1. Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi. Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp. Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc. Hai người tình ý tương thông, hẹn ước cùng nhau vượt qua gian nan, đợi ngày thành thân phong quang rực rỡ. Mà ta, chính là chướng ngại đầu tiên cần phải trừ bỏ. Đời trước, bởi ta si mê mù quáng, buộc hắn phải cưới ta làm chính thê. Thanh mai trúc mã, kết tóc phu thê. Ngày hắn đăng cơ, việc đầu tiên làm là diệt toàn tộc ta. Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, chỉ vì ta mà mang tội danh tham ô, chết không nhắm mắt, tiếng xấu muôn đời. Kiếp này, bằng mọi giá, ta phải ngăn chặn bi kịch ấy tái diễn. 2. Yến tiệc sinh thần của ta được tổ chức linh đình, náo nhiệt vô cùng. Dẫu sao phụ thân ta cũng là đương triều Thừa tướng, thuở nhỏ từng làm bạn đọc sách cùng Thánh thượng. Mẫu thân lại xuất thân thế gia vọng tộc, danh môn khuê các. Thân phận của ta, so với những công chúa không được sủng ái, càng thêm…
Chương 3
Tra Nam Tiện Nữ Kết Cục Thế Này Mới ĐãTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh1. Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi. Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp. Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc. Hai người tình ý tương thông, hẹn ước cùng nhau vượt qua gian nan, đợi ngày thành thân phong quang rực rỡ. Mà ta, chính là chướng ngại đầu tiên cần phải trừ bỏ. Đời trước, bởi ta si mê mù quáng, buộc hắn phải cưới ta làm chính thê. Thanh mai trúc mã, kết tóc phu thê. Ngày hắn đăng cơ, việc đầu tiên làm là diệt toàn tộc ta. Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, chỉ vì ta mà mang tội danh tham ô, chết không nhắm mắt, tiếng xấu muôn đời. Kiếp này, bằng mọi giá, ta phải ngăn chặn bi kịch ấy tái diễn. 2. Yến tiệc sinh thần của ta được tổ chức linh đình, náo nhiệt vô cùng. Dẫu sao phụ thân ta cũng là đương triều Thừa tướng, thuở nhỏ từng làm bạn đọc sách cùng Thánh thượng. Mẫu thân lại xuất thân thế gia vọng tộc, danh môn khuê các. Thân phận của ta, so với những công chúa không được sủng ái, càng thêm… Chữ vừa viết xong, cả phòng lặng như tờ, kim rơi cũng nghe rõ.Tiểu thư kia đảo mắt khinh thường, nghiêng đầu ghé tai mấy người bên cạnh thì thầm.Dẫu nói nhỏ, nhưng nàng ta nghe rõ mồn một.Bọn họ... đang mắng nàng ta.Quả như lời ta vừa nói — chẳng biết xấu hổ là gì.Mặt nàng ta đỏ bừng, lệ ngấn nơi đáy mắt, thoáng nhìn còn khiến người ta sinh lòng thương xót.Đúng lúc Sở Hành bước vào, hàng lệ kia liền rơi xuống vừa vặn, nàng ta khẽ dùng mu bàn tay lau đi, yểu điệu đứng dậy, ngoan ngoãn bước theo sau hắn.Sở Hành không rõ chuyện gì xảy ra, theo thói quen liếc nhìn ta, đợi một lời giải thích.Ta khẽ cắn môi, lặng im không nói.Trông ta khi ấy, oan khuất chẳng kém gì Miêu Nhược Nhi.Một tiểu thư tính tình thẳng thắn liền cười nhạt: “Điện hạ nếu chướng mắt bọn ta thì cứ nói thẳng, đâu cần đưa một người như vậy đến sỉ nhục bọn ta.”“Thái tử đã sớm có người trong lòng, chúng ta cũng chẳng nên quấy nhiễu thêm.”Nói đoạn liền định đứng dậy rời đi.Các tiểu thư còn lại vội vã nối gót theo sau.Sở Hành như rơi vào sương mù, theo bản năng đưa tay cản ta lại: “Rốt cuộc là chuyện gì?”Ta chưa kịp mở lời, vị tiểu thư kia đã kéo nhẹ tay áo ta, lui về nửa bước: “Điện hạ, Quý phi yêu thương Doanh Doanh, váy áo ban tặng tất nhiên là vật quý hiếm độc nhất vô nhị.”