Tỷ tỷ của ta là thợ kim hoàn, vào cung đưa trang sức, lại bị Nghi Phi đánh ngất. Nghi Phi vừa mới giận dỗi với Hoàng thượng, bèn đánh ngất tỷ tỷ, thay y phục của tỷ tỷ, lấy đi lệnh bài xuất cung của tỷ ấy, hờn dỗi chạy ra khỏi cung chơi. Hoàng thượng vừa tức vừa giận, một kiếm ch//ém chếc tỷ tỷ, rồi đích thân ra khỏi cung tìm Nghi Phi. Cuối cùng, t.h.i t.h.ể của tỷ tỷ ta bị ném vào bãi tha ma. Còn Hoàng thượng và Nghi Phi cùng cưỡi một ngựa, ngọt ngào về cung, được truyền tụng thành một giai thoại. Nửa năm sau, ta trở thành mỹ nhân bên cạnh Hoàng thượng. Đúng rồi, ta không phải người, ta là “điêu”. (“Điêu” nghĩa là chồn. Một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu) Hồ ly tinh có thể mê hoặc quân chủ, thì dòng dõi điêu nhà ta cũng thế. 1 Tối nay là dạ yến hoàng gia, nhưng trong đại điện lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng ăn uống cũng không có. Mọi người đều nín thở dõi…
Chương 8: Chương 8
Tỷ Tỷ Của TaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTỷ tỷ của ta là thợ kim hoàn, vào cung đưa trang sức, lại bị Nghi Phi đánh ngất. Nghi Phi vừa mới giận dỗi với Hoàng thượng, bèn đánh ngất tỷ tỷ, thay y phục của tỷ tỷ, lấy đi lệnh bài xuất cung của tỷ ấy, hờn dỗi chạy ra khỏi cung chơi. Hoàng thượng vừa tức vừa giận, một kiếm ch//ém chếc tỷ tỷ, rồi đích thân ra khỏi cung tìm Nghi Phi. Cuối cùng, t.h.i t.h.ể của tỷ tỷ ta bị ném vào bãi tha ma. Còn Hoàng thượng và Nghi Phi cùng cưỡi một ngựa, ngọt ngào về cung, được truyền tụng thành một giai thoại. Nửa năm sau, ta trở thành mỹ nhân bên cạnh Hoàng thượng. Đúng rồi, ta không phải người, ta là “điêu”. (“Điêu” nghĩa là chồn. Một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu) Hồ ly tinh có thể mê hoặc quân chủ, thì dòng dõi điêu nhà ta cũng thế. 1 Tối nay là dạ yến hoàng gia, nhưng trong đại điện lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng ăn uống cũng không có. Mọi người đều nín thở dõi… 15 Nhưng ta không ngờ, vận may của Nghi Phi lại tốt đến vậy. Nghi Phi và Tuệ Tần, lại cùng lúc được chẩn đoán có thai ba tháng. Chỉ là Nghi Phi gần đây vô cùng gầy gò, gầy như liễu yếu trước gió, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để dưỡng thai. Tin vui lớn này lập tức lan truyền khắp hậu cung. Cảnh Diệp vui mừng khôn xiết. Ngài vừa nghĩ đến việc mình đã tranh cãi với Nghi Phi đang mang thai trước đó, liền vô cùng áy náy. Thế là ngài lập tức giải trừ lệnh cấm túc của Nghi Phi, còn ban tặng không ít đồ thưởng, và ngày ngày đến thăm hỏi. Nghi Phi nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, bắt Cảnh Diệp hứa rằng, đợi đứa trẻ vừa sinh ra, sẽ lập tức sắc phong nàng ta làm Hậu. Cảnh Diệp đã đồng ý. Nghi Phi có thể nói là đang vô cùng đắc ý. Nàng ta