Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 40

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ba năm sau.Ta, Minh Sơ, mẫu thân và ma ma cùng nhau đến Khâu Hoài Sơn, không đến Lăng Hải phủ nữa.Bởi vì chúng ta muốn thay Thẩm Nghiễn Chu, bảo vệ giang sơn mà hắn đã dùng tính mạng để bảo vệ.Minh Sơ gia nhập quân doanh, trấn giữ biên cương.Người Lịch quốc thường truyền tai nhau, Khâu Hoài sơn có một vị tướng quân què, có hắn ở đó, Lịch quốc đừng hòng xâm phạm phía Nam.Ba năm qua, Minh Sơ chưa từng nghỉ ngơi một ngày nào, ma ma và mẫu thân đều rất đau lòng, khuyên nhủ chúng ta.Mẫu thân nói: “Nếu đã vượt qua được khúc mắc trong lòng thì mau chóng thành thân đi, đừng để lỡ dở tuổi xuân nữa.”Ma ma nói: “Nếu Điện hạ biết chuyện, nhất định sẽ rất đau lòng, ngài ấy hy vọng người có thể hạnh phúc.”“Điện hạ nói, nếu không thể làm phu thê với người, ngài ấy nguyện làm huynh trưởng, tiễn người lên kiệu hoa.”…Sau đó, ta tìm Minh Sơ, nói với hắn: “Minh Sơ, chúng ta thành thân nhé.”Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Được.”Ta mặc bộ hỷ phục Thẩm Nghiễn Chu tặng, đường hoàng gả cho Minh Sơ.Các binh sĩ trấn giữ thành khiêng kiệu hoa, xếp thành hàng dài, đi vòng quanh thành trì nhỏ bé đầy cát vàng mấy vòng.Nhưng chúng ta đều biết, đó chỉ là hai trăm rương rỗng được buộc vải đỏ mà thôi.Kỳ thực hai trăm rương của hồi môn đó, còn có cả vàng bạc châu báu mà ta “mượn tạm” ở Đông cung, từ năm đầu tiên đến Khâu Hoài sơn đã được chia cho bá tánh trong thành, và người nhà của những binh sĩ đã hy sinh trong biển lửa năm đó.Cẩm HânTa tin rằng, nếu Thẩm Nghiễn Chu biết chuyện, nhất định sẽ không trách ta.Đêm hôm đó, gió cát ở Khâu Hoài sơn ngừng thổi, những vì sao trên trời sáng rực rỡ, người dân trong thành đều ra ngoài.Nhìn những vì sao sáng rực trên bầu trời đêm, có lẽ bọn họ đang ngắm cảnh đẹp, cũng có lẽ đang nhớ về người đã khuất.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ba năm sau.

Ta, Minh Sơ, mẫu thân và ma ma cùng nhau đến Khâu Hoài Sơn, không đến Lăng Hải phủ nữa.

Bởi vì chúng ta muốn thay Thẩm Nghiễn Chu, bảo vệ giang sơn mà hắn đã dùng tính mạng để bảo vệ.

Minh Sơ gia nhập quân doanh, trấn giữ biên cương.

Người Lịch quốc thường truyền tai nhau, Khâu Hoài sơn có một vị tướng quân què, có hắn ở đó, Lịch quốc đừng hòng xâm phạm phía Nam.

Ba năm qua, Minh Sơ chưa từng nghỉ ngơi một ngày nào, ma ma và mẫu thân đều rất đau lòng, khuyên nhủ chúng ta.

Mẫu thân nói: “Nếu đã vượt qua được khúc mắc trong lòng thì mau chóng thành thân đi, đừng để lỡ dở tuổi xuân nữa.”

Ma ma nói: “Nếu Điện hạ biết chuyện, nhất định sẽ rất đau lòng, ngài ấy hy vọng người có thể hạnh phúc.”

“Điện hạ nói, nếu không thể làm phu thê với người, ngài ấy nguyện làm huynh trưởng, tiễn người lên kiệu hoa.”

