Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 45: Ngoại truyện 5 (Hoàn)

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. 9Ta nhìn người cha chưa từng dành cho ta chút tình cảm nào, cố gắng gượng hơi tàn chỉ để gặp ta lần cuối, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.Thì ra tình thân ruột thịt, thật sự là một thứ kỳ diệu.Từ Chỉ Quân trở về từ Từ phủ, lúc này nàng ta đã mang thai con của ta, lao vào lòng ta khóc lóc thảm thiết.Ta nhìn nàng ta, cảm thấy mình thật sự rất tệ, ta không thể chống đỡ nổi nữa, cảm thấy sinh mệnh đang trôi qua rất nhanh, tự nhủ phải nhanh lên, nhanh hơn nữa, không thể để Chưởng Châu nhìn thấy bộ dạng này của ta.Ban đầu ta định đợi qua Tết Nguyên đán sẽ tiễn hai người họ rời đi, nhưng lại xảy ra chuyện, lúc gặp lại Chưởng Châu, nàng và Từ Chỉ Quân đang bị trói trên đài cao, Thẩm Phù Thần ép ta lựa chọn một trong hai.Tuy Minh Sơ nói sẽ bảo vệ Chưởng Châu, nhưng ta vẫn không nỡ.Một bên là Chưởng Châu, một bên là người con gái đang mang giọt m.á.u của ta.Ta đã chọn Từ Chỉ Quân.Cuối cùng, ta và Chưởng Châu đã cách xa nhau mãi mãi.Là ta tự tay đẩy nàng ra xa.Không trách được ai cả.10Hai tháng sau ta mới nhận được thư của Minh Sơ, hắn và Chưởng Châu đã đến Lịch quốc, được Lệnh Doanh cứu.Hắn nói Chưởng Châu đã nhớ lại mọi chuyện, còn nói muốn cùng hắn đến Lăng Hải phủ.Tảng đá trong lòng ta đã được buông xuống, nhưng vẫn cảm thấy khó thở, giống như có thứ gì đó quan trọng bị r*t r* kh** c* th*, bệnh tình của ta ngày càng trở nặng.Ta nghĩ, có lẽ ta đau lòng vì chưa kịp đưa của hồi môn cho Chưởng Châu, dù sao nàng cũng rất ham tiền.Mỗi ngày ta đều mê man, thời gian ngủ còn nhiều hơn thời gian thức.Ngay khi Minh Sơ và Chưởng Châu rời khỏi Lịch quốc, Ngô phó tướng đã ra tay, tiêu diệt doanh trại tử sĩ ở Thương Đô, còn Lệnh Doanh tuy nhặt được một mạng, nhưng đã trở thành kẻ tàn phế, không thể rời xa thuốc thang.Như vậy là ta đã rất hài lòng rồi.Còn Từ Chỉ Quân, ta bảo nàng ta rời đi, sắp xếp cho nàng ta một cuộc sống ổn định, có thể an nhàn sống hết quãng đời còn lại.Nhưng nàng ta nhất quyết không chịu đi, cứ thế ngày ngày quỳ gối trước Tuyên Chính điện, nhưng ta thật sự không còn sức để quan tâm nữa, mặc kệ nàng ta vậy.Ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi, đột nhiên nhớ lại từng khoảnh khắc ở bên cạnh Chưởng Châu, chỉ cảm thấy kiếp này đã không còn gì hối tiếc.Nhưng Chưởng Châu và Minh Sơ lại quay về, ta nhìn nàng rưng rưng nước mắt, cố gắng kìm nén không khóc thành tiếng, trong lòng đau như cắt.Chỉ có thể lấy từ dưới gối ra tờ hưu thư đã được chuẩn bị từ lâu, đưa cho nàng món quà mà ta đã chuẩn bị.Ta cố gắng gượng dậy, nắm lấy tay nàng và Minh Sơ, dùng hết sức lực nói: “Hai người phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt.”Ta rất muốn nói với Chưởng Châu, lần đó nàng bị rơi xuống nước, ta không phải cố ý không cứu nàng, chỉ vì trong Đông Cung có tai mắt của Hoàng hậu.Ta không phải nói nàng dơ bẩn, ta đang nói chính bản thân mình, nàng là nữ tử tốt nhất trên đời, trong sáng như ánh trăng.Còn chiếc nút đồng tâm ban đầu được treo trên cây bồ đề, là vì hôm đó gió to, mới bị gió thổi rơi xuống.Còn trên đài cao hôm đó, ta đã không chọn nàng, có lẽ chính ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình, nhưng vẫn hy vọng nàng đừng trách ta.Nhưng ta dần dần kiệt sức, không thể nói thêm lời nào nữa, bây giờ có nói ra thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.Ta muốn mặc bộ y phục mà Chưởng Châu tặng ra đi, kỳ thực ta liếc mắt một cái đã nhận ra nó không phải do nàng làm, nhưng đó là món quà mà Chưởng Châu tặng ta.Cẩm HânMong rằng sau này, nàng có thể đường hoàng gả cho người mình yêu, đến tất cả những nơi nàng muốn đến.--- HOÀN VĂN---

9

Ta nhìn người cha chưa từng dành cho ta chút tình cảm nào, cố gắng gượng hơi tàn chỉ để gặp ta lần cuối, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Thì ra tình thân ruột thịt, thật sự là một thứ kỳ diệu.

