Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.
Chương 28
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta gật đầu, nằm úp lên lưng hắn, không ngờ tiểu thị vệ trông có vẻ gầy yếu, nhưng lại có sức mạnh đến vậy.Hắn cõng ta, ta dùng áo choàng bọc lấy hai người, mong rằng có thể cản được chút gió tuyết, từng bước từng bước tiến về phía trước.Cẩm HânKhông biết đã đi được bao lâu, tuyết càng lúc càng rơi dày, dần dần ngập đến bắp chân, ta lạnh đến run người, vùi đầu vào cổ tiểu thị vệ, khẽ hỏi:“Mũi tên đó là do ngươi b.ắ.n sao?”“Đúng ạ, nhưng mà vẫn không thể cứu được chủ tử.”Ta khẽ “ừm” một tiếng, sau đó nói tiếp: “Yên tâm, ta không c.h.ế.t đâu, núi thây biển lửa còn vượt qua được, nhất định sẽ không bị vùi c.h.ế.t trong tuyết đâu.”“Là nô tài không tốt, không ở bên cạnh bảo vệ chủ tử, nếu không người cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.”Hình như tiểu thị vệ hiểu nhầm rồi, núi thây biển lửa đâu phải là lần này.Ta lại hỏi: “Tiểu thị vệ, ta có nặng lắm không?”“Nếu ngươi mệt thì bỏ ta xuống đi.”“Không nặng, chủ tử rất nhẹ.” Hắn khựng lại, ta có thể cảm nhận được cơ thể cậu ta căng cứng, đến cả lồng n.g.ự.c cũng run rẩy: “Cõng người mình yêu, sao có thể mệt mỏi được chứ.”Ta hít một hơi thật sâu: “Minh Sơ, nếu chúng ta có thể ra ngoài, vậy thì ở bên nhau nhé, không quan tâm gì nữa.”“Sau này đừng gọi ta là chủ tử nữa, gọi tên ta là được rồi.”“Vâng.”Ta thật sự rất mệt mỏi, mơ màng nghe tiểu thị vệ nói xong, liền thiếp đi.Có lẽ là quá mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ khỏi thôi.Ta như chìm vào một giấc mơ rất dài, trong mơ, ta không phải là Phó Chưởng Châu, con gái nuôi của Hoàng hậu nương nương, mà là Lệnh Khương, vị công chúa bị thất sủng của Lịch quốc.
Ta gật đầu, nằm úp lên lưng hắn, không ngờ tiểu thị vệ trông có vẻ gầy yếu, nhưng lại có sức mạnh đến vậy.
Hắn cõng ta, ta dùng áo choàng bọc lấy hai người, mong rằng có thể cản được chút gió tuyết, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Cẩm Hân
Không biết đã đi được bao lâu, tuyết càng lúc càng rơi dày, dần dần ngập đến bắp chân, ta lạnh đến run người, vùi đầu vào cổ tiểu thị vệ, khẽ hỏi:
“Mũi tên đó là do ngươi b.ắ.n sao?”
“Đúng ạ, nhưng mà vẫn không thể cứu được chủ tử.”
Ta khẽ “ừm” một tiếng, sau đó nói tiếp: “Yên tâm, ta không c.h.ế.t đâu, núi thây biển lửa còn vượt qua được, nhất định sẽ không bị vùi c.h.ế.t trong tuyết đâu.”
“Là nô tài không tốt, không ở bên cạnh bảo vệ chủ tử, nếu không người cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.”
Hình như tiểu thị vệ hiểu nhầm rồi, núi thây biển lửa đâu phải là lần này.
Ta lại hỏi: “Tiểu thị vệ, ta có nặng lắm không?”
“Nếu ngươi mệt thì bỏ ta xuống đi.”
“Không nặng, chủ tử rất nhẹ.” Hắn khựng lại, ta có thể cảm nhận được cơ thể cậu ta căng cứng, đến cả lồng n.g.ự.c cũng run rẩy: “Cõng người mình yêu, sao có thể mệt mỏi được chứ.”
Ta hít một hơi thật sâu: “Minh Sơ, nếu chúng ta có thể ra ngoài, vậy thì ở bên nhau nhé, không quan tâm gì nữa.”
“Sau này đừng gọi ta là chủ tử nữa, gọi tên ta là được rồi.”
“Vâng.”
Ta thật sự rất mệt mỏi, mơ màng nghe tiểu thị vệ nói xong, liền thiếp đi.
Có lẽ là quá mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ khỏi thôi.
Ta như chìm vào một giấc mơ rất dài, trong mơ, ta không phải là Phó Chưởng Châu, con gái nuôi của Hoàng hậu nương nương, mà là Lệnh Khương, vị công chúa bị thất sủng của Lịch quốc.
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta gật đầu, nằm úp lên lưng hắn, không ngờ tiểu thị vệ trông có vẻ gầy yếu, nhưng lại có sức mạnh đến vậy.Hắn cõng ta, ta dùng áo choàng bọc lấy hai người, mong rằng có thể cản được chút gió tuyết, từng bước từng bước tiến về phía trước.Cẩm HânKhông biết đã đi được bao lâu, tuyết càng lúc càng rơi dày, dần dần ngập đến bắp chân, ta lạnh đến run người, vùi đầu vào cổ tiểu thị vệ, khẽ hỏi:“Mũi tên đó là do ngươi b.ắ.n sao?”“Đúng ạ, nhưng mà vẫn không thể cứu được chủ tử.”Ta khẽ “ừm” một tiếng, sau đó nói tiếp: “Yên tâm, ta không c.h.ế.t đâu, núi thây biển lửa còn vượt qua được, nhất định sẽ không bị vùi c.h.ế.t trong tuyết đâu.”“Là nô tài không tốt, không ở bên cạnh bảo vệ chủ tử, nếu không người cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.”Hình như tiểu thị vệ hiểu nhầm rồi, núi thây biển lửa đâu phải là lần này.Ta lại hỏi: “Tiểu thị vệ, ta có nặng lắm không?”“Nếu ngươi mệt thì bỏ ta xuống đi.”“Không nặng, chủ tử rất nhẹ.” Hắn khựng lại, ta có thể cảm nhận được cơ thể cậu ta căng cứng, đến cả lồng n.g.ự.c cũng run rẩy: “Cõng người mình yêu, sao có thể mệt mỏi được chứ.”Ta hít một hơi thật sâu: “Minh Sơ, nếu chúng ta có thể ra ngoài, vậy thì ở bên nhau nhé, không quan tâm gì nữa.”“Sau này đừng gọi ta là chủ tử nữa, gọi tên ta là được rồi.”“Vâng.”Ta thật sự rất mệt mỏi, mơ màng nghe tiểu thị vệ nói xong, liền thiếp đi.Có lẽ là quá mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ khỏi thôi.Ta như chìm vào một giấc mơ rất dài, trong mơ, ta không phải là Phó Chưởng Châu, con gái nuôi của Hoàng hậu nương nương, mà là Lệnh Khương, vị công chúa bị thất sủng của Lịch quốc.