“Điện hạ đến cả vật được ban mà cũng muốn phân cho Miêu cô nương một phần, tình nghĩa như thế, thực khiến người khác cảm động.”Mãi đến khi ta và Miêu Nhược Nhi cùng đứng một chỗ, Sở Hành mới nhận ra y phục hai người giống nhau như đúc.Ta không cho hắn cơ hội mở miệng.Ta cất giọng run run: “Ta vẫn tưởng, chí ít bộ váy này… là vật riêng ta sở hữu.”Bề ngoài Quý phi xem ta như thái tử phi tương lai, kỳ thực chỉ muốn mượn tay ta để kiềm chế phủ Thừa tướng.Vật ban từ cung không ít, nhưng phần nhiều đều là thứ tầm thường, hiếm có được món nào chân quý độc nhất.Chiếc váy này cũng nằm trong số ấy.Y quán trong thành đều có thể đặt làm giống hệt.Ta cố ý moi nó từ đáy rương, là để âm thầm… mà gây nên một hồi chấn động.Kiếp trước, khi thấy Miêu Nhược Nhi mặc y phục này, ta tức giận khăng khăng bắt nàng nhận lỗi.Sở Hành khi ấy chẳng buồn nhớ nó là vật được ban.Chỉ cho rằng ta ương bướng kiêu căng, lại càng thêm nâng niu đoá bạch liên mềm yếu là nàng ta.Cho nên kiếp này, ta cố tình mặc giống hệt, hắn có muốn làm ngơ… cũng không thể.Nay ta sắp gả cho Chiêu vương, Quý phi mất đi chỗ dựa là phủ Thừa tướng, ắt sẽ phải tìm cho Thái tử một vị phi có thân phận tương xứng.Vì thế mới mượn cớ lễ thành niên mà triệu hết các quý nữ danh tiếng ở Thịnh Kinh vào cung.Nào ngờ lại tiện cho ta một phen.Miêu Nhược Nhi đứng bên hắn mãi, ai nấy đều rõ — Thái tử đem lòng với một kẻ câm.Vì một nữ tử câm mà ngay cả đích nữ phủ Thừa tướng còn bị bỏ rơi, thử hỏi bọn họ thì là gì?Quý nữ Thịnh Kinh người nào chẳng kiêu ngạo? Bảo họ chung phu quân với một nữ tử câm đã là nhục, huống chi là chịu để nàng ta áp lên đầu?Một hồi yến mừng, cuối cùng lại tan đàn xẻ nghé.Sở Hành dù có nghĩ trăm lần cũng không hiểu nổi: chẳng phải chỉ là tặng nữ tử câm một bộ váy thôi sao, sao lại thành ra thế cục này?6.Chẳng bao lâu, Thánh thượng cùng Quý phi đều đã hay biết đến sự tồn tại của nữ tử câm.Sở Hành sớm hiểu rõ, cây cao trong rừng át bị gió quật.Thái tử quá đỗi sủng ái, đối với một nữ tử yếu thế như nàng ta, chẳng khác nào gánh nặng chí mạng.Bởi thế ở kiếp trước, hắn luôn giấu nàng ta thật kín đáo.Ngay cả ta, khi ấy cũng chẳng mảy may để tâm.Thánh thượng đêm đó lập tức triệu Thái tử nhập cung. Theo lời cung nhân, ngài đã đập vỡ ba chén ngọc.Ta ngẫm, hẳn là Thánh thượng muốn Sở Hành sớm dứt khoát với nữ tử câm, mà hắn lại khăng khăng chẳng chịu, khiến thiên tử nổi giận.Hoàng tử có thể si mê, có thể buông thả.Nhưng thái tử thì không.Bị rầy la một trận, hắn liền lén đến hậu viện phủ Thừa Tướng.Hắn và ta lớn lên bên nhau, lại thân phận tôn quý, bọn hạ nhân chẳng ai dám ngăn.“Sao cây đàn này vẫn còn ở đây?”Khi hắn đến, ta đang chỉnh dây cầm.Nghe lời ấy, ta nghẹn họng, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nó không ở đây, còn có thể ở đâu?”“Hình như… đây là lễ vật nàng từng định tặng ta…”Chớp mắt như nghĩ ra điều gì, hắn cau mày: “Năm nay nàng chưa tặng ta gì cả.”Giọng điệu chắc chắn đến kỳ lạ.Ta tùy ý đáp qua: “Đã tặng rồi, đặt chung với các tiểu thư khác.”Ta chỉ chọn văn phòng tứ bảo, dù quý giá nhưng không hề hao tổn tâm tư.Thuở trước, sợ Sở Hành lẫn lộn lễ vật của ta với người khác, nên vẫn luôn tặng thêm một món đặc biệt.Lễ vật năm nay, vốn dĩ là cây đàn này.Sở Hành nhận ra vẻ lãnh đạm nơi ta, liền nói: “Nàng vẫn còn giận sao? Ta đã nói rồi, váy ấy không phải Quý phi ban.”Lông mày hắn đã hơi nhíu lại.Trước kia sao ta chẳng nhận ra — hắn thực ra chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn.