ngồi trên kiệu nhỏ đến thăm ta, tiện tay rút chiếc trâm ngọc trên đầu xuống, ném xuống đất: "Trâm ngọc của bản cung rơi rồi, phiền Địch muội muội nhặt lên giúp." Ta cúi người xuống nhặt, giây tiếp theo, chiếc giày đính đầy đá quý của Nghi Phi đã hung hăng giẫm lên mu bàn tay ta, còn di đi di lại. Trong phút chốc, một cơn đau dữ dội ập đến. Chiếc mũi của loài chồn tuyết nhạy bén của ta ngửi thấy mùi thuốc độc. Đế giày này có kim, trên kim có tẩm độc mãn tính. Tay ta đã m.á.u chảy như suối, chắc hẳn độc đã ngấm vào m.á.u rồi. Kế hay lắm. Tiếc thay, Nghi Phi tính đi tính lại, chỉ duy nhất không tính đến việc ta là yêu quái. Độc của loài người không làm ta bị thương được. Ta giả vờ như không biết gì, mắt lưng tròng lệ nhìn nàng ta: "Nghi tỷ tỷ đang làm gì vậy, A Tuyết đau quá." Nghi Phi lại nghiền thêm mấy cái nữa rồi mới nhấc chân lên: "Ái chà, Bổn cung không cố ý đâu, Địch muội muội tha lỗi cho tỷ tỷ nhé." Ta giả vờ ấm ức không dám hó hé, nhìn ả đắc ý rời đi. Đã đến lúc gieo cái gai thứ ba vào giữa ả và Hoàng thượng rồi. 16 Một tháng trôi qua, trong cung xảy ra một vụ bê bối động trời.Lúc Nghi Phi và Tuệ Tần gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, một con mèo đen đã lao vào bụng Tuệ Tần. May mà con mèo đen bị tỳ nữ của Tuệ Tần cản lại, không làm Tuệ Tần bị thương. Vốn dĩ, chuyện đến đây, mọi người cũng chỉ nghĩ là tai nạn ngoài ý muốn. Nhưng khi đám thị vệ đuổi bắt con mèo đen đó, nó lại thuần thục trốn ra sau lưng cung nữ Xuân Hồng, còn thân mật cọ vào vạt váy của Xuân Hồng. Mà Xuân Hồng lại là tỳ nữ hồi môn của Nghi Phi, thậm chí có thể nói là tâm phúc của ả. Thế là, sự thật việc Nghi Phi sai tâm phúc huấn luyện mèo để hãm hại Tuệ Tần sảy thai cũng đã rõ như ban ngày. Lần này thì Nghi Phi đã thấm thía rồi, không chỉ mình ả biết khóc, Tuệ Tần cũng biết. Tuệ Tần khóc như mưa như gió trước mặt Cảnh Diệp: "Bệ hạ, thần thiếp chưa từng đắc tội với Nghi Phi nương nương, ai ngờ ả lại ra tay độc ác với con của thần thiếp như vậy. Bệ hạ, thần thiếp sợ lắm…" Nghi Phi tức giận chỉ vào Tuệ Tần: "Ngươi ngậm m.á.u phun người! Bệ hạ, thần thiếp thề, thần thiếp không sai người huấn luyện mèo, càng không có ý định hãm hại con của Tuệ Tần!" Cảnh Diệp ghét nhất là nhìn phụ nữ khóc, hắn lạnh lùng nhìn Nghi Phi: "Nếu con mèo đen đó không phải do ngươi sai người huấn luyện, vậy tại sao khi gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của nó là chạy đến bên tỳ nữ tâm phúc của ngươi? Lại còn thân mật như vậy?" Con mèo đen kia đã sớm cao chạy xa bay, Nghi Phi có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Thấy tình thế bế tắc, tỳ nữ tâm phúc của ả là Xuân Hồng bước ra: "Bệ hạ, là một mình nô tỳ làm, Nghi Phi nương nương không hề hay biết!" Hoàng thượng hạ lệnh c.h.