01 Ca phẫu thuật kết thúc, y tá đẩy tôi ra khỏi phòng sinh, mỉm cười báo tin mẹ tròn con vuông. Nhưng sắc mặt Triệu Hằng lại không mấy dễ coi. Anh ta cất giọng trầm: “Tiểu Vân, anh có chuyện muốn bàn với em.” “Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.” “Đừng lúc nào cũng trông cậy vào người khác, mẹ anh cũng không nợ nần gì em.” Tôi gật đầu: “Còn gì nữa không?” Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Triệu Hằng hơi ngạc nhiên. Anh ta nói tiếp: “Còn nữa, em cũng phải sửa cái tính nóng nảy của mình đi. Quần áo có mặc là được rồi, đừng mua mỹ phẩm nữa.” “Làm mẹ rồi mà vẫn tiêu xài hoang phí, sống thì phải biết tiết kiệm mới quan trọng.” 2. Anh ta nói ra những lời đó, tôi chẳng hề thấy bất ngờ. Bởi từ rất sớm, tôi đã hiểu rõ gia đình họ là kiểu người như thế nào. Lúc trước, sau khi khám thai xong, mẹ chồng cầm tấm siêu âm đi khắp nơi nhờ vả tìm người quen dò hỏi. Khi biết là con gái, bà lập tức sầm mặt lại. “Con gái chỉ tổ tốn của, sinh con đầu lòng nhất định phải là con trai.” Mẹ chồng yêu cầu tôi…
Chương 8
Đời Này Không Nợ NhauTác giả: Khuyết DanhTruyện Hài Hước, Truyện Nữ Cường01 Ca phẫu thuật kết thúc, y tá đẩy tôi ra khỏi phòng sinh, mỉm cười báo tin mẹ tròn con vuông. Nhưng sắc mặt Triệu Hằng lại không mấy dễ coi. Anh ta cất giọng trầm: “Tiểu Vân, anh có chuyện muốn bàn với em.” “Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.” “Đừng lúc nào cũng trông cậy vào người khác, mẹ anh cũng không nợ nần gì em.” Tôi gật đầu: “Còn gì nữa không?” Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Triệu Hằng hơi ngạc nhiên. Anh ta nói tiếp: “Còn nữa, em cũng phải sửa cái tính nóng nảy của mình đi. Quần áo có mặc là được rồi, đừng mua mỹ phẩm nữa.” “Làm mẹ rồi mà vẫn tiêu xài hoang phí, sống thì phải biết tiết kiệm mới quan trọng.” 2. Anh ta nói ra những lời đó, tôi chẳng hề thấy bất ngờ. Bởi từ rất sớm, tôi đã hiểu rõ gia đình họ là kiểu người như thế nào. Lúc trước, sau khi khám thai xong, mẹ chồng cầm tấm siêu âm đi khắp nơi nhờ vả tìm người quen dò hỏi. Khi biết là con gái, bà lập tức sầm mặt lại. “Con gái chỉ tổ tốn của, sinh con đầu lòng nhất định phải là con trai.” Mẹ chồng yêu cầu tôi… 15.Tôi đưa cả bảo mẫu giỏi và y tá chăm trẻ về nhà.Có họ hỗ trợ, bố mẹ tôi cũng nhàn hơn nhiều.Đứa bé nằm trong tã lót, đôi mắt cong cong, miệng líu lo, tay nhỏ xíu múa may không ngừng.Mẹ tôi bị con chọc cười:“Ôi chao, khuôn mặt nhỏ này, thật sự giống y hệt Vân Vân hồi bé!”Bố cũng ghé sát lại:“Đúng thế! Nhất là đôi mắt, giống quá đi mất!”Không khí trong nhà tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.Khi chúng tôi đang tận hưởng niềm vui gia đình, thì bên phía Triệu Hằng đã không thể ngồi yên được nữa.16.Thời gian này, Triệu Hằng hoàn toàn không liên lạc với tôi.Tôi biết, anh ta đang chờ tôi chủ động xuống nước.Tốt nhất là phải khóc lóc thảm thiết nhận lỗi, tự nguyện giao nộp toàn bộ tiền tiết kiệm, quỳ gối cầu xin anh ta tha thứ.Nhưng chờ mãi, chờ mãi, tôi vẫn không hề có động tĩnh.Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, gọi điện tới:“Tô Tiểu Vân, cô làm loạn đủ chưa?”Tôi bật cười:“Anh là ai vậy?”Triệu Hằng nghẹn lời vì tức:“Tôi là chồng cô! Là cha của con cô!”Tôi vừa trêu con gái, vừa thong thả nói:“Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa.”“Tôi vẫn còn độc thân, lấy đâu ra chồng?”
15.
Tôi đưa cả bảo mẫu giỏi và y tá chăm trẻ về nhà.
