Tác giả:

Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành một succubus. Thanh mai trúc mã của tôi lập khế ước chủ–tớ với tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng chịu nuôi tôi lấy một lần. Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy, thì thầm: “Thẩm Hoài, em đói…” Anh ấy lập tức đẩy tôi vào tường, giọng đầy bực dọc: “Em không biết kiềm chế à? Cứ như dã thú ấy!” Ngày hôm sau, anh dọn ra ngoài sống riêng, còn tôi bị nhốt lại trong ký túc xá. Nhưng anh ấy không biết— Tối hôm đó, người bạn cùng phòng cục súc của anh trở về. Hắn ngồi xuống giường, vẫy tay gọi tôi. “Lại đây. Tôi nuôi em.” 1 Đói. Đói đến mức sắp mất đi ý thức. Thậm chí tiếng mở khóa cửa, tôi cũng không nghe thấy. Tôi co ro trên giường Thẩm Hoài, ôm chặt chiếc áo anh ấy trong lòng, điên cuồng hít mùi hương còn sót lại. Rèm giường bị giật mạnh ra. “Này, Thẩm Hoài, cậu đang làm cái…” Tôi lùi lại hai bước, vai tựa sát vào tường, cảnh giác nhìn người đó. Đó là bạn cùng phòng của Thẩm Hoài—Bạc Nghiên. Nhà hắn rất giàu, tính tình thì rất tệ. Bạc…

Chương 14

Tôi Đói, Anh Nuôi Không?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành một succubus. Thanh mai trúc mã của tôi lập khế ước chủ–tớ với tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng chịu nuôi tôi lấy một lần. Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy, thì thầm: “Thẩm Hoài, em đói…” Anh ấy lập tức đẩy tôi vào tường, giọng đầy bực dọc: “Em không biết kiềm chế à? Cứ như dã thú ấy!” Ngày hôm sau, anh dọn ra ngoài sống riêng, còn tôi bị nhốt lại trong ký túc xá. Nhưng anh ấy không biết— Tối hôm đó, người bạn cùng phòng cục súc của anh trở về. Hắn ngồi xuống giường, vẫy tay gọi tôi. “Lại đây. Tôi nuôi em.” 1 Đói. Đói đến mức sắp mất đi ý thức. Thậm chí tiếng mở khóa cửa, tôi cũng không nghe thấy. Tôi co ro trên giường Thẩm Hoài, ôm chặt chiếc áo anh ấy trong lòng, điên cuồng hít mùi hương còn sót lại. Rèm giường bị giật mạnh ra. “Này, Thẩm Hoài, cậu đang làm cái…” Tôi lùi lại hai bước, vai tựa sát vào tường, cảnh giác nhìn người đó. Đó là bạn cùng phòng của Thẩm Hoài—Bạc Nghiên. Nhà hắn rất giàu, tính tình thì rất tệ. Bạc… “Hứa Chi Vi, anh đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa xin lỗi em. Anh không nên nhốt em trong ký túc. Xin lỗi em.”“Biết rồi.” Tôi không nhận bó hoa anh đưa.Thẩm Hoài cũng không tức giận, gương mặt trắng bệch gượng gạo nở một nụ cười.“Em đừng tránh anh. Anh kiểm soát được rồi. Giờ anh cũng đau lắm, nhưng anh sẽ không chạm vào em nữa.”Trong tai nghe là giọng nói quen thuộc của Bạc Nghiên, trầm ấm mà trêu chọc.“Nghe giọng là biết bạn cùng phòng của tôi lại đi tìm em rồi?”Gần đây tôi thường giữ liên lạc với Bạc Nghiên qua cuộc gọi thoại.Cả hai đều không làm phiền nhau, chỉ khi nào nhớ đến mới trò chuyện vài câu.Tôi bước về hướng ký túc xá, Thẩm Hoài lẽo đẽo theo sau.“Chi Vi, em nên tránh xa Bạc Nghiên đi. Anh ta không phải người tốt.”Bạc Nghiên bật cười khẽ qua tai nghe.Anh ấy nghe thấy tất cả.“Hứa Chi Vi, không được tắt máy. Tôi muốn nghe xem anh ta nói xấu tôi thế nào.”Rốt cuộc, tôi trở thành người hòa giải.“Anh ấy không tốt ở điểm nào?”Thẩm Hoài đi song song bên tôi, bước chân chậm rãi điều chỉnh theo tốc độ của tôi.“Anh ta đưa con gái về ký túc làm bậy. Như thế chưa đủ tệ à?”Tôi nghiêng đầu nhìn anh, chẳng lẽ anh không biết hôm đó người đó là tôi?“Anh nghĩ, anh ta thích những cô gái đó sao? Một người tùy tiện như vậy, sao em có thể dính dáng đến anh ta?”Tôi đột ngột dừng lại, giữ một khoảng cách nhỏ giữa chúng tôi, ánh mắt giao nhau.“Thẩm Hoài, thật ra anh biết hết, đúng không?”Anh nhìn vào mắt tôi, giọng khẽ run.“Anh không biết. Anh chẳng biết gì cả.” Anh cười gượng gạo, nụ cười như muốn khóc, “Anh chỉ là… là anh sai rồi… Anh không biết em đã khổ sở đến thế.”Anh dừng lại một chút, dùng tay lau mắt.“Anh không nên nhốt em trong ký túc, càng không nên tắt máy và bỏ lỡ cuộc gọi của em.”Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ, nhưng tôi biết anh đang khóc.Thẩm Hoài cố gắng khóc một cách không quá đau thương, gắng nuốt xuống sự tủi thân đang dâng lên.“Hứa Chi Vi, anh không phải không thích em. Anh chỉ cần thời gian để chấp nhận. Em có thể trở lại bên anh không? Anh sẽ không làm tổn thương em nữa.”Anh cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi khẽ né tránh.“Thẩm Hoài, anh không cần như vậy. Hợp đồng của chúng ta sẽ sớm được giải trừ thôi.”Đôi mắt anh rưng rưng, nhưng miệng lại nở nụ cười đầy châm biếm, bờ vai run rẩy theo từng tiếng cười lẫn tiếng khóc.“Hứa Chi Vi, em không còn tin anh nữa sao? Những ngày qua anh đã rất khổ sở, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện giải trừ hợp đồng. Anh chỉ muốn em quay lại yêu anh, như trước đây.”