é.m đầu Xuân Hồng, phạt Nghi Phi cấm túc ba tháng. Xuân Hồng là tỳ nữ đắc lực và được Nghi Phi tin tưởng nhất. Ả ta lớn lên cùng Nghi Phi, hai chủ tớ không biết đã làm bao nhiêu chuyện "ngây thơ lãng mạn". Chỉ là những chuyện ngây thơ lãng mạn đó đã hại chếc bao nhiêu người thì không ai biết được. Ban đầu, kẻ đánh ngất tỷ tỷ, lột quần áo của tỷ tỷ chính là ả. Kẻ giám sát hạ nhân đánh chếc A Nương cũng là ả. Cảnh Diệp cũng bắt đầu nghi ngờ Nghi Phi. Dù sao Xuân Hồng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, nếu không có chủ tử sai bảo, sao dám làm chuyện mưu hại hoàng tự thế này. Nghĩ đến Nghi Phi đã ở bên mình nhiều năm lại là kẻ lòng lang dạ sói, Cảnh Diệp không thể không đau lòng. Khi những tin tức này lan ra, ta đang trốn trong thùng tắm, biến về hình dạng chồn tuyết. Ta rửa sạch bộ lông bị nhuộm đen, giật đôi tai mèo đen giả làm từ lông thú xuống. Cảnh Diệp và Nghi Phi xa cách, cơ hội của ta sắp đến rồi.
15
Nhưng ta không ngờ, vận may của Nghi Phi lại tốt đến vậy.
Nghi Phi và Tuệ Tần, lại cùng lúc được chẩn đoán có thai ba tháng.
Chỉ là Nghi Phi gần đây vô cùng gầy gò, gầy như liễu yếu trước gió, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để dưỡng thai.
Tin vui lớn này lập tức lan truyền khắp hậu cung.
Cảnh Diệp vui mừng khôn xiết.
Ngài vừa nghĩ đến việc mình đã tranh cãi với Nghi Phi đang mang thai trước đó, liền vô cùng áy náy.
Thế là ngài lập tức giải trừ lệnh cấm túc của Nghi Phi, còn ban tặng không ít đồ thưởng, và ngày ngày đến thăm hỏi.
Nghi Phi nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, bắt Cảnh Diệp hứa rằng, đợi đứa trẻ vừa sinh ra, sẽ lập tức sắc phong nàng ta làm Hậu.
Cảnh Diệp đã đồng ý.
Nghi Phi có thể nói là đang vô cùng đắc ý.
Nàng ta ngồi trên kiệu nhỏ đến thăm ta, tiện tay rút chiếc trâm ngọc trên đầu xuống, ném xuống đất:
"Trâm ngọc của bản cung rơi rồi, phiền Địch muội muội nhặt lên giúp."
Ta cúi người xuống nhặt, giây tiếp theo, chiếc giày đính đầy đá quý của Nghi Phi đã hung hăng giẫm lên mu bàn tay ta, còn di đi di lại.
Trong phút chốc, một cơn đau dữ dội ập đến.
Chiếc mũi của loài chồn tuyết nhạy bén của ta ngửi thấy mùi thuốc độc.
Đế giày này có kim, trên kim có tẩm độc mãn tính.
Tay ta đã m.á.u chảy như suối, chắc hẳn độc đã ngấm vào m.á.u rồi.
Kế hay lắm.
Tiếc thay, Nghi Phi tính đi tính lại, chỉ duy nhất không tính đến việc ta là yêu quái.
Độc của loài người không làm ta bị thương được.
Ta giả vờ như không biết gì, mắt lưng tròng lệ nhìn nàng ta:
"Nghi tỷ tỷ đang làm gì vậy, A Tuyết đau quá."
Nghi Phi lại nghiền thêm mấy cái nữa rồi mới nhấc chân lên:
"Ái chà, Bổn cung không cố ý đâu, Địch muội muội tha lỗi cho tỷ tỷ nhé."
Ta giả vờ ấm ức không dám hó hé, nhìn ả đắc ý rời đi.
