Tác giả:

Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành một succubus. Thanh mai trúc mã của tôi lập khế ước chủ–tớ với tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng chịu nuôi tôi lấy một lần. Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy, thì thầm: “Thẩm Hoài, em đói…” Anh ấy lập tức đẩy tôi vào tường, giọng đầy bực dọc: “Em không biết kiềm chế à? Cứ như dã thú ấy!” Ngày hôm sau, anh dọn ra ngoài sống riêng, còn tôi bị nhốt lại trong ký túc xá. Nhưng anh ấy không biết— Tối hôm đó, người bạn cùng phòng cục súc của anh trở về. Hắn ngồi xuống giường, vẫy tay gọi tôi. “Lại đây. Tôi nuôi em.” 1 Đói. Đói đến mức sắp mất đi ý thức. Thậm chí tiếng mở khóa cửa, tôi cũng không nghe thấy. Tôi co ro trên giường Thẩm Hoài, ôm chặt chiếc áo anh ấy trong lòng, điên cuồng hít mùi hương còn sót lại. Rèm giường bị giật mạnh ra. “Này, Thẩm Hoài, cậu đang làm cái…” Tôi lùi lại hai bước, vai tựa sát vào tường, cảnh giác nhìn người đó. Đó là bạn cùng phòng của Thẩm Hoài—Bạc Nghiên. Nhà hắn rất giàu, tính tình thì rất tệ. Bạc…

