Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.
Chương 30
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Hoàng hậu biết chuyện, nổi trận lôi đình, bởi vì tên đàn ông đó là đệ đệ ruột của bà ta, con trai duy nhất trong nhà, chưa cưới vợ sinh con.Hoàng hậu sai người bắt ta và mẫu thân đến chính điện nguy nga lộng lẫy, hung hăng tát vào mặt hai mẫu tử ta, sau đó hạ lệnh đánh c.h.ế.t chúng ta.Cẩm HânTa nhìn Hoàng hậu với ánh mắt vô cảm, dùng đầu đập mạnh vào người bà ta, cắn vào cánh tay bà ta đến chảy máu.Sau đó, Thái tử Lệnh Doanh lúc bấy giờ đã đến cầu xin Hoàng thượng tha c.h.ế.t cho ta và mẫu thân.Ta trở thành một trong số rất nhiều tử sĩ của Lệnh Doanh.Được người khác ban ơn, đương nhiên phải trả giá.Lệnh Doanh nói: “A Khương, ta nhìn thấy sự thù hận trong muội, ta dám đảm bảo, muội nhất định sẽ trở thành con d.a.o sắc bén nhất của ta.”Ta mím chặt môi, trừng mắt nhìn người nam nhân được gọi là hoàng huynh này, sau đó bị hắn đưa đến Thương Đô.Nơi đó toàn là những đứa trẻ trạc tuổi ta, tất cả đều phải bắt đầu rèn luyện từ cấp bậc thấp nhất.Từ sơ cấp đến cửu cấp tử sĩ, bát cấp, thất cấp, từng cấp bậc một, mỗi lần thử thách, chỉ có một nửa số người sống sót.Tiểu thị vệ gầy gò ốm yếu, năm đó mới mười hai tuổi, co rúm người ở một góc.Vì không tranh giành được thức ăn nên trốn vào một góc khóc, ta ném cho hắn một nửa chiếc bánh, nhìn hắn ăn ngấu nghiến.
Hoàng hậu biết chuyện, nổi trận lôi đình, bởi vì tên đàn ông đó là đệ đệ ruột của bà ta, con trai duy nhất trong nhà, chưa cưới vợ sinh con.
Hoàng hậu sai người bắt ta và mẫu thân đến chính điện nguy nga lộng lẫy, hung hăng tát vào mặt hai mẫu tử ta, sau đó hạ lệnh đánh c.h.ế.t chúng ta.
Cẩm Hân
Ta nhìn Hoàng hậu với ánh mắt vô cảm, dùng đầu đập mạnh vào người bà ta, cắn vào cánh tay bà ta đến chảy máu.
Sau đó, Thái tử Lệnh Doanh lúc bấy giờ đã đến cầu xin Hoàng thượng tha c.h.ế.t cho ta và mẫu thân.
Ta trở thành một trong số rất nhiều tử sĩ của Lệnh Doanh.
Được người khác ban ơn, đương nhiên phải trả giá.
Lệnh Doanh nói: “A Khương, ta nhìn thấy sự thù hận trong muội, ta dám đảm bảo, muội nhất định sẽ trở thành con d.a.o sắc bén nhất của ta.”
Ta mím chặt môi, trừng mắt nhìn người nam nhân được gọi là hoàng huynh này, sau đó bị hắn đưa đến Thương Đô.
Nơi đó toàn là những đứa trẻ trạc tuổi ta, tất cả đều phải bắt đầu rèn luyện từ cấp bậc thấp nhất.
Từ sơ cấp đến cửu cấp tử sĩ, bát cấp, thất cấp, từng cấp bậc một, mỗi lần thử thách, chỉ có một nửa số người sống sót.
Tiểu thị vệ gầy gò ốm yếu, năm đó mới mười hai tuổi, co rúm người ở một góc.
Vì không tranh giành được thức ăn nên trốn vào một góc khóc, ta ném cho hắn một nửa chiếc bánh, nhìn hắn ăn ngấu nghiến.
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Hoàng hậu biết chuyện, nổi trận lôi đình, bởi vì tên đàn ông đó là đệ đệ ruột của bà ta, con trai duy nhất trong nhà, chưa cưới vợ sinh con.Hoàng hậu sai người bắt ta và mẫu thân đến chính điện nguy nga lộng lẫy, hung hăng tát vào mặt hai mẫu tử ta, sau đó hạ lệnh đánh c.h.ế.t chúng ta.Cẩm HânTa nhìn Hoàng hậu với ánh mắt vô cảm, dùng đầu đập mạnh vào người bà ta, cắn vào cánh tay bà ta đến chảy máu.Sau đó, Thái tử Lệnh Doanh lúc bấy giờ đã đến cầu xin Hoàng thượng tha c.h.ế.t cho ta và mẫu thân.Ta trở thành một trong số rất nhiều tử sĩ của Lệnh Doanh.Được người khác ban ơn, đương nhiên phải trả giá.Lệnh Doanh nói: “A Khương, ta nhìn thấy sự thù hận trong muội, ta dám đảm bảo, muội nhất định sẽ trở thành con d.a.o sắc bén nhất của ta.”Ta mím chặt môi, trừng mắt nhìn người nam nhân được gọi là hoàng huynh này, sau đó bị hắn đưa đến Thương Đô.Nơi đó toàn là những đứa trẻ trạc tuổi ta, tất cả đều phải bắt đầu rèn luyện từ cấp bậc thấp nhất.Từ sơ cấp đến cửu cấp tử sĩ, bát cấp, thất cấp, từng cấp bậc một, mỗi lần thử thách, chỉ có một nửa số người sống sót.Tiểu thị vệ gầy gò ốm yếu, năm đó mới mười hai tuổi, co rúm người ở một góc.Vì không tranh giành được thức ăn nên trốn vào một góc khóc, ta ném cho hắn một nửa chiếc bánh, nhìn hắn ăn ngấu nghiến.