Đã đến lúc gieo cái gai thứ ba vào giữa ả và Hoàng thượng rồi.
16
Một tháng trôi qua, trong cung xảy ra một vụ bê bối động trời.
Lúc Nghi Phi và Tuệ Tần gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, một con mèo đen đã lao vào bụng Tuệ Tần.
May mà con mèo đen bị tỳ nữ của Tuệ Tần cản lại, không làm Tuệ Tần bị thương.
Vốn dĩ, chuyện đến đây, mọi người cũng chỉ nghĩ là tai nạn ngoài ý muốn.
Nhưng khi đám thị vệ đuổi bắt con mèo đen đó, nó lại thuần thục trốn ra sau lưng cung nữ Xuân Hồng, còn thân mật cọ vào vạt váy của Xuân Hồng.
Mà Xuân Hồng lại là tỳ nữ hồi môn của Nghi Phi, thậm chí có thể nói là tâm phúc của ả.
Thế là, sự thật việc Nghi Phi sai tâm phúc huấn luyện mèo để hãm hại Tuệ Tần sảy thai cũng đã rõ như ban ngày.
Lần này thì Nghi Phi đã thấm thía rồi, không chỉ mình ả biết khóc, Tuệ Tần cũng biết.
Tuệ Tần khóc như mưa như gió trước mặt Cảnh Diệp:
"Bệ hạ, thần thiếp chưa từng đắc tội với Nghi Phi nương nương, ai ngờ ả lại ra tay độc ác với con của thần thiếp như vậy. Bệ hạ, thần thiếp sợ lắm…"
Nghi Phi tức giận chỉ vào Tuệ Tần:
"Ngươi ngậm m.á.u phun người! Bệ hạ, thần thiếp thề, thần thiếp không sai người huấn luyện mèo, càng không có ý định hãm hại con của Tuệ Tần!"
Cảnh Diệp ghét nhất là nhìn phụ nữ khóc,
hắn lạnh lùng nhìn Nghi Phi:
"Nếu con mèo đen đó không phải do ngươi sai người huấn luyện, vậy tại sao khi gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của nó là chạy đến bên tỳ nữ tâm phúc của ngươi? Lại còn thân mật như vậy?"
Con mèo đen kia đã sớm cao chạy xa bay, Nghi Phi có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Thấy tình thế bế tắc, tỳ nữ tâm phúc của ả là Xuân Hồng bước ra:
"Bệ hạ, là một mình nô tỳ làm, Nghi Phi nương nương không hề hay biết!"
Hoàng thượng hạ lệnh c.h.é.m đầu Xuân Hồng, phạt Nghi Phi cấm túc ba tháng.
Xuân Hồng là tỳ nữ đắc lực và được Nghi Phi tin tưởng nhất.
Ả ta lớn lên cùng Nghi Phi, hai chủ tớ không biết đã làm bao nhiêu chuyện "ngây thơ lãng mạn".
Chỉ là những chuyện ngây thơ lãng mạn đó đã hại chếc bao nhiêu người thì không ai biết được.
Ban đầu, kẻ đánh ngất tỷ tỷ, lột quần áo của tỷ tỷ chính là ả.
Kẻ giám sát hạ nhân đánh chếc A Nương cũng là ả.
Cảnh Diệp cũng bắt đầu nghi ngờ Nghi Phi.
Dù sao Xuân Hồng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, nếu không có chủ tử sai bảo, sao dám làm chuyện mưu hại hoàng tự thế này.
Nghĩ đến Nghi Phi đã ở bên mình nhiều năm lại là kẻ lòng lang dạ sói, Cảnh Diệp không thể không đau lòng.
Khi những tin tức này lan ra, ta đang trốn trong thùng tắm, biến về hình dạng chồn tuyết.
Ta rửa sạch bộ lông bị nhuộm đen, giật đôi tai mèo đen giả làm từ lông thú xuống.
Cảnh Diệp và Nghi Phi xa cách, cơ hội của ta sắp đến rồi.