Sau đó, ta tìm Minh Sơ, nói với hắn: “Minh Sơ, chúng ta thành thân nhé.”

Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Ta mặc bộ hỷ phục Thẩm Nghiễn Chu tặng, đường hoàng gả cho Minh Sơ.

Các binh sĩ trấn giữ thành khiêng kiệu hoa, xếp thành hàng dài, đi vòng quanh thành trì nhỏ bé đầy cát vàng mấy vòng.

Nhưng chúng ta đều biết, đó chỉ là hai trăm rương rỗng được buộc vải đỏ mà thôi.

Kỳ thực hai trăm rương của hồi môn đó, còn có cả vàng bạc châu báu mà ta “mượn tạm” ở Đông cung, từ năm đầu tiên đến Khâu Hoài sơn đã được chia cho bá tánh trong thành, và người nhà của những binh sĩ đã hy sinh trong biển lửa năm đó.

Cẩm Hân

Ta tin rằng, nếu Thẩm Nghiễn Chu biết chuyện, nhất định sẽ không trách ta.

Đêm hôm đó, gió cát ở Khâu Hoài sơn ngừng thổi, những vì sao trên trời sáng rực rỡ, người dân trong thành đều ra ngoài.

Nhìn những vì sao sáng rực trên bầu trời đêm, có lẽ bọn họ đang ngắm cảnh đẹp, cũng có lẽ đang nhớ về người đã khuất.

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ba năm sau.Ta, Minh Sơ, mẫu thân và ma ma cùng nhau đến Khâu Hoài Sơn, không đến Lăng Hải phủ nữa.Bởi vì chúng ta muốn thay Thẩm Nghiễn Chu, bảo vệ giang sơn mà hắn đã dùng tính mạng để bảo vệ.Minh Sơ gia nhập quân doanh, trấn giữ biên cương.Người Lịch quốc thường truyền tai nhau, Khâu Hoài sơn có một vị tướng quân què, có hắn ở đó, Lịch quốc đừng hòng xâm phạm phía Nam.Ba năm qua, Minh Sơ chưa từng nghỉ ngơi một ngày nào, ma ma và mẫu thân đều rất đau lòng, khuyên nhủ chúng ta.Mẫu thân nói: “Nếu đã vượt qua được khúc mắc trong lòng thì mau chóng thành thân đi, đừng để lỡ dở tuổi xuân nữa.”Ma ma nói: “Nếu Điện hạ biết chuyện, nhất định sẽ rất đau lòng, ngài ấy hy vọng người có thể hạnh phúc.”“Điện hạ nói, nếu không thể làm phu thê với người, ngài ấy nguyện làm huynh trưởng, tiễn người lên kiệu hoa.”…Sau đó, ta tìm Minh Sơ, nói với hắn: “Minh Sơ, chúng ta thành thân nhé.”Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Được.”Ta mặc bộ hỷ phục Thẩm Nghiễn Chu tặng, đường hoàng gả cho Minh Sơ.Các binh sĩ trấn giữ thành khiêng kiệu hoa, xếp thành hàng dài, đi vòng quanh thành trì nhỏ bé đầy cát vàng mấy vòng.Nhưng chúng ta đều biết, đó chỉ là hai trăm rương rỗng được buộc vải đỏ mà thôi.Kỳ thực hai trăm rương của hồi môn đó, còn có cả vàng bạc châu báu mà ta “mượn tạm” ở Đông cung, từ năm đầu tiên đến Khâu Hoài sơn đã được chia cho bá tánh trong thành, và người nhà của những binh sĩ đã hy sinh trong biển lửa năm đó.Cẩm HânTa tin rằng, nếu Thẩm Nghiễn Chu biết chuyện, nhất định sẽ không trách ta.Đêm hôm đó, gió cát ở Khâu Hoài sơn ngừng thổi, những vì sao trên trời sáng rực rỡ, người dân trong thành đều ra ngoài.Nhìn những vì sao sáng rực trên bầu trời đêm, có lẽ bọn họ đang ngắm cảnh đẹp, cũng có lẽ đang nhớ về người đã khuất.

Chương 40