Từ Chỉ Quân trở về từ Từ phủ, lúc này nàng ta đã mang thai con của ta, lao vào lòng ta khóc lóc thảm thiết.

Ta nhìn nàng ta, cảm thấy mình thật sự rất tệ, ta không thể chống đỡ nổi nữa, cảm thấy sinh mệnh đang trôi qua rất nhanh, tự nhủ phải nhanh lên, nhanh hơn nữa, không thể để Chưởng Châu nhìn thấy bộ dạng này của ta.

Ban đầu ta định đợi qua Tết Nguyên đán sẽ tiễn hai người họ rời đi, nhưng lại xảy ra chuyện, lúc gặp lại Chưởng Châu, nàng và Từ Chỉ Quân đang bị trói trên đài cao, Thẩm Phù Thần ép ta lựa chọn một trong hai.

Tuy Minh Sơ nói sẽ bảo vệ Chưởng Châu, nhưng ta vẫn không nỡ.

Một bên là Chưởng Châu, một bên là người con gái đang mang giọt m.á.u của ta.

Ta đã chọn Từ Chỉ Quân.

Cuối cùng, ta và Chưởng Châu đã cách xa nhau mãi mãi.

Là ta tự tay đẩy nàng ra xa.

Không trách được ai cả.

10

Hai tháng sau ta mới nhận được thư của Minh Sơ, hắn và Chưởng Châu đã đến Lịch quốc, được Lệnh Doanh cứu.

Hắn nói Chưởng Châu đã nhớ lại mọi chuyện, còn nói muốn cùng hắn đến Lăng Hải phủ.

Tảng đá trong lòng ta đã được buông xuống, nhưng vẫn cảm thấy khó thở, giống như có thứ gì đó quan trọng bị r*t r* kh** c* th*, bệnh tình của ta ngày càng trở nặng.

Ta nghĩ, có lẽ ta đau lòng vì chưa kịp đưa của hồi môn cho Chưởng Châu, dù sao nàng cũng rất ham tiền.

Mỗi ngày ta đều mê man, thời gian ngủ còn nhiều hơn thời gian thức.

Ngay khi Minh Sơ và Chưởng Châu rời khỏi Lịch quốc, Ngô phó tướng đã ra tay, tiêu diệt doanh trại tử sĩ ở Thương Đô, còn Lệnh Doanh tuy nhặt được một mạng, nhưng đã trở thành kẻ tàn phế, không thể rời xa thuốc thang.

Như vậy là ta đã rất hài lòng rồi.

Còn Từ Chỉ Quân, ta bảo nàng ta rời đi, sắp xếp cho nàng ta một cuộc sống ổn định, có thể an nhàn sống hết quãng đời còn lại.

Nhưng nàng ta nhất quyết không chịu đi, cứ thế ngày ngày quỳ gối trước Tuyên Chính điện, nhưng ta thật sự không còn sức để quan tâm nữa, mặc kệ nàng ta vậy.

Ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi, đột nhiên nhớ lại từng khoảnh khắc ở bên cạnh Chưởng Châu, chỉ cảm thấy kiếp này đã không còn gì hối tiếc.

Nhưng Chưởng Châu và Minh Sơ lại quay về, ta nhìn nàng rưng rưng nước mắt, cố gắng kìm nén không khóc thành tiếng, trong lòng đau như cắt.

Chỉ có thể lấy từ dưới gối ra tờ hưu thư đã được chuẩn bị từ lâu, đưa cho nàng món quà mà ta đã chuẩn bị.

Ta cố gắng gượng dậy, nắm lấy tay nàng và Minh Sơ, dùng hết sức lực nói: “Hai người phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt.”

Ta rất muốn nói với Chưởng Châu, lần đó nàng bị rơi xuống nước, ta không phải cố ý không cứu nàng, chỉ vì trong Đông Cung có tai mắt của Hoàng hậu.

Ta không phải nói nàng dơ bẩn, ta đang nói chính bản thân mình, nàng là nữ tử tốt nhất trên đời, trong sáng như ánh trăng.

Còn chiếc nút đồng tâm ban đầu được treo trên cây bồ đề, là vì hôm đó gió to, mới bị gió thổi rơi xuống.

Còn trên đài cao hôm đó, ta đã không chọn nàng, có lẽ chính ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình, nhưng vẫn hy vọng nàng đừng trách ta.

Nhưng ta dần dần kiệt sức, không thể nói thêm lời nào nữa, bây giờ có nói ra thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Ta muốn mặc bộ y phục mà Chưởng Châu tặng ra đi, kỳ thực ta liếc mắt một cái đã nhận ra nó không phải do nàng làm, nhưng đó là món quà mà Chưởng Châu tặng ta.

Cẩm Hân

Mong rằng sau này, nàng có thể đường hoàng gả cho người mình yêu, đến tất cả những nơi nàng muốn đến.