Tỷ Tỷ Của TaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTỷ tỷ của ta là thợ kim hoàn, vào cung đưa trang sức, lại bị Nghi Phi đánh ngất. Nghi Phi vừa mới giận dỗi với Hoàng thượng, bèn đánh ngất tỷ tỷ, thay y phục của tỷ tỷ, lấy đi lệnh bài xuất cung của tỷ ấy, hờn dỗi chạy ra khỏi cung chơi. Hoàng thượng vừa tức vừa giận, một kiếm ch//ém chếc tỷ tỷ, rồi đích thân ra khỏi cung tìm Nghi Phi. Cuối cùng, t.h.i t.h.ể của tỷ tỷ ta bị ném vào bãi tha ma. Còn Hoàng thượng và Nghi Phi cùng cưỡi một ngựa, ngọt ngào về cung, được truyền tụng thành một giai thoại. Nửa năm sau, ta trở thành mỹ nhân bên cạnh Hoàng thượng. Đúng rồi, ta không phải người, ta là “điêu”. (“Điêu” nghĩa là chồn. Một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu) Hồ ly tinh có thể mê hoặc quân chủ, thì dòng dõi điêu nhà ta cũng thế. 1 Tối nay là dạ yến hoàng gia, nhưng trong đại điện lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng ăn uống cũng không có. Mọi người đều nín thở dõi… 15 Nhưng ta không ngờ, vận may của Nghi Phi lại tốt đến vậy. Nghi Phi và Tuệ Tần, lại cùng lúc được chẩn đoán có thai ba tháng. Chỉ là Nghi Phi gần đây vô cùng gầy gò, gầy như liễu yếu trước gió, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để dưỡng thai. Tin vui lớn này lập tức lan truyền khắp hậu cung. Cảnh Diệp vui mừng khôn xiết. Ngài vừa nghĩ đến việc mình đã tranh cãi với Nghi Phi đang mang thai trước đó, liền vô cùng áy náy. Thế là ngài lập tức giải trừ lệnh cấm túc của Nghi Phi, còn ban tặng không ít đồ thưởng, và ngày ngày đến thăm hỏi. Nghi Phi nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, bắt Cảnh Diệp hứa rằng, đợi đứa trẻ vừa sinh ra, sẽ lập tức sắc phong nàng ta làm Hậu. Cảnh Diệp đã đồng ý. Nghi Phi có thể nói là đang vô cùng đắc ý. Nàng ta ngồi trên kiệu nhỏ đến thăm ta, tiện tay rút chiếc trâm ngọc trên đầu xuống, ném xuống đất: "Trâm ngọc của bản cung rơi rồi, phiền Địch muội muội nhặt lên giúp." Ta cúi người xuống nhặt, giây tiếp theo, chiếc giày đính đầy đá quý của Nghi Phi đã hung hăng giẫm lên mu bàn tay ta, còn di đi di lại. Trong phút chốc, một cơn đau dữ dội ập đến. Chiếc mũi của loài chồn tuyết nhạy bén của ta ngửi thấy mùi thuốc độc. Đế giày này có kim, trên kim có tẩm độc mãn tính. Tay ta đã m.á.u chảy như suối, chắc hẳn độc đã ngấm vào m.á.u rồi. Kế hay lắm. Tiếc thay, Nghi Phi tính đi tính lại, chỉ duy nhất không tính đến việc ta là yêu quái. Độc của loài người không làm ta bị thương được. Ta giả vờ như không biết gì, mắt lưng tròng lệ nhìn nàng ta: "Nghi tỷ tỷ đang làm gì vậy, A Tuyết đau quá." Nghi Phi lại nghiền thêm mấy cái nữa rồi mới nhấc chân lên: "Ái chà, Bổn cung không cố ý đâu, Địch muội muội tha lỗi cho tỷ tỷ nhé." Ta giả vờ ấm ức không dám