Chương 10

Tôi Đói, Anh Nuôi Không?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành một succubus. Thanh mai trúc mã của tôi lập khế ước chủ–tớ với tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng chịu nuôi tôi lấy một lần. Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy, thì thầm: “Thẩm Hoài, em đói…” Anh ấy lập tức đẩy tôi vào tường, giọng đầy bực dọc: “Em không biết kiềm chế à? Cứ như dã thú ấy!” Ngày hôm sau, anh dọn ra ngoài sống riêng, còn tôi bị nhốt lại trong ký túc xá. Nhưng anh ấy không biết— Tối hôm đó, người bạn cùng phòng cục súc của anh trở về. Hắn ngồi xuống giường, vẫy tay gọi tôi. “Lại đây. Tôi nuôi em.” 1 Đói. Đói đến mức sắp mất đi ý thức. Thậm chí tiếng mở khóa cửa, tôi cũng không nghe thấy. Tôi co ro trên giường Thẩm Hoài, ôm chặt chiếc áo anh ấy trong lòng, điên cuồng hít mùi hương còn sót lại. Rèm giường bị giật mạnh ra. “Này, Thẩm Hoài, cậu đang làm cái…” Tôi lùi lại hai bước, vai tựa sát vào tường, cảnh giác nhìn người đó. Đó là bạn cùng phòng của Thẩm Hoài—Bạc Nghiên. Nhà hắn rất giàu, tính tình thì rất tệ. Bạc… Phía sau, Thẩm Hoài bật cười lạnh.“Bạc Nghiên, cậu đang giả vờ cái gì đấy?”Bạc Nghiên dừng bước, quay lại nhìn anh.“Tôi giả vờ gì cơ?”Thẩm Hoài ngẩng mặt lên: “Cậu không biết người cô ấy thích là tôi à?”Bạc Nghiên khẽ cười, giọng thêm phần hờ hững.“Vậy sao? Thế thì cậu còn sợ cái gì?”Một câu nhẹ tênh của anh khiến Thẩm Hoài không biết đáp lại.Anh đứng đó một mình, nhìn chúng tôi rời đi.Bạc Nghiên đưa tôi về ký túc xá.Trời càng lúc càng tối, những cột đèn lần lượt sáng lên, chiếu sáng gương mặt của chúng tôi.Anh dựa lưng vào gốc cây, cúi xuống ôm tôi, hôn thật sâu và dây dưa không dứt.Tôi đứng không vững, phải nhờ tay anh giữ eo mới không ngã.Kỹ năng hôn của anh tốt hơn tôi nhiều.Bạc Nghiên từ từ buông tôi ra, ngón tay lướt qua tóc mái của tôi.“Một nụ hôn thế này, cầm cự được bao lâu?”“Ba đến năm ngày.”Anh suy nghĩ một lúc: “Vậy thì làm ‘chuyện kia’ có thể kéo dài nửa tháng.”Tôi nhìn anh hồi lâu, lấy hết dũng khí.“Vậy tối nay anh có muốn ra ngoài ở không?”Bạc Nghiên lạnh lùng liếc tôi, dùng tay bóp má tôi, tức đến bật cười.“Em coi anh là công cụ à? Nửa tháng dùng một lần, em còn là người không?”Bị anh nói trúng, tôi chỉ biết cằn nhằn.“365 ngày, anh cho em mượn 24 ngày chơi thì sao?”Bạc Nghiên bất lực.“…Câu này em học từ đâu thế? Toàn lời lẽ của mấy đứa lưu manh.”10Từ hôm ở quán bi-a về, Bạc Nghiên thường xuyên nhắn tin cho tôi.Nhưng anh nhắn quá nhiều, tôi không thể trả lời hết.[Ra ngoài xem phim không?][Chơi bi-a, đi không?][Em đang chơi game à? Anh cũng đang online đây.][Không trả lời?][Xuống đây hôn đi.]Tôi trả lời: [Nhận được.][…][Tối nay muốn đi dạo sân trường không? Nghe nói có người hát.][Ra sân trường hôn đi.]Tôi trả lời: [Nhận được.][Ngoài hôn ra, em chẳng thèm để ý đến anh.][Công chúa, anh thấy em đang nghịch điện thoại trong thư viện đấy. Còn định giả vờ nữa sao?][Anh giận rồi.][Thư viện hôn đi.]Tôi đáp: [Đến ngay.]Giữa hai dãy kệ sách chật hẹp.Bạc Nghiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng, ép tôi phải nhìn màn hình tin nhắn của anh.“Hứa Chi Vi, quan hệ của chúng ta là gì? Đối tác hôn nhau à? Trong đầu em chỉ có hôn thôi sao?”Anh còn đổi biệt danh của tôi thành “Quỷ đói ham sắc”.“Không phải, còn có chuyện thuê phòng, nhưng anh không đồng ý.”Bạc Nghiên buông tay, lạnh lùng liếc tôi, tức đến bật cười.“Em còn lý lẽ nữa? Dù em chỉ muốn ngủ với anh, em cũng phải bỏ chút gì đó ra chứ.”Tôi lấy điện thoại, chuẩn bị chuyển khoản.“Ừm, vậy anh nói xem cần bao nhiêu?”Bạc Nghiên giật lấy điện thoại của tôi, tắt màn hình, rồi ném trả lại vào tay tôi.

Phía sau, Thẩm Hoài bật cười lạnh.

“Bạc Nghiên, cậu đang giả vờ cái gì đấy?”

Bạc Nghiên dừng bước, quay lại nhìn anh.

“Tôi giả vờ gì cơ?”

Thẩm Hoài ngẩng mặt lên: “Cậu không biết người cô ấy thích là tôi à?”

Bạc Nghiên khẽ cười, giọng thêm phần hờ hững.

“Vậy sao? Thế thì cậu còn sợ cái gì?”

Một câu nhẹ tênh của anh khiến Thẩm Hoài không biết đáp lại.

Anh đứng đó một mình, nhìn chúng tôi rời đi.

Bạc Nghiên đưa tôi về ký túc xá.

Trời càng lúc càng tối, những cột đèn lần lượt sáng lên, chiếu sáng gương mặt của chúng tôi.

Anh dựa lưng vào gốc cây, cúi xuống ôm tôi, hôn thật sâu và dây dưa không dứt.

Tôi đứng không vững, phải nhờ tay anh giữ eo mới không ngã.

Kỹ năng hôn của anh tốt hơn tôi nhiều.

Bạc Nghiên từ từ buông tôi ra, ngón tay lướt qua tóc mái của tôi.

“Một nụ hôn thế này, cầm cự được bao lâu?”

