Tác giả:

1. Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”. Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ. “Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!” Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?” “Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?” Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc. “Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.” Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại. Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động. “Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?” Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại. Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.” Tôi theo bản năng tìm lý do cho…

Chương 21

Năm Tháng Mang Anh ĐiTác giả: Chị cả MomoTruyện Ngược, Truyện Nữ Cường1. Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”. Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ. “Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!” Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?” “Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?” Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc. “Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.” Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại. Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động. “Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?” Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại. Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.” Tôi theo bản năng tìm lý do cho… 21.Một năm sau, tôi nghỉ việc.“Tại sao vậy?” Diệp Chi Hằng hỏi tôi.“Chẳng phải trước đây anh đã nói rồi sao? Chi nhánh thành phố C là bàn đạp anh tặng tôi. Đã là bàn đạp, thì tôi đương nhiên phải tận dụng để nhảy đến nơi cao hơn, tốt hơn. Mở xưởng thiết kế riêng là dự định tôi đã có từ lâu. Tôi không muốn cả đời làm thuê cho anh, tự gây dựng sự nghiệp chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa, gia đình rất ủng hộ tôi ra làm riêng, anh trai tôi còn cho tôi một khoản vốn để khởi nghiệp.”“Anh không trách em vì muốn tách ra làm riêng đâu, Tiểu Phù, em hiểu mà, em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ. Chỉ là… anh thấy có chút hụt hẫng. Em chưa từng nói với anh về kế hoạch tương lai của em.”“Không cần thiết.” Tôi lạnh lùng đáp.Diệp Chi Hằng dường như đã quen với thái độ của tôi, không hề tức giận.“Anh trai em cho em vốn khởi nghiệp, anh cũng muốn góp một phần. Khởi nghiệp không dễ, đặc biệt là giai đoạn đầu, tốn kém lắm.”“Không cần.” Tôi từ chối dứt khoát.“À…” Anh ta ngập ngừng, “Em vừa rời công ty, Cố Hải Dương cũng nghỉ việc rồi. Cậu ta là để giúp em khởi nghiệp à?”“Không.” Tôi lắc đầu.Dù cậu ấy từng có ý đó, nhưng tôi đã từ chối.Tôi nói: “Cậu ấy là một thiếu gia chính hiệu, gia đình không thiếu tiền. Cậu ấy ra ngoài làm việc, chỉ là muốn nhân lúc còn trẻ, sống vì lý tưởng của mình vài năm. Người nhà cậu ấy sẽ không để cậu ấy mãi ở bên ngoài, cậu ấy cũng phải về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình rồi.”Diệp Chi Hằng thở phào: “Không đến chỗ em là tốt rồi.”

21.

Một năm sau, tôi nghỉ việc.

“Tại sao vậy?” Diệp Chi Hằng hỏi tôi.

“Chẳng phải trước đây anh đã nói rồi sao? Chi nhánh thành phố C là bàn đạp anh tặng tôi. Đã là bàn đạp, thì tôi đương nhiên phải tận dụng để nhảy đến nơi cao hơn, tốt hơn. Mở xưởng thiết kế riêng là dự định tôi đã có từ lâu. Tôi không muốn cả đời làm thuê cho anh, tự gây dựng sự nghiệp chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa, gia đình rất ủng hộ tôi ra làm riêng, anh trai tôi còn cho tôi một khoản vốn để khởi nghiệp.”

“Anh không trách em vì muốn tách ra làm riêng đâu, Tiểu Phù, em hiểu mà, em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ. Chỉ là… anh thấy có chút hụt hẫng. Em chưa từng nói với anh về kế hoạch tương lai của em.”

“Không cần thiết.” Tôi lạnh lùng đáp.

Diệp Chi Hằng dường như đã quen với thái độ của tôi, không hề tức giận.

“Anh trai em cho em vốn khởi nghiệp, anh cũng muốn góp một phần. Khởi nghiệp không dễ, đặc biệt là giai đoạn đầu, tốn kém lắm.”

“Không cần.” Tôi từ chối dứt khoát.

“À…” Anh ta ngập ngừng, “Em vừa rời công ty, Cố Hải Dương cũng nghỉ việc rồi. Cậu ta là để giúp em khởi nghiệp à?”

“Không.” Tôi lắc đầu.

Dù cậu ấy từng có ý đó, nhưng tôi đã từ chối.

Tôi nói: “Cậu ấy là một thiếu gia chính hiệu, gia đình không thiếu tiền. Cậu ấy ra ngoài làm việc, chỉ là muốn nhân lúc còn trẻ, sống vì lý tưởng của mình vài năm. Người nhà cậu ấy sẽ không để cậu ấy mãi ở bên ngoài, cậu ấy cũng phải về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình rồi.”

Diệp Chi Hằng thở phào: “Không đến chỗ em là tốt rồi.”

Năm Tháng Mang Anh ĐiTác giả: Chị cả MomoTruyện Ngược, Truyện Nữ Cường1. Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”. Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ. “Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!” Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?” “Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?” Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc. “Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.” Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại. Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động. “Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?” Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại. Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.” Tôi theo bản năng tìm lý do cho… 21.Một năm sau, tôi nghỉ việc.“Tại sao vậy?” Diệp Chi Hằng hỏi tôi.“Chẳng phải trước đây anh đã nói rồi sao? Chi nhánh thành phố C là bàn đạp anh tặng tôi. Đã là bàn đạp, thì tôi đương nhiên phải tận dụng để nhảy đến nơi cao hơn, tốt hơn. Mở xưởng thiết kế riêng là dự định tôi đã có từ lâu. Tôi không muốn cả đời làm thuê cho anh, tự gây dựng sự nghiệp chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa, gia đình rất ủng hộ tôi ra làm riêng, anh trai tôi còn cho tôi một khoản vốn để khởi nghiệp.”“Anh không trách em vì muốn tách ra làm riêng đâu, Tiểu Phù, em hiểu mà, em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ. Chỉ là… anh thấy có chút hụt hẫng. Em chưa từng nói với anh về kế hoạch tương lai của em.”“Không cần thiết.” Tôi lạnh lùng đáp.Diệp Chi Hằng dường như đã quen với thái độ của tôi, không hề tức giận.“Anh trai em cho em vốn khởi nghiệp, anh cũng muốn góp một phần. Khởi nghiệp không dễ, đặc biệt là giai đoạn đầu, tốn kém lắm.”“Không cần.” Tôi từ chối dứt khoát.“À…” Anh ta ngập ngừng, “Em vừa rời công ty, Cố Hải Dương cũng nghỉ việc rồi. Cậu ta là để giúp em khởi nghiệp à?”“Không.” Tôi lắc đầu.Dù cậu ấy từng có ý đó, nhưng tôi đã từ chối.Tôi nói: “Cậu ấy là một thiếu gia chính hiệu, gia đình không thiếu tiền. Cậu ấy ra ngoài làm việc, chỉ là muốn nhân lúc còn trẻ, sống vì lý tưởng của mình vài năm. Người nhà cậu ấy sẽ không để cậu ấy mãi ở bên ngoài, cậu ấy cũng phải về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình rồi.”Diệp Chi Hằng thở phào: “Không đến chỗ em là tốt rồi.”

Chương 21