“Hứa Chi Vi, anh đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa xin lỗi em. Anh không nên nhốt em trong ký túc. Xin lỗi em.”

“Biết rồi.” Tôi không nhận bó hoa anh đưa.

Thẩm Hoài cũng không tức giận, gương mặt trắng bệch gượng gạo nở một nụ cười.

“Em đừng tránh anh. Anh kiểm soát được rồi. Giờ anh cũng đau lắm, nhưng anh sẽ không chạm vào em nữa.”

Trong tai nghe là giọng nói quen thuộc của Bạc Nghiên, trầm ấm mà trêu chọc.

“Nghe giọng là biết bạn cùng phòng của tôi lại đi tìm em rồi?”

Gần đây tôi thường giữ liên lạc với Bạc Nghiên qua cuộc gọi thoại.

Cả hai đều không làm phiền nhau, chỉ khi nào nhớ đến mới trò chuyện vài câu.

Tôi bước về hướng ký túc xá, Thẩm Hoài lẽo đẽo theo sau.

“Chi Vi, em nên tránh xa Bạc Nghiên đi. Anh ta không phải người tốt.”

Bạc Nghiên bật cười khẽ qua tai nghe.

Anh ấy nghe thấy tất cả.

“Hứa Chi Vi, không được tắt máy. Tôi muốn nghe xem anh ta nói xấu tôi thế nào.”

Rốt cuộc, tôi trở thành người hòa giải.

“Anh ấy không tốt ở điểm nào?”

Thẩm Hoài đi song song bên tôi, bước chân chậm rãi điều chỉnh theo tốc độ của tôi.

“Anh ta đưa con gái về ký túc làm bậy. Như thế chưa đủ tệ à?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, chẳng lẽ anh không biết hôm đó người đó là tôi?

“Anh nghĩ, anh ta thích những cô gái đó sao? Một người tùy tiện như vậy, sao em có thể dính dáng đến anh ta?”

Tôi đột ngột dừng lại, giữ một khoảng cách nhỏ giữa chúng tôi, ánh mắt giao nhau.

“Thẩm Hoài, thật ra anh biết hết, đúng không?”

Anh nhìn vào mắt tôi, giọng khẽ run.

“Anh không biết. Anh chẳng biết gì cả.” Anh cười gượng gạo, nụ cười như muốn khóc, “Anh chỉ là… là anh sai rồi… Anh không biết em đã khổ sở đến thế.”

Anh dừng lại một chút, dùng tay lau mắt.

“Anh không nên nhốt em trong ký túc, càng không nên tắt máy và bỏ lỡ cuộc gọi của em.”

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ, nhưng tôi biết anh đang khóc.

Thẩm Hoài cố gắng khóc một cách không quá đau thương, gắng nuốt xuống sự tủi thân đang dâng lên.

“Hứa Chi Vi, anh không phải không thích em. Anh chỉ cần thời gian để chấp nhận. Em có thể trở lại bên anh không? Anh sẽ không làm tổn thương em nữa.”

Anh cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi khẽ né tránh.

“Thẩm Hoài, anh không cần như vậy. Hợp đồng của chúng ta sẽ sớm được giải trừ thôi.”

Đôi mắt anh rưng rưng, nhưng miệng lại nở nụ cười đầy châm biếm, bờ vai run rẩy theo từng tiếng cười lẫn tiếng khóc.

“Hứa Chi Vi, em không còn tin anh nữa sao? Những ngày qua anh đã rất khổ sở, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện giải trừ hợp đồng. Anh chỉ muốn em quay lại yêu anh, như trước đây.”