Chữ vừa viết xong, cả phòng lặng như tờ, kim rơi cũng nghe rõ.
Tiểu thư kia đảo mắt khinh thường, nghiêng đầu ghé tai mấy người bên cạnh thì thầm.
Dẫu nói nhỏ, nhưng nàng ta nghe rõ mồn một.
Bọn họ... đang mắng nàng ta.
Quả như lời ta vừa nói — chẳng biết xấu hổ là gì.
Mặt nàng ta đỏ bừng, lệ ngấn nơi đáy mắt, thoáng nhìn còn khiến người ta sinh lòng thương xót.
Đúng lúc Sở Hành bước vào, hàng lệ kia liền rơi xuống vừa vặn, nàng ta khẽ dùng mu bàn tay lau đi, yểu điệu đứng dậy, ngoan ngoãn bước theo sau hắn.
Sở Hành không rõ chuyện gì xảy ra, theo thói quen liếc nhìn ta, đợi một lời giải thích.
Ta khẽ cắn môi, lặng im không nói.
Trông ta khi ấy, oan khuất chẳng kém gì Miêu Nhược Nhi.
Một tiểu thư tính tình thẳng thắn liền cười nhạt: “Điện hạ nếu chướng mắt bọn ta thì cứ nói thẳng, đâu cần đưa một người như vậy đến sỉ nhục bọn ta.”
“Thái tử đã sớm có người trong lòng, chúng ta cũng chẳng nên quấy nhiễu thêm.”
Nói đoạn liền định đứng dậy rời đi.
Các tiểu thư còn lại vội vã nối gót theo sau.
Sở Hành như rơi vào sương mù, theo bản năng đưa tay cản ta lại: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ta chưa kịp mở lời, vị tiểu thư kia đã kéo nhẹ tay áo ta, lui về nửa bước: “Điện hạ, Quý phi yêu thương Doanh Doanh, váy áo ban tặng tất nhiên là vật quý hiếm độc nhất vô nhị.”
“Điện hạ đến cả vật được ban mà cũng muốn phân cho Miêu cô nương một phần, tình nghĩa như thế, thực khiến người khác cảm động.”
Mãi đến khi ta và Miêu Nhược Nhi cùng đứng một chỗ, Sở Hành mới nhận ra y phục hai người giống nhau như đúc.
Ta không cho hắn cơ hội mở miệng.
Ta cất giọng run run: “Ta vẫn tưởng, chí ít bộ váy này… là vật riêng ta sở hữu.”
Bề ngoài Quý phi xem ta như thái tử phi tương lai, kỳ thực chỉ muốn mượn tay ta để kiềm chế phủ Thừa tướng.
Vật ban từ cung không ít, nhưng phần nhiều đều là thứ tầm thường, hiếm có được món nào chân quý độc nhất.
Chiếc váy này cũng nằm trong số ấy.
Y quán trong thành đều có thể đặt làm giống hệt.
Ta cố ý moi nó từ đáy rương, là để âm thầm… mà gây nên một hồi chấn động.
