn buồn ngủ bay biến hết, đưa tay sờ sờ vết sẹo dài khoảng một tấc trên ngực, trăm mối ngổn ngang trong lòng.Tại sao sống hai đời, ta chỉ nhớ được những chuyện sau khi gặp Thẩm Nghiễn Chu, vết sẹo trên người rốt cuộc là từ đâu mà có, tại sao Thẩm Nghiễn Chu lại nói ta dơ bẩn?Nghĩ mãi không ra, đầu đau như búa bổ, trừng mắt nhìn trần nhà, tức giận đến mức nửa đêm canh ba phải bò dậy.Lấy trộm chìa khóa phòng chứa đồ của Thẩm Nghiễn Chu, cuỗm một túi lớn vàng bạc châu báu mới hả giận.Cẩm HânTự hứa với bản thân, trước khi rời khỏi Đông cung nhất định phải tìm lại được ký ức của mình, nhưng cụ thể phải làm thế nào thì ta vẫn chưa nghĩ ra.

Chương 7