Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 32

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta im lặng, cầm kiếm đi gặp Lệnh Doanh, không thể nào chịu đựng nổi cuộc sống như con rối trong tay hắn ta nữa.Lệnh Doanh mỉm cười, dùng hai ngón tay kẹp thanh kiếm của ta lại, bởi vì mẫu thân vẫn còn trong tay hắn.Cẩm HânHắn ta nói, chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này, hắn sẽ thả ta, mẫu thân và cả Minh Sơ nữa.Bằng mọi giá phải ám sát Thái tử nước Khương, Thẩm Nghiễn Chu.Bởi vì Thẩm Nghiễn Chu là chiến thần của Khương Quốc, cũng là người mà Lệnh Doanh vừa ngưỡng mộ vừa căm ghét nhất, là hòn đá ngáng đường trên con đường thống nhất thiên hạ của hắn ta.Không có hắn, giang sơn của hai nước Nam Bắc sẽ dễ dàng rơi vào tay hắn ta.Ta gật đầu đồng ý, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nghiễn Chu là trong đống cỏ khô ở Khâu Hoài sơn.…Khi ta muốn biết tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, thì bỗng nhiên tỉnh giấc.Ta đang nằm trên giường ấm áp, trước mặt là Lệnh Doanh.Hắn đã khoác lên mình hoàng bào, trở thành Hoàng đế cao cao tại thượng, nhìn thấy ta tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ ân cần thăm hỏi giả tạo.“A Khương, muội tỉnh rồi sao? Khỏe hơn chút nào chưa?”Ta không trả lời, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Minh Sơ.“Muội tìm tên ám vệ đó à?” Hắn mấp máy môi: “Lúc tuyết phong sơn, hắn đã cõng muội đi suốt bảy ngày bảy đêm, người của trẫm nhìn thấy, đã đưa cả hai người về đây.”“Huynh ấy đâu?”“Ở phòng bên cạnh, muội yên tâm, hắn không sao.” Thấy ta không tin, hắn liền giơ tay cam đoan, sau đó sai cung nữ bưng thuốc đến, ngồi bên giường đút thuốc cho ta.“A Khương, chẳng lẽ muội nghĩ hoàng huynh sẽ hạ độc muội sao?” Hắn thổi nguội bát thuốc, từng thìa từng thìa đút cho ta uống.

Ta im lặng, cầm kiếm đi gặp Lệnh Doanh, không thể nào chịu đựng nổi cuộc sống như con rối trong tay hắn ta nữa.

Lệnh Doanh mỉm cười, dùng hai ngón tay kẹp thanh kiếm của ta lại, bởi vì mẫu thân vẫn còn trong tay hắn.

Cẩm Hân

Hắn ta nói, chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này, hắn sẽ thả ta, mẫu thân và cả Minh Sơ nữa.

Bằng mọi giá phải ám sát Thái tử nước Khương, Thẩm Nghiễn Chu.

Bởi vì Thẩm Nghiễn Chu là chiến thần của Khương Quốc, cũng là người mà Lệnh Doanh vừa ngưỡng mộ vừa căm ghét nhất, là hòn đá ngáng đường trên con đường thống nhất thiên hạ của hắn ta.

Không có hắn, giang sơn của hai nước Nam Bắc sẽ dễ dàng rơi vào tay hắn ta.

Ta gật đầu đồng ý, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nghiễn Chu là trong đống cỏ khô ở Khâu Hoài sơn.

Khi ta muốn biết tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, thì bỗng nhiên tỉnh giấc.

Ta đang nằm trên giường ấm áp, trước mặt là Lệnh Doanh.

Hắn đã khoác lên mình hoàng bào, trở thành Hoàng đế cao cao tại thượng, nhìn thấy ta tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ ân cần thăm hỏi giả tạo.

“A Khương, muội tỉnh rồi sao? Khỏe hơn chút nào chưa?”

Ta không trả lời, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Minh Sơ.

“Muội tìm tên ám vệ đó à?” Hắn mấp máy môi: “Lúc tuyết phong sơn, hắn đã cõng muội đi suốt bảy ngày bảy đêm, người của trẫm nhìn thấy, đã đưa cả hai người về đây.”

“Huynh ấy đâu?”

“Ở phòng bên cạnh, muội yên tâm, hắn không sao.” Thấy ta không tin, hắn liền giơ tay cam đoan, sau đó sai cung nữ bưng thuốc đến, ngồi bên giường đút thuốc cho ta.

“A Khương, chẳng lẽ muội nghĩ hoàng huynh sẽ hạ độc muội sao?” Hắn thổi nguội bát thuốc, từng thìa từng thìa đút cho ta uống.

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta im lặng, cầm kiếm đi gặp Lệnh Doanh, không thể nào chịu đựng nổi cuộc sống như con rối trong tay hắn ta nữa.Lệnh Doanh mỉm cười, dùng hai ngón tay kẹp thanh kiếm của ta lại, bởi vì mẫu thân vẫn còn trong tay hắn.Cẩm HânHắn ta nói, chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này, hắn sẽ thả ta, mẫu thân và cả Minh Sơ nữa.Bằng mọi giá phải ám sát Thái tử nước Khương, Thẩm Nghiễn Chu.Bởi vì Thẩm Nghiễn Chu là chiến thần của Khương Quốc, cũng là người mà Lệnh Doanh vừa ngưỡng mộ vừa căm ghét nhất, là hòn đá ngáng đường trên con đường thống nhất thiên hạ của hắn ta.Không có hắn, giang sơn của hai nước Nam Bắc sẽ dễ dàng rơi vào tay hắn ta.Ta gật đầu đồng ý, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nghiễn Chu là trong đống cỏ khô ở Khâu Hoài sơn.…Khi ta muốn biết tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, thì bỗng nhiên tỉnh giấc.Ta đang nằm trên giường ấm áp, trước mặt là Lệnh Doanh.Hắn đã khoác lên mình hoàng bào, trở thành Hoàng đế cao cao tại thượng, nhìn thấy ta tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ ân cần thăm hỏi giả tạo.“A Khương, muội tỉnh rồi sao? Khỏe hơn chút nào chưa?”Ta không trả lời, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Minh Sơ.“Muội tìm tên ám vệ đó à?” Hắn mấp máy môi: “Lúc tuyết phong sơn, hắn đã cõng muội đi suốt bảy ngày bảy đêm, người của trẫm nhìn thấy, đã đưa cả hai người về đây.”“Huynh ấy đâu?”“Ở phòng bên cạnh, muội yên tâm, hắn không sao.” Thấy ta không tin, hắn liền giơ tay cam đoan, sau đó sai cung nữ bưng thuốc đến, ngồi bên giường đút thuốc cho ta.“A Khương, chẳng lẽ muội nghĩ hoàng huynh sẽ hạ độc muội sao?” Hắn thổi nguội bát thuốc, từng thìa từng thìa đút cho ta uống.

Chương 32