Tôi Đói, Anh Nuôi Không?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành một succubus. Thanh mai trúc mã của tôi lập khế ước chủ–tớ với tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng chịu nuôi tôi lấy một lần. Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy, thì thầm: “Thẩm Hoài, em đói…” Anh ấy lập tức đẩy tôi vào tường, giọng đầy bực dọc: “Em không biết kiềm chế à? Cứ như dã thú ấy!” Ngày hôm sau, anh dọn ra ngoài sống riêng, còn tôi bị nhốt lại trong ký túc xá. Nhưng anh ấy không biết— Tối hôm đó, người bạn cùng phòng cục súc của anh trở về. Hắn ngồi xuống giường, vẫy tay gọi tôi. “Lại đây. Tôi nuôi em.” 1 Đói. Đói đến mức sắp mất đi ý thức. Thậm chí tiếng mở khóa cửa, tôi cũng không nghe thấy. Tôi co ro trên giường Thẩm Hoài, ôm chặt chiếc áo anh ấy trong lòng, điên cuồng hít mùi hương còn sót lại. Rèm giường bị giật mạnh ra. “Này, Thẩm Hoài, cậu đang làm cái…” Tôi lùi lại hai bước, vai tựa sát vào tường, cảnh giác nhìn người đó. Đó là bạn cùng phòng của Thẩm Hoài—Bạc Nghiên. Nhà hắn rất giàu, tính tình thì rất tệ. Bạc… “Hứa Chi Vi, anh đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa xin lỗi em. Anh không nên nhốt em trong ký túc. Xin lỗi em.”“Biết rồi.” Tôi không nhận bó hoa anh đưa.Thẩm Hoài cũng không tức giận, gương mặt trắng bệch gượng gạo nở một nụ cười.“Em đừng tránh anh. Anh kiểm soát được rồi. Giờ anh cũng đau lắm, nhưng anh sẽ không chạm vào em nữa.”Trong tai nghe là giọng nói quen thuộc của Bạc Nghiên, trầm ấm mà trêu chọc.“Nghe giọng là biết bạn cùng phòng của tôi lại đi tìm em rồi?”Gần đây tôi thường giữ liên lạc với Bạc Nghiên qua cuộc gọi thoại.Cả hai đều không làm phiền nhau, chỉ khi nào nhớ đến mới trò chuyện vài câu.Tôi bước về hướng ký túc xá, Thẩm Hoài lẽo đẽo theo sau.“Chi Vi, em nên tránh xa Bạc Nghiên đi. Anh ta không phải người tốt.”Bạc Nghiên bật cười khẽ qua tai nghe.Anh ấy nghe thấy tất cả.“Hứa Chi Vi, không được tắt máy. Tôi muốn nghe xem anh ta nói xấu tôi thế nào.”Rốt cuộc, tôi trở thành người hòa giải.“Anh ấy không tốt ở điểm nào?”Thẩm Hoài đi song song bên tôi, bước chân chậm rãi điều chỉnh theo tốc độ của tôi.“Anh ta đưa con gái về ký túc làm bậy. Như thế chưa đủ tệ à?”Tôi nghiêng đầu nhìn anh, chẳng lẽ anh không biết hôm đó người đó là tôi?“Anh nghĩ, anh ta thích những cô gái đó sao? Một người tùy tiện như vậy, sao em có thể dính dáng đến anh ta?”Tôi đột ngột dừng lại, giữ một khoảng cách nhỏ giữa chúng tôi, ánh mắt giao nhau.“Thẩm Hoài, thật ra anh biết hết, đúng không?”Anh nhìn vào mắt tôi, giọng khẽ run.“Anh không biết. Anh chẳng biết gì cả.” Anh cười gượng gạo, nụ cười như muốn khóc, “Anh chỉ là… là anh sai rồi… Anh không biết em đã khổ sở đến thế.”Anh dừng lại một chút, dùng tay lau mắt.“Anh không nên nhốt em trong ký túc, càng không nên tắt máy và bỏ lỡ cuộc gọi của em.”Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ, nhưng tôi biết anh đang khóc.Thẩm Hoài cố gắng khóc một cách không quá đau thương, gắng nuốt xuống sự tủi thân đang dâng lên.“Hứa Chi Vi, anh không phải không thích em. Anh chỉ cần thời gian để chấp nhận. Em có thể trở lại bên anh không? Anh sẽ không làm tổn thương em nữa.”Anh cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi khẽ né tránh.“Thẩm Hoài, anh không cần như vậy. Hợp đồng của chúng ta sẽ sớm được giải trừ thôi.”Đôi mắt anh rưng rưng, nhưng miệng lại nở nụ cười đầy châm biếm, bờ vai run rẩy theo từng tiếng cười lẫn tiếng khóc.“Hứa Chi Vi, em không còn tin anh nữa sao? Những ngày qua anh đã rất khổ sở, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện giải trừ hợp đồng. Anh chỉ muốn em quay lại yêu anh, như trước đây.”

Chương 14