Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 34

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta ngẩng đầu nhìn Minh Sơ, cảm nhận được sự đấu tranh và giằng xé trong lòng hắn.“Người như ta, sao có thể xứng với người tốt như vậy chứ?”Ta nắm lấy tay Minh Sơ, nhẹ nhàng nói: “Minh Sơ, chàng lại nuốt lời rồi, lần trước chúng ta đã đồng ý với nhau rồi mà.”Hốc mắt hắn đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, một lúc lâu sau mới nói một tiếng: “Vâng.”“Minh Sơ, chờ khi nào chàng khỏi bệnh, chúng ta đến Lăng Hải phủ nhé, nghe nói ở đó quanh năm đều có hoa, ta chưa được nhìn thấy bao giờ.”“Vâng, nhưng mà… chúng ta có nên đến Khương Quốc một chuyến, thăm Thái tử điện hạ không?”Thẩm Nghiễn Chu, thăm hắn ta làm gì?Minh Sơ nói: “A Khương, nếu muội không đi, ta sợ sau này muội sẽ hối hận, Thái tử điện hạ, ngài ấy là một người tốt.”Tim ta nhói đau, hắn là người tốt, nhưng ta không muốn gặp lại hắn ta nữa.Cẩm Hân“A Khương, chỉ một lần thôi được không?”Minh Sơ nhìn ta với ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Có những người, sau khi chia tay, sẽ là vĩnh biệt.”Ta gật đầu, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.Ta muốn biết người mà Lệnh Doanh nói là ai, rốt cuộc Minh Sơ còn giấu ta chuyện gì nữa.Minh Sơ nói, để ta tự mình đến Khương Quốc một chuyến, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Ta ngẩng đầu nhìn Minh Sơ, cảm nhận được sự đấu tranh và giằng xé trong lòng hắn.

“Người như ta, sao có thể xứng với người tốt như vậy chứ?”

Ta nắm lấy tay Minh Sơ, nhẹ nhàng nói: “Minh Sơ, chàng lại nuốt lời rồi, lần trước chúng ta đã đồng ý với nhau rồi mà.”

Hốc mắt hắn đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, một lúc lâu sau mới nói một tiếng: “Vâng.”

“Minh Sơ, chờ khi nào chàng khỏi bệnh, chúng ta đến Lăng Hải phủ nhé, nghe nói ở đó quanh năm đều có hoa, ta chưa được nhìn thấy bao giờ.”

“Vâng, nhưng mà… chúng ta có nên đến Khương Quốc một chuyến, thăm Thái tử điện hạ không?”

Thẩm Nghiễn Chu, thăm hắn ta làm gì?

Minh Sơ nói: “A Khương, nếu muội không đi, ta sợ sau này muội sẽ hối hận, Thái tử điện hạ, ngài ấy là một người tốt.”

Tim ta nhói đau, hắn là người tốt, nhưng ta không muốn gặp lại hắn ta nữa.

Cẩm Hân

“A Khương, chỉ một lần thôi được không?”

Minh Sơ nhìn ta với ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Có những người, sau khi chia tay, sẽ là vĩnh biệt.”

Ta gật đầu, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Ta muốn biết người mà Lệnh Doanh nói là ai, rốt cuộc Minh Sơ còn giấu ta chuyện gì nữa.

Minh Sơ nói, để ta tự mình đến Khương Quốc một chuyến, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta ngẩng đầu nhìn Minh Sơ, cảm nhận được sự đấu tranh và giằng xé trong lòng hắn.“Người như ta, sao có thể xứng với người tốt như vậy chứ?”Ta nắm lấy tay Minh Sơ, nhẹ nhàng nói: “Minh Sơ, chàng lại nuốt lời rồi, lần trước chúng ta đã đồng ý với nhau rồi mà.”Hốc mắt hắn đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, một lúc lâu sau mới nói một tiếng: “Vâng.”“Minh Sơ, chờ khi nào chàng khỏi bệnh, chúng ta đến Lăng Hải phủ nhé, nghe nói ở đó quanh năm đều có hoa, ta chưa được nhìn thấy bao giờ.”“Vâng, nhưng mà… chúng ta có nên đến Khương Quốc một chuyến, thăm Thái tử điện hạ không?”Thẩm Nghiễn Chu, thăm hắn ta làm gì?Minh Sơ nói: “A Khương, nếu muội không đi, ta sợ sau này muội sẽ hối hận, Thái tử điện hạ, ngài ấy là một người tốt.”Tim ta nhói đau, hắn là người tốt, nhưng ta không muốn gặp lại hắn ta nữa.Cẩm Hân“A Khương, chỉ một lần thôi được không?”Minh Sơ nhìn ta với ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Có những người, sau khi chia tay, sẽ là vĩnh biệt.”Ta gật đầu, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.Ta muốn biết người mà Lệnh Doanh nói là ai, rốt cuộc Minh Sơ còn giấu ta chuyện gì nữa.Minh Sơ nói, để ta tự mình đến Khương Quốc một chuyến, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Chương 34