“Ba đến năm ngày.”

Anh suy nghĩ một lúc: “Vậy thì làm ‘chuyện kia’ có thể kéo dài nửa tháng.”

Tôi nhìn anh hồi lâu, lấy hết dũng khí.

“Vậy tối nay anh có muốn ra ngoài ở không?”

Bạc Nghiên lạnh lùng liếc tôi, dùng tay bóp má tôi, tức đến bật cười.

“Em coi anh là công cụ à? Nửa tháng dùng một lần, em còn là người không?”

Bị anh nói trúng, tôi chỉ biết cằn nhằn.

“365 ngày, anh cho em mượn 24 ngày chơi thì sao?”

Bạc Nghiên bất lực.

“…Câu này em học từ đâu thế? Toàn lời lẽ của mấy đứa lưu manh.”

10

Từ hôm ở quán bi-a về, Bạc Nghiên thường xuyên nhắn tin cho tôi.

Nhưng anh nhắn quá nhiều, tôi không thể trả lời hết.

[Ra ngoài xem phim không?]

[Chơi bi-a, đi không?]

[Em đang chơi game à? Anh cũng đang online đây.]

[Không trả lời?]

[Xuống đây hôn đi.]

Tôi trả lời: [Nhận được.]

[…]

[Tối nay muốn đi dạo sân trường không? Nghe nói có người hát.]

[Ra sân trường hôn đi.]

Tôi trả lời: [Nhận được.]

[Ngoài hôn ra, em chẳng thèm để ý đến anh.]

[Công chúa, anh thấy em đang nghịch điện thoại trong thư viện đấy. Còn định giả vờ nữa sao?]

[Anh giận rồi.]

[Thư viện hôn đi.]

Tôi đáp: [Đến ngay.]

Giữa hai dãy kệ sách chật hẹp.

Bạc Nghiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng, ép tôi phải nhìn màn hình tin nhắn của anh.

“Hứa Chi Vi, quan hệ của chúng ta là gì? Đối tác hôn nhau à? Trong đầu em chỉ có hôn thôi sao?”

Anh còn đổi biệt danh của tôi thành “Quỷ đói ham sắc”.

“Không phải, còn có chuyện thuê phòng, nhưng anh không đồng ý.”

Bạc Nghiên buông tay, lạnh lùng liếc tôi, tức đến bật cười.

“Em còn lý lẽ nữa? Dù em chỉ muốn ngủ với anh, em cũng phải bỏ chút gì đó ra chứ.”

Tôi lấy điện thoại, chuẩn bị chuyển khoản.

“Ừm, vậy anh nói xem cần bao nhiêu?”

Bạc Nghiên giật lấy điện thoại của tôi, tắt màn hình, rồi ném trả lại vào tay tôi.