hó hé, nhìn ả đắc ý rời đi. Đã đến lúc gieo cái gai thứ ba vào giữa ả và Hoàng thượng rồi. 16 Một tháng trôi qua, trong cung xảy ra một vụ bê bối động trời.Lúc Nghi Phi và Tuệ Tần gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, một con mèo đen đã lao vào bụng Tuệ Tần. May mà con mèo đen bị tỳ nữ của Tuệ Tần cản lại, không làm Tuệ Tần bị thương. Vốn dĩ, chuyện đến đây, mọi người cũng chỉ nghĩ là tai nạn ngoài ý muốn. Nhưng khi đám thị vệ đuổi bắt con mèo đen đó, nó lại thuần thục trốn ra sau lưng cung nữ Xuân Hồng, còn thân mật cọ vào vạt váy của Xuân Hồng. Mà Xuân Hồng lại là tỳ nữ hồi môn của Nghi Phi, thậm chí có thể nói là tâm phúc của ả. Thế là, sự thật việc Nghi Phi sai tâm phúc huấn luyện mèo để hãm hại Tuệ Tần sảy thai cũng đã rõ như ban ngày. Lần này thì Nghi Phi đã thấm thía rồi, không chỉ mình ả biết khóc, Tuệ Tần cũng biết. Tuệ Tần khóc như mưa như gió trước mặt Cảnh Diệp: "Bệ hạ, thần thiếp chưa từng đắc tội với Nghi Phi nương nương, ai ngờ ả lại ra tay độc ác với con của thần thiếp như vậy. Bệ hạ, thần thiếp sợ lắm…" Nghi Phi tức giận chỉ vào Tuệ Tần: "Ngươi ngậm m.á.u phun người! Bệ hạ, thần thiếp thề, thần thiếp không sai người huấn luyện mèo, càng không có ý định hãm hại con của Tuệ Tần!" Cảnh Diệp ghét nhất là nhìn phụ nữ khóc, hắn lạnh lùng nhìn Nghi Phi: "Nếu con mèo đen đó không phải do ngươi sai người huấn luyện, vậy tại sao khi gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của nó là chạy đến bên tỳ nữ tâm phúc của ngươi? Lại còn thân mật như vậy?" Con mèo đen kia đã sớm cao chạy xa bay, Nghi Phi có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Thấy tình thế bế tắc, tỳ nữ tâm phúc của ả là Xuân Hồng bước ra: "Bệ hạ, là một mình nô tỳ làm, Nghi Phi nương nương không hề hay biết!" Hoàng thượng hạ lệnh c.h.é.m đầu Xuân Hồng, phạt Nghi Phi cấm túc ba tháng. Xuân Hồng là tỳ nữ đắc lực và được Nghi Phi tin tưởng nhất. Ả ta lớn lên cùng Nghi Phi, hai chủ tớ không biết đã làm bao nhiêu chuyện "ngây thơ lãng mạn". Chỉ là những chuyện ngây thơ lãng mạn đó đã hại chếc bao nhiêu người thì không ai biết được. Ban đầu, kẻ đánh ngất tỷ tỷ, lột quần áo của tỷ tỷ chính là ả. Kẻ giám sát hạ nhân đánh chếc A Nương cũng là ả. Cảnh Diệp cũng bắt đầu nghi ngờ Nghi Phi. Dù sao Xuân Hồng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, nếu không có chủ tử sai bảo, sao dám làm chuyện mưu hại hoàng tự thế này. Nghĩ đến Nghi Phi đã ở bên mình nhiều năm lại là kẻ lòng lang dạ sói, Cảnh Diệp không thể không đau lòng. Khi những tin tức này lan ra, ta đang trốn trong thùng tắm, biến về hình dạng chồn tuyết. Ta rửa sạch bộ lông bị nhuộm đen, giật đôi tai mèo đen giả làm từ lông thú xuống. Cảnh Diệp và Nghi Phi xa cách, cơ hội của ta sắp đến rồi.