Kiếp trước, khi thấy Miêu Nhược Nhi mặc y phục này, ta tức giận khăng khăng bắt nàng nhận lỗi.
Sở Hành khi ấy chẳng buồn nhớ nó là vật được ban.
Chỉ cho rằng ta ương bướng kiêu căng, lại càng thêm nâng niu đoá bạch liên mềm yếu là nàng ta.
Cho nên kiếp này, ta cố tình mặc giống hệt, hắn có muốn làm ngơ… cũng không thể.
Nay ta sắp gả cho Chiêu vương, Quý phi mất đi chỗ dựa là phủ Thừa tướng, ắt sẽ phải tìm cho Thái tử một vị phi có thân phận tương xứng.
Vì thế mới mượn cớ lễ thành niên mà triệu hết các quý nữ danh tiếng ở Thịnh Kinh vào cung.
Nào ngờ lại tiện cho ta một phen.
Miêu Nhược Nhi đứng bên hắn mãi, ai nấy đều rõ — Thái tử đem lòng với một kẻ câm.
Vì một nữ tử câm mà ngay cả đích nữ phủ Thừa tướng còn bị bỏ rơi, thử hỏi bọn họ thì là gì?
Quý nữ Thịnh Kinh người nào chẳng kiêu ngạo? Bảo họ chung phu quân với một nữ tử câm đã là nhục, huống chi là chịu để nàng ta áp lên đầu?
Một hồi yến mừng, cuối cùng lại tan đàn xẻ nghé.
Sở Hành dù có nghĩ trăm lần cũng không hiểu nổi: chẳng phải chỉ là tặng nữ tử câm một bộ váy thôi sao, sao lại thành ra thế cục này?
6.
Chẳng bao lâu, Thánh thượng cùng Quý phi đều đã hay biết đến sự tồn tại của nữ tử câm.
Sở Hành sớm hiểu rõ, cây cao trong rừng át bị gió quật.
Thái tử quá đỗi sủng ái, đối với một nữ tử yếu thế như nàng ta, chẳng khác nào gánh nặng chí mạng.
Bởi thế ở kiếp trước, hắn luôn giấu nàng ta thật kín đáo.
Ngay cả ta, khi ấy cũng chẳng mảy may để tâm.
Thánh thượng đêm đó lập tức triệu Thái tử nhập cung. Theo lời cung nhân, ngài đã đập vỡ ba chén ngọc.
Ta ngẫm, hẳn là Thánh thượng muốn Sở Hành sớm dứt khoát với nữ tử câm, mà hắn lại khăng khăng chẳng chịu, khiến thiên tử nổi giận.
Hoàng tử có thể si mê, có thể buông thả.
Nhưng thái tử thì không.
Bị rầy la một trận, hắn liền lén đến hậu viện phủ Thừa Tướng.
Hắn và ta lớn lên bên nhau, lại thân phận tôn quý, bọn hạ nhân chẳng ai dám ngăn.
“Sao cây đàn này vẫn còn ở đây?”
Khi hắn đến, ta đang chỉnh dây cầm.
Nghe lời ấy, ta nghẹn họng, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nó không ở đây, còn có thể ở đâu?”
“Hình như… đây là lễ vật nàng từng định tặng ta…”
Chớp mắt như nghĩ ra điều gì, hắn cau mày: “Năm nay nàng chưa tặng ta gì cả.”
Giọng điệu chắc chắn đến kỳ lạ.
Ta tùy ý đáp qua: “Đã tặng rồi, đặt chung với các tiểu thư khác.”
Ta chỉ chọn văn phòng tứ bảo, dù quý giá nhưng không hề hao tổn tâm tư.
Thuở trước, sợ Sở Hành lẫn lộn lễ vật của ta với người khác, nên vẫn luôn tặng thêm một món đặc biệt.
Lễ vật năm nay, vốn dĩ là cây đàn này.
Sở Hành nhận ra vẻ lãnh đạm nơi ta, liền nói: “Nàng vẫn còn giận sao? Ta đã nói rồi, váy ấy không phải Quý phi ban.”
Lông mày hắn đã hơi nhíu lại.
Trước kia sao ta chẳng nhận ra — hắn thực ra chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn.