Tôi Đói, Anh Nuôi Không?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành một succubus. Thanh mai trúc mã của tôi lập khế ước chủ–tớ với tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng chịu nuôi tôi lấy một lần. Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy, thì thầm: “Thẩm Hoài, em đói…” Anh ấy lập tức đẩy tôi vào tường, giọng đầy bực dọc: “Em không biết kiềm chế à? Cứ như dã thú ấy!” Ngày hôm sau, anh dọn ra ngoài sống riêng, còn tôi bị nhốt lại trong ký túc xá. Nhưng anh ấy không biết— Tối hôm đó, người bạn cùng phòng cục súc của anh trở về. Hắn ngồi xuống giường, vẫy tay gọi tôi. “Lại đây. Tôi nuôi em.” 1 Đói. Đói đến mức sắp mất đi ý thức. Thậm chí tiếng mở khóa cửa, tôi cũng không nghe thấy. Tôi co ro trên giường Thẩm Hoài, ôm chặt chiếc áo anh ấy trong lòng, điên cuồng hít mùi hương còn sót lại. Rèm giường bị giật mạnh ra. “Này, Thẩm Hoài, cậu đang làm cái…” Tôi lùi lại hai bước, vai tựa sát vào tường, cảnh giác nhìn người đó. Đó là bạn cùng phòng của Thẩm Hoài—Bạc Nghiên. Nhà hắn rất giàu, tính tình thì rất tệ. Bạc… Phía sau, Thẩm Hoài bật cười lạnh.“Bạc Nghiên, cậu đang giả vờ cái gì đấy?”Bạc Nghiên dừng bước, quay lại nhìn anh.“Tôi giả vờ gì cơ?”Thẩm Hoài ngẩng mặt lên: “Cậu không biết người cô ấy thích là tôi à?”Bạc Nghiên khẽ cười, giọng thêm phần hờ hững.“Vậy sao? Thế thì cậu còn sợ cái gì?”Một câu nhẹ tênh của anh khiến Thẩm Hoài không biết đáp lại.Anh đứng đó một mình, nhìn chúng tôi rời đi.Bạc Nghiên đưa tôi về ký túc xá.Trời càng lúc càng tối, những cột đèn lần lượt sáng lên, chiếu sáng gương mặt của chúng tôi.Anh dựa lưng vào gốc cây, cúi xuống ôm tôi, hôn thật sâu và dây dưa không dứt.Tôi đứng không vững, phải nhờ tay anh giữ eo mới không ngã.Kỹ năng hôn của anh tốt hơn tôi nhiều.Bạc Nghiên từ từ buông tôi ra, ngón tay lướt qua tóc mái của tôi.“Một nụ hôn thế này, cầm cự được bao lâu?”“Ba đến năm ngày.”Anh suy nghĩ một lúc: “Vậy thì làm ‘chuyện kia’ có thể kéo dài nửa tháng.”Tôi nhìn anh hồi lâu, lấy hết dũng khí.“Vậy tối nay anh có muốn ra ngoài ở không?”Bạc Nghiên lạnh lùng liếc tôi, dùng tay bóp má tôi, tức đến bật cười.“Em coi anh là công cụ à? Nửa tháng dùng một lần, em còn là người không?”Bị anh nói trúng, tôi chỉ biết cằn nhằn.“365 ngày, anh cho em mượn 24 ngày chơi thì sao?”Bạc Nghiên bất lực.“…Câu này em học từ đâu thế? Toàn lời lẽ của mấy đứa lưu manh.”10Từ hôm ở quán bi-a về, Bạc Nghiên thường xuyên nhắn tin cho tôi.Nhưng anh nhắn quá nhiều, tôi không thể trả lời hết.[Ra ngoài xem phim không?][Chơi bi-a, đi không?][Em đang chơi game à? Anh cũng đang online đây.][Không trả lời?][Xuống đây hôn đi.]Tôi trả lời: [Nhận được.][…][Tối nay muốn đi dạo sân trường không? Nghe nói có người hát.][Ra sân trường hôn đi.]Tôi trả lời: [Nhận được.][Ngoài hôn ra, em chẳng thèm để ý đến anh.][Công chúa, anh thấy em đang nghịch điện thoại trong thư viện đấy. Còn định giả vờ nữa sao?][Anh giận rồi.][Thư viện hôn đi.]Tôi đáp: [Đến ngay.]Giữa hai dãy kệ sách chật hẹp.Bạc Nghiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng, ép tôi phải nhìn màn hình tin nhắn của anh.“Hứa Chi Vi, quan hệ của chúng ta là gì? Đối tác hôn nhau à? Trong đầu em chỉ có hôn thôi sao?”Anh còn đổi biệt danh của tôi thành “Quỷ đói ham sắc”.“Không phải, còn có chuyện thuê phòng, nhưng anh không đồng ý.”Bạc Nghiên buông tay, lạnh lùng liếc tôi, tức đến bật cười.“Em còn lý lẽ nữa? Dù em chỉ muốn ngủ với anh, em cũng phải bỏ chút gì đó ra chứ.”Tôi lấy điện thoại, chuẩn bị chuyển khoản.“Ừm, vậy anh nói xem cần bao nhiêu?”Bạc Nghiên giật lấy điện thoại của tôi, tắt màn hình, rồi ném trả lại vào tay tôi.

Chương 10