Có họ hỗ trợ, bố mẹ tôi cũng nhàn hơn nhiều.
Đứa bé nằm trong tã lót, đôi mắt cong cong, miệng líu lo, tay nhỏ xíu múa may không ngừng.
Mẹ tôi bị con chọc cười:
“Ôi chao, khuôn mặt nhỏ này, thật sự giống y hệt Vân Vân hồi bé!”
Bố cũng ghé sát lại:
“Đúng thế! Nhất là đôi mắt, giống quá đi mất!”
Không khí trong nhà tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Khi chúng tôi đang tận hưởng niềm vui gia đình, thì bên phía Triệu Hằng đã không thể ngồi yên được nữa.
16.
Thời gian này, Triệu Hằng hoàn toàn không liên lạc với tôi.
Tôi biết, anh ta đang chờ tôi chủ động xuống nước.
Tốt nhất là phải khóc lóc thảm thiết nhận lỗi, tự nguyện giao nộp toàn bộ tiền tiết kiệm, quỳ gối cầu xin anh ta tha thứ.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi, tôi vẫn không hề có động tĩnh.
Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, gọi điện tới:
“Tô Tiểu Vân, cô làm loạn đủ chưa?”
Tôi bật cười:
“Anh là ai vậy?”
Triệu Hằng nghẹn lời vì tức:
“Tôi là chồng cô! Là cha của con cô!”
Tôi vừa trêu con gái, vừa thong thả nói:
“Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa.”
“Tôi vẫn còn độc thân, lấy đâu ra chồng?”
Đời Này Không Nợ NhauTác giả: Khuyết DanhTruyện Hài Hước, Truyện Nữ Cường01 Ca phẫu thuật kết thúc, y tá đẩy tôi ra khỏi phòng sinh, mỉm cười báo tin mẹ tròn con vuông. Nhưng sắc mặt Triệu Hằng lại không mấy dễ coi. Anh ta cất giọng trầm: “Tiểu Vân, anh có chuyện muốn bàn với em.” “Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.” “Đừng lúc nào cũng trông cậy vào người khác, mẹ anh cũng không nợ nần gì em.” Tôi gật đầu: “Còn gì nữa không?” Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Triệu Hằng hơi ngạc nhiên. Anh ta nói tiếp: “Còn nữa, em cũng phải sửa cái tính nóng nảy của mình đi. Quần áo có mặc là được rồi, đừng mua mỹ phẩm nữa.” “Làm mẹ rồi mà vẫn tiêu xài hoang phí, sống thì phải biết tiết kiệm mới quan trọng.” 2. Anh ta nói ra những lời đó, tôi chẳng hề thấy bất ngờ. Bởi từ rất sớm, tôi đã hiểu rõ gia đình họ là kiểu người như thế nào. Lúc trước, sau khi khám thai xong, mẹ chồng cầm tấm siêu âm đi khắp nơi nhờ vả tìm người quen dò hỏi. Khi biết là con gái, bà lập tức sầm mặt lại. “Con gái chỉ tổ tốn của, sinh con đầu lòng nhất định phải là con trai.” Mẹ chồng yêu cầu tôi… 15.Tôi đưa cả bảo mẫu giỏi và y tá chăm trẻ về nhà.Có họ hỗ trợ, bố mẹ tôi cũng nhàn hơn nhiều.Đứa bé nằm trong tã lót, đôi mắt cong cong, miệng líu lo, tay nhỏ xíu múa may không ngừng.Mẹ tôi bị con chọc cười:“Ôi chao, khuôn mặt nhỏ này, thật sự giống y hệt Vân Vân hồi bé!”Bố cũng ghé sát lại:“Đúng thế! Nhất là đôi mắt, giống quá đi mất!”Không khí trong nhà tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.Khi chúng tôi đang tận hưởng niềm vui gia đình, thì bên phía Triệu Hằng đã không thể ngồi yên được nữa.16.Thời gian này, Triệu Hằng hoàn toàn không liên lạc với tôi.Tôi biết, anh ta đang chờ tôi chủ động xuống nước.Tốt nhất là phải khóc lóc thảm thiết nhận lỗi, tự nguyện giao nộp toàn bộ tiền tiết kiệm, quỳ gối cầu xin anh ta tha thứ.Nhưng chờ mãi, chờ mãi, tôi vẫn không hề có động tĩnh.Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, gọi điện tới:“Tô Tiểu Vân, cô làm loạn đủ chưa?”Tôi bật cười:“Anh là ai vậy?”Triệu Hằng nghẹn lời vì tức:“Tôi là chồng cô! Là cha của con cô!”Tôi vừa trêu con gái, vừa thong thả nói:“Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa.”“Tôi vẫn còn độc thân, lấy đâu ra chồng?”