Tra Nam Tiện Nữ Kết Cục Thế Này Mới ĐãTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh1. Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi. Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp. Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc. Hai người tình ý tương thông, hẹn ước cùng nhau vượt qua gian nan, đợi ngày thành thân phong quang rực rỡ. Mà ta, chính là chướng ngại đầu tiên cần phải trừ bỏ. Đời trước, bởi ta si mê mù quáng, buộc hắn phải cưới ta làm chính thê. Thanh mai trúc mã, kết tóc phu thê. Ngày hắn đăng cơ, việc đầu tiên làm là diệt toàn tộc ta. Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, chỉ vì ta mà mang tội danh tham ô, chết không nhắm mắt, tiếng xấu muôn đời. Kiếp này, bằng mọi giá, ta phải ngăn chặn bi kịch ấy tái diễn. 2. Yến tiệc sinh thần của ta được tổ chức linh đình, náo nhiệt vô cùng. Dẫu sao phụ thân ta cũng là đương triều Thừa tướng, thuở nhỏ từng làm bạn đọc sách cùng Thánh thượng. Mẫu thân lại xuất thân thế gia vọng tộc, danh môn khuê các. Thân phận của ta, so với những công chúa không được sủng ái, càng thêm… Chữ vừa viết xong, cả phòng lặng như tờ, kim rơi cũng nghe rõ.Tiểu thư kia đảo mắt khinh thường, nghiêng đầu ghé tai mấy người bên cạnh thì thầm.Dẫu nói nhỏ, nhưng nàng ta nghe rõ mồn một.Bọn họ... đang mắng nàng ta.Quả như lời ta vừa nói — chẳng biết xấu hổ là gì.Mặt nàng ta đỏ bừng, lệ ngấn nơi đáy mắt, thoáng nhìn còn khiến người ta sinh lòng thương xót.Đúng lúc Sở Hành bước vào, hàng lệ kia liền rơi xuống vừa vặn, nàng ta khẽ dùng mu bàn tay lau đi, yểu điệu đứng dậy, ngoan ngoãn bước theo sau hắn.Sở Hành không rõ chuyện gì xảy ra, theo thói quen liếc nhìn ta, đợi một lời giải thích.Ta khẽ cắn môi, lặng im không nói.Trông ta khi ấy, oan khuất chẳng kém gì Miêu Nhược Nhi.Một tiểu thư tính tình thẳng thắn liền cười nhạt: “Điện hạ nếu chướng mắt bọn ta thì cứ nói thẳng, đâu cần đưa một người như vậy đến sỉ nhục bọn ta.”“Thái tử đã sớm có người trong lòng, chúng ta cũng chẳng nên quấy nhiễu thêm.”Nói đoạn liền định đứng dậy rời đi.Các tiểu thư còn lại vội vã nối gót theo sau.Sở Hành như rơi vào sương mù, theo bản năng đưa tay cản ta lại: “Rốt cuộc là chuyện gì?”Ta chưa kịp mở lời, vị tiểu thư kia đã kéo nhẹ tay áo ta, lui về nửa bước: “Điện hạ, Quý phi yêu thương Doanh Doanh, váy áo ban tặng tất nhiên là vật quý hiếm độc nhất vô nhị.”“Điện hạ đến cả vật được ban mà cũng muốn phân cho Miêu cô nương một phần, tình nghĩa như thế, thực khiến người khác cảm động.”Mãi đến khi ta và Miêu Nhược Nhi cùng đứng một chỗ, Sở Hành mới nhận ra y phục hai người giống nhau như đúc.Ta không cho hắn cơ hội mở miệng.Ta cất giọng run run: “Ta vẫn tưởng, chí ít bộ váy này… là vật riêng ta sở hữu.”Bề ngoài Quý phi xem ta như thái tử phi tương lai, kỳ thực chỉ muốn mượn tay ta để kiềm chế phủ Thừa tướng.Vật ban từ cung không ít, nhưng phần nhiều đều là thứ tầm thường, hiếm có được món nào