--- HOÀN VĂN---

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. 9Ta nhìn người cha chưa từng dành cho ta chút tình cảm nào, cố gắng gượng hơi tàn chỉ để gặp ta lần cuối, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.Thì ra tình thân ruột thịt, thật sự là một thứ kỳ diệu.Từ Chỉ Quân trở về từ Từ phủ, lúc này nàng ta đã mang thai con của ta, lao vào lòng ta khóc lóc thảm thiết.Ta nhìn nàng ta, cảm thấy mình thật sự rất tệ, ta không thể chống đỡ nổi nữa, cảm thấy sinh mệnh đang trôi qua rất nhanh, tự nhủ phải nhanh lên, nhanh hơn nữa, không thể để Chưởng Châu nhìn thấy bộ dạng này của ta.Ban đầu ta định đợi qua Tết Nguyên đán sẽ tiễn hai người họ rời đi, nhưng lại xảy ra chuyện, lúc gặp lại Chưởng Châu, nàng và Từ Chỉ Quân đang bị trói trên đài cao, Thẩm Phù Thần ép ta lựa chọn một trong hai.Tuy Minh Sơ nói sẽ bảo vệ Chưởng Châu, nhưng ta vẫn không nỡ.Một bên là Chưởng Châu, một bên là người con gái đang mang giọt m.á.u của ta.Ta đã chọn Từ Chỉ Quân.Cuối cùng, ta và Chưởng Châu đã cách xa nhau mãi mãi.Là ta tự tay đẩy nàng ra xa.Không trách được ai cả.10Hai tháng sau ta mới nhận được thư của Minh Sơ, hắn và Chưởng Châu đã đến Lịch quốc, được Lệnh Doanh cứu.Hắn nói Chưởng Châu đã nhớ lại mọi chuyện, còn nói muốn cùng hắn đến Lăng Hải phủ.Tảng đá trong lòng ta đã được buông xuống, nhưng vẫn cảm thấy khó thở, giống như có thứ gì đó quan trọng bị r*t r* kh** c* th*, bệnh tình của ta ngày càng trở nặng.Ta nghĩ, có lẽ ta đau lòng vì chưa kịp đưa của hồi môn cho Chưởng Châu, dù sao nàng cũng rất ham tiền.Mỗi ngày ta đều mê man, thời gian ngủ còn nhiều hơn thời gian thức.Ngay khi Minh Sơ và Chưởng Châu rời khỏi Lịch quốc, Ngô phó tướng đã ra tay, tiêu diệt doanh trại tử sĩ ở Thương Đô, còn Lệnh Doanh tuy nhặt được một mạng, nhưng đã trở thành kẻ tàn phế, không thể rời xa thuốc thang.Như vậy là ta đã rất hài lòng rồi.Còn Từ Chỉ Quân, ta bảo nàng ta rời đi, sắp xếp cho nàng ta một cuộc sống ổn định, có thể an nhàn sống hết quãng đời còn lại.Nhưng nàng ta nhất quyết không chịu đi, cứ thế ngày ngày quỳ gối trước Tuyên Chính điện, nhưng ta thật sự không còn sức để quan tâm nữa, mặc kệ nàng ta vậy.Ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi, đột nhiên nhớ lại từng khoảnh khắc ở bên cạnh Chưởng Châu, chỉ cảm thấy kiếp này đã không còn gì hối tiếc.Nhưng Chưởng Châu và Minh Sơ lại quay về, ta nhìn nàng rưng rưng nước mắt, cố gắng kìm nén không khóc thành tiếng, trong lòng đau như cắt.Chỉ có thể lấy từ dưới gối ra tờ hưu thư đã được chuẩn bị từ lâu, đưa cho nàng món quà mà ta đã chuẩn bị.Ta cố gắng gượng dậy, nắm lấy tay nàng và Minh Sơ, dùng hết sức lực nói: “Hai người phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt.”Ta rất muốn nói với Chưởng Châu, lần đó nàng bị rơi xuống nước, ta không phải cố ý không cứu nàng, chỉ vì trong Đông Cung có tai mắt của Hoàng hậu.Ta không phải nói nàng dơ bẩn, ta đang nói chính bản thân mình, nàng là nữ tử tốt nhất trên đời, trong sáng như ánh trăng.Còn chiếc nút đồng tâm ban đầu được treo trên cây bồ đề, là vì hôm đó gió to, mới bị gió thổi rơi xuống.Còn trên đài cao hôm đó, ta đã không chọn nàng, có lẽ chính ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình, nhưng vẫn hy vọng nàng đừng trách ta.Nhưng ta dần dần kiệt sức, không thể nói thêm lời nào nữa, bây giờ có nói ra thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.Ta muốn mặc bộ y phục mà Chưởng Châu tặng ra đi, kỳ thực ta liếc mắt một cái đã nhận ra nó không phải do nàng làm, nhưng đó là món quà mà Chưởng Châu tặng ta.Cẩm HânMong rằng sau này, nàng có thể đường hoàng gả cho người mình yêu, đến tất cả những nơi nàng muốn đến.--- HOÀN VĂN---

Chương 45: Ngoại truyện 5 (Hoàn)