chân quý độc nhất.Chiếc váy này cũng nằm trong số ấy.Y quán trong thành đều có thể đặt làm giống hệt.Ta cố ý moi nó từ đáy rương, là để âm thầm… mà gây nên một hồi chấn động.Kiếp trước, khi thấy Miêu Nhược Nhi mặc y phục này, ta tức giận khăng khăng bắt nàng nhận lỗi.Sở Hành khi ấy chẳng buồn nhớ nó là vật được ban.Chỉ cho rằng ta ương bướng kiêu căng, lại càng thêm nâng niu đoá bạch liên mềm yếu là nàng ta.Cho nên kiếp này, ta cố tình mặc giống hệt, hắn có muốn làm ngơ… cũng không thể.Nay ta sắp gả cho Chiêu vương, Quý phi mất đi chỗ dựa là phủ Thừa tướng, ắt sẽ phải tìm cho Thái tử một vị phi có thân phận tương xứng.Vì thế mới mượn cớ lễ thành niên mà triệu hết các quý nữ danh tiếng ở Thịnh Kinh vào cung.Nào ngờ lại tiện cho ta một phen.Miêu Nhược Nhi đứng bên hắn mãi, ai nấy đều rõ — Thái tử đem lòng với một kẻ câm.Vì một nữ tử câm mà ngay cả đích nữ phủ Thừa tướng còn bị bỏ rơi, thử hỏi bọn họ thì là gì?Quý nữ Thịnh Kinh người nào chẳng kiêu ngạo? Bảo họ chung phu quân với một nữ tử câm đã là nhục, huống chi là chịu để nàng ta áp lên đầu?Một hồi yến mừng, cuối cùng lại tan đàn xẻ nghé.Sở Hành dù có nghĩ trăm lần cũng không hiểu nổi: chẳng phải chỉ là tặng nữ tử câm một bộ váy thôi sao, sao lại thành ra thế cục này?6.Chẳng bao lâu, Thánh thượng cùng Quý phi đều đã hay biết đến sự tồn tại của nữ tử câm.Sở Hành sớm hiểu rõ, cây cao trong rừng át bị gió quật.Thái tử quá đỗi sủng ái, đối với một nữ tử yếu thế như nàng ta, chẳng khác nào gánh nặng chí mạng.Bởi thế ở kiếp trước, hắn luôn giấu nàng ta thật kín đáo.Ngay cả ta, khi ấy cũng chẳng mảy may để tâm.Thánh thượng đêm đó lập tức triệu Thái tử nhập cung. Theo lời cung nhân, ngài đã đập vỡ ba chén ngọc.Ta ngẫm, hẳn là Thánh thượng muốn Sở Hành sớm dứt khoát với nữ tử câm, mà hắn lại khăng khăng chẳng chịu, khiến thiên tử nổi giận.Hoàng tử có thể si mê, có thể buông thả.Nhưng thái tử thì không.Bị rầy la một trận, hắn liền lén đến hậu viện phủ Thừa Tướng.Hắn và ta lớn lên bên nhau, lại thân phận tôn quý, bọn hạ nhân chẳng ai dám ngăn.“Sao cây đàn này vẫn còn ở đây?”Khi hắn đến, ta đang chỉnh dây cầm.Nghe lời ấy, ta nghẹn họng, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nó không ở đây, còn có thể ở đâu?”“Hình như… đây là lễ vật nàng từng định tặng ta…”Chớp mắt như nghĩ ra điều gì, hắn cau mày: “Năm nay nàng chưa tặng ta gì cả.”Giọng điệu chắc chắn đến kỳ lạ.Ta tùy ý đáp qua: “Đã tặng rồi, đặt chung với các tiểu thư khác.”Ta chỉ chọn văn phòng tứ bảo, dù quý giá nhưng không hề hao tổn tâm tư.Thuở trước, sợ Sở Hành lẫn lộn lễ vật của ta với người khác, nên vẫn luôn tặng thêm một món đặc biệt.Lễ vật năm nay, vốn dĩ là cây đàn này.Sở Hành nhận ra vẻ lãnh đạm nơi ta, liền nói: “Nàng vẫn còn giận sao? Ta đã nói rồi, váy ấy không phải Quý phi ban.”Lông mày hắn đã hơi nhíu lại.Trước kia sao ta chẳng nhận ra — hắn thực ra chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn.