1. Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi. Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp. Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc. Hai người tình ý tương thông, hẹn ước cùng nhau vượt qua gian nan, đợi ngày thành thân phong quang rực rỡ. Mà ta, chính là chướng ngại đầu tiên cần phải trừ bỏ. Đời trước, bởi ta si mê mù quáng, buộc hắn phải cưới ta làm chính thê. Thanh mai trúc mã, kết tóc phu thê. Ngày hắn đăng cơ, việc đầu tiên làm là diệt toàn tộc ta. Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, chỉ vì ta mà mang tội danh tham ô, chết không nhắm mắt, tiếng xấu muôn đời. Kiếp này, bằng mọi giá, ta phải ngăn chặn bi kịch ấy tái diễn. 2. Yến tiệc sinh thần của ta được tổ chức linh đình, náo nhiệt vô cùng. Dẫu sao phụ thân ta cũng là đương triều Thừa tướng, thuở nhỏ từng làm bạn đọc sách cùng Thánh thượng. Mẫu thân lại xuất thân thế gia vọng tộc, danh môn khuê các. Thân phận của ta, so với những công chúa không được sủng ái, càng thêm…
Chương 9
Tra Nam Tiện Nữ Kết Cục Thế Này Mới ĐãTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh1. Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi. Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp. Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc. Hai người tình ý tương thông, hẹn ước cùng nhau vượt qua gian nan, đợi ngày thành thân phong quang rực rỡ. Mà ta, chính là chướng ngại đầu tiên cần phải trừ bỏ. Đời trước, bởi ta si mê mù quáng, buộc hắn phải cưới ta làm chính thê. Thanh mai trúc mã, kết tóc phu thê. Ngày hắn đăng cơ, việc đầu tiên làm là diệt toàn tộc ta. Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, chỉ vì ta mà mang tội danh tham ô, chết không nhắm mắt, tiếng xấu muôn đời. Kiếp này, bằng mọi giá, ta phải ngăn chặn bi kịch ấy tái diễn. 2. Yến tiệc sinh thần của ta được tổ chức linh đình, náo nhiệt vô cùng. Dẫu sao phụ thân ta cũng là đương triều Thừa tướng, thuở nhỏ từng làm bạn đọc sách cùng Thánh thượng. Mẫu thân lại xuất thân thế gia vọng tộc, danh môn khuê các. Thân phận của ta, so với những công chúa không được sủng ái, càng thêm… “Doanh Doanh, bổn cung xưa nay vẫn coi trọng ngươi làm Thái tử phi.”Móng tay sơn đỏ chót, trông chẳng khác nào yêu cơ trong lời kể thư sinh.Ta không đáp lời.“Chỉ tiếc, Thái tử quá mức vô dụng.”Miệng nói tiếc nuối, nhưng ánh mắt toàn mưu sâu kế hiểm.“Thần nữ và Thái tử, vốn chẳng hữu duyên.”Có lẽ nàng không tin ta thực lòng dứt tình với Sở Hành.Lo ta chen chân phá ngang một bước.Xem ra, chuyện mệnh phượng hoàng kia, nàng thật sự để tâm.Vậy thì, ta đành thuận nước đẩy thuyền.“Nương nương, thần nữ có lời, chẳng rõ nên nói hay không.”Nàng khẽ gật đầu, ý bảo cứ nói.“Thần nữ thực lòng vẫn chẳng thể quên được điện hạ.”“Nếu nương nương nguyện giúp, mong người thỉnh Thánh thượng thu hồi hôn chỉ.”Nàng sững người tại chỗ.“Ý ngươi là gì? Ngươi còn muốn làm Thái tử phi ư?”Ta giả vờ vô tội, “Chẳng lẽ không được sao? Nương nương trước nay thương ta, một yêu cầu nho nhỏ thế này…”“Tống Doanh.”Quý phi nghiêm giọng cảnh cáo, “Ngươi chớ vọng tưởng. Hành nhi là Thái tử, Nhược nhi là phượng mệnh, hai đứa sắp thành thân.”“Nhược nhi mới là Thái tử phi, là Hoàng hậu tương lai.”“Vừa nãy người còn nói chọn ta kia mà?”Ta như sắp khóc, vẻ mặt ai oán.Nàng thở dài, “Bổn cung vốn hy vọng, ngươi lấy Chiêu Vương rồi cũng có thể vì ta mà dùng, chẳng ngờ ngươi ngu muội đến vậy.”“Ma ma, đem ngọc bội của ta đưa cho Nhược Nhi, nàng là con dâu ta chọn.”“Kẻ khác, đừng hòng mơ tưởng.”Ta bị Quý phi đuổi ra khỏi cung.Chiêu Vương vừa hay từ nghị sự điện đi ra.Tiện đường đón ta hồi phủ.“Quý phi gấp lắm sao?”“Ngọc bội cũng đưa đi rồi, sợ ta nổi điên chăng.”Sở Ly nắm lấy bàn tay lạnh buốt của ta.“Doanh Doanh, không cần vì ta mà phải làm vậy.”“Không.”Ta dứt khoát từ chối.Ngoài song thân, Sở Ly là người tốt với ta nhất.Ta muốn thiên hạ đều hay, rốt cuộc là ai khiến chàng ra nông nỗi ấy!Chuyện Uẩn ma ma đưa ngọc bội vốn là chuyện bí mật.Nhưng ta cố ý sai tiểu nha đầu, vô tình để lộ tin này cho Miêu Nhược Nhi biết.Nha đầu ngốc ấy, liền dẫn theo hai hàng nha hoàn gia đinh tới cửa tạ ơn.Thế là, khắp Thịnh Kinh đều hay: Thái tử sắp cưới Miêu Nhược Nhi mang mệnh phượng hoàng.Nghĩ mà buồn cười.Sở Hành lại là kẻ biết sau cùng.15.Thánh thượng sai Thủ Chính đại tổng quản đích thân tới phủ tuyên chỉ.Ngài sắc phong ta làm Quận chúa, chuẩn ta xuất giá rời cung.Của hồi môn, nghi trượng cưới hỏi đều theo nghi lễ chính đích công chúa mà định.Lại ban cho Chiêu Vương bảy viên châu quý, phong làm Thất Châu Thân vương đầu tiên trong triều.Thân phận, địa vị, không kém gì Thái tử.Văn võ bá quan trong triều đều lo sợ bất an, bởi ai nấy đều biết: Hoàng đế đã thực sự nổi trận lôi đình.Thánh thượng càng sủng ái phong thưởng cho ta và Chiêu Vương bao nhiêu...Càng cho thấy rõ ngài thất vọng với Quý phi và Thái tử bấy nhiêu.Thánh thượng nhân từ khoan dung, nhưng rốt cuộc vẫn là đế vương chí tôn.Ngài còn tại vị, Quý phi đã nôn nóng thay Thái tử cưới "phượng mệnh".Ý gì đây?Lẽ nào là muốn ép vua thoái vị?!Nếu Quý phi chịu tĩnh tâm nghĩ thêm đôi chút, hẳn đã thấu được nước cờ này nguy hiểm dường nào.Tiếc là ta chẳng cho nàng ta cơ hội ấy.Thánh thượng cùng Hoàng hậu phu thê tình thâm.Hoàng hậu khuất núi, Thánh thượng tình nguyện để trống hậu vị, quyết không phong Quý phi làm quốc mẫu.Quý phi chịu đựng đã quá lâu.Niềm hi vọng duy nhất của nàng, là được làm Thái hậu.Mẫu tộc thế lực mỏng manh, lúc đầu nàng luôn tìm cách lấy lòng ta.Nay xuất hiện một người mang mệnh phượng, nàng há chẳng bấu víu lấy như cứu tinh?Vừa khéo, Miêu Nhược Nhi cũng đang nôn nóng muốn chứng minh thân phận.Liền đem ngọc bội Quý phi từng ban riêng, ngang nhiên phô bày ra trước công chúng.Rùm beng đến nỗi người người đều tường tận.Thánh thượng hạ chỉ nghiêm tra kẻ tung lời đồn.Chẳng mấy chốc, theo manh mối mà tra, liền tìm đến được nhi tử của một vị ngự y đã cáo lão.Người con nói phụ thân từng trị liệu cho Chiêu Vương, để lại y án chi tiết.Mà khi y chẩn mạch cho Miêu Nhược Nhi, thấy bệnh trạng giống hệt trong y án của phụ thân.Thuở thiếu niên từng hành y khắp bốn phương, cũng từng gặp người mắc chứng bệnh này – nóng sốt không lui, mê sảng triền miên.Người dân địa phương gọi là “Phượng đồ”.Vậy nên y không phải cố ý tung tin đồn, chỉ là lúc khám bệnh vô ý nói ra, bị kẻ khác lợi dụng mà thôi.Thế mới nảy sinh lời đồn mệnh phượng.Thánh thượng càng thêm thịnh nộ.Chiêu Vương, là người do ngài tự tay nuôi lớn.Là đích tử của Hoàng hậu, là người ngài từng đích thân lập làm Thái tử.Thế mà lại bị người hạ cổ ngay dưới mắt ngài.Thánh thượng lập tức phái thị vệ Vệ Trung điều tra kỹ càng.Cuối cùng, dưới gối áo của Ứng Hội – cung nữ theo hầu Quý phi nhiều năm...Tìm thấy “Phượng đồ”.Thánh thượng tức khắc mật lệnh xử tử Ứng Hội.Những việc này đều là cơ mật trong cung, lúc Sở Ly tới tìm ta, đem kể lại như thể chuyện cười bên bàn trà.
“Doanh Doanh, bổn cung xưa nay vẫn coi trọng ngươi làm Thái tử phi.”
Móng tay sơn đỏ chót, trông chẳng khác nào yêu cơ trong lời kể thư sinh.
Ta không đáp lời.
“Chỉ tiếc, Thái tử quá mức vô dụng.”
Miệng nói tiếc nuối, nhưng ánh mắt toàn mưu sâu kế hiểm.
“Thần nữ và Thái tử, vốn chẳng hữu duyên.”
Có lẽ nàng không tin ta thực lòng dứt tình với Sở Hành.
Lo ta chen chân phá ngang một bước.
Xem ra, chuyện mệnh phượng hoàng kia, nàng thật sự để tâm.
Vậy thì, ta đành thuận nước đẩy thuyền.
“Nương nương, thần nữ có lời, chẳng rõ nên nói hay không.”
Nàng khẽ gật đầu, ý bảo cứ nói.
“Thần nữ thực lòng vẫn chẳng thể quên được điện hạ.”
“Nếu nương nương nguyện giúp, mong người thỉnh Thánh thượng thu hồi hôn chỉ.”
Nàng sững người tại chỗ.
“Ý ngươi là gì? Ngươi còn muốn làm Thái tử phi ư?”
Ta giả vờ vô tội, “Chẳng lẽ không được sao? Nương nương trước nay thương ta, một yêu cầu nho nhỏ thế này…”
“Tống Doanh.”
Quý phi nghiêm giọng cảnh cáo, “Ngươi chớ vọng tưởng. Hành nhi là Thái tử, Nhược nhi là phượng mệnh, hai đứa sắp thành thân.”
“Nhược nhi mới là Thái tử phi, là Hoàng hậu tương lai.”
“Vừa nãy người còn nói chọn ta kia mà?”
Ta như sắp khóc, vẻ mặt ai oán.
Nàng thở dài, “Bổn cung vốn hy vọng, ngươi lấy Chiêu Vương rồi cũng có thể vì ta mà dùng, chẳng ngờ ngươi ngu muội đến vậy.”
“Ma ma, đem ngọc bội của ta đưa cho Nhược Nhi, nàng là con dâu ta chọn.”
“Kẻ khác, đừng hòng mơ tưởng.”
Ta bị Quý phi đuổi ra khỏi cung.
Chiêu Vương vừa hay từ nghị sự điện đi ra.
Tiện đường đón ta hồi phủ.
“Quý phi gấp lắm sao?”
“Ngọc bội cũng đưa đi rồi, sợ ta nổi điên chăng.”
Sở Ly nắm lấy bàn tay lạnh buốt của ta.
“Doanh Doanh, không cần vì ta mà phải làm vậy.”
“Không.”
Ta dứt khoát từ chối.
Ngoài song thân, Sở Ly là người tốt với ta nhất.
Ta muốn thiên hạ đều hay, rốt cuộc là ai khiến chàng ra nông nỗi ấy!
Chuyện Uẩn ma ma đưa ngọc bội vốn là chuyện bí mật.
Nhưng ta cố ý sai tiểu nha đầu, vô tình để lộ tin này cho Miêu Nhược Nhi biết.
Nha đầu ngốc ấy, liền dẫn theo hai hàng nha hoàn gia đinh tới cửa tạ ơn.
Thế là, khắp Thịnh Kinh đều hay: Thái tử sắp cưới Miêu Nhược Nhi mang mệnh phượng hoàng.
Nghĩ mà buồn cười.
Sở Hành lại là kẻ biết sau cùng.
15.
Thánh thượng sai Thủ Chính đại tổng quản đích thân tới phủ tuyên chỉ.
Ngài sắc phong ta làm Quận chúa, chuẩn ta xuất giá rời cung.
Của hồi môn, nghi trượng cưới hỏi đều theo nghi lễ chính đích công chúa mà định.
Lại ban cho Chiêu Vương bảy viên châu quý, phong làm Thất Châu Thân vương đầu tiên trong triều.
Thân phận, địa vị, không kém gì Thái tử.
Văn võ bá quan trong triều đều lo sợ bất an, bởi ai nấy đều biết: Hoàng đế đã thực sự nổi trận lôi đình.
Thánh thượng càng sủng ái phong thưởng cho ta và Chiêu Vương bao nhiêu...
Càng cho thấy rõ ngài thất vọng với Quý phi và Thái tử bấy nhiêu.
Thánh thượng nhân từ khoan dung, nhưng rốt cuộc vẫn là đế vương chí tôn.
Ngài còn tại vị, Quý phi đã nôn nóng thay Thái tử cưới "phượng mệnh".
Ý gì đây?
Lẽ nào là muốn ép vua thoái vị?!
Nếu Quý phi chịu tĩnh tâm nghĩ thêm đôi chút, hẳn đã thấu được nước cờ này nguy hiểm dường nào.
Tiếc là ta chẳng cho nàng ta cơ hội ấy.
Thánh thượng cùng Hoàng hậu phu thê tình thâm.
Hoàng hậu khuất núi, Thánh thượng tình nguyện để trống hậu vị, quyết không phong Quý phi làm quốc mẫu.
Quý phi chịu đựng đã quá lâu.
Niềm hi vọng duy nhất của nàng, là được làm Thái hậu.
Mẫu tộc thế lực mỏng manh, lúc đầu nàng luôn tìm cách lấy lòng ta.
Nay xuất hiện một người mang mệnh phượng, nàng há chẳng bấu víu lấy như cứu tinh?
Vừa khéo, Miêu Nhược Nhi cũng đang nôn nóng muốn chứng minh thân phận.
Liền đem ngọc bội Quý phi từng ban riêng, ngang nhiên phô bày ra trước công chúng.
Rùm beng đến nỗi người người đều tường tận.
Thánh thượng hạ chỉ nghiêm tra kẻ tung lời đồn.
Chẳng mấy chốc, theo manh mối mà tra, liền tìm đến được nhi tử của một vị ngự y đã cáo lão.
Người con nói phụ thân từng trị liệu cho Chiêu Vương, để lại y án chi tiết.
Mà khi y chẩn mạch cho Miêu Nhược Nhi, thấy bệnh trạng giống hệt trong y án của phụ thân.
Thuở thiếu niên từng hành y khắp bốn phương, cũng từng gặp người mắc chứng bệnh này – nóng sốt không lui, mê sảng triền miên.
Người dân địa phương gọi là “Phượng đồ”.
Vậy nên y không phải cố ý tung tin đồn, chỉ là lúc khám bệnh vô ý nói ra, bị kẻ khác lợi dụng mà thôi.
Thế mới nảy sinh lời đồn mệnh phượng.
Thánh thượng càng thêm thịnh nộ.
Chiêu Vương, là người do ngài tự tay nuôi lớn.
Là đích tử của Hoàng hậu, là người ngài từng đích thân lập làm Thái tử.
Thế mà lại bị người hạ cổ ngay dưới mắt ngài.
Thánh thượng lập tức phái thị vệ Vệ Trung điều tra kỹ càng.
Cuối cùng, dưới gối áo của Ứng Hội – cung nữ theo hầu Quý phi nhiều năm...
Tìm thấy “Phượng đồ”.
Thánh thượng tức khắc mật lệnh xử tử Ứng Hội.
Những việc này đều là cơ mật trong cung, lúc Sở Ly tới tìm ta, đem kể lại như thể chuyện cười bên bàn trà.
Tra Nam Tiện Nữ Kết Cục Thế Này Mới ĐãTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh1. Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi. Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp. Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc. Hai người tình ý tương thông, hẹn ước cùng nhau vượt qua gian nan, đợi ngày thành thân phong quang rực rỡ. Mà ta, chính là chướng ngại đầu tiên cần phải trừ bỏ. Đời trước, bởi ta si mê mù quáng, buộc hắn phải cưới ta làm chính thê. Thanh mai trúc mã, kết tóc phu thê. Ngày hắn đăng cơ, việc đầu tiên làm là diệt toàn tộc ta. Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, chỉ vì ta mà mang tội danh tham ô, chết không nhắm mắt, tiếng xấu muôn đời. Kiếp này, bằng mọi giá, ta phải ngăn chặn bi kịch ấy tái diễn. 2. Yến tiệc sinh thần của ta được tổ chức linh đình, náo nhiệt vô cùng. Dẫu sao phụ thân ta cũng là đương triều Thừa tướng, thuở nhỏ từng làm bạn đọc sách cùng Thánh thượng. Mẫu thân lại xuất thân thế gia vọng tộc, danh môn khuê các. Thân phận của ta, so với những công chúa không được sủng ái, càng thêm… “Doanh Doanh, bổn cung xưa nay vẫn coi trọng ngươi làm Thái tử phi.”Móng tay sơn đỏ chót, trông chẳng khác nào yêu cơ trong lời kể thư sinh.Ta không đáp lời.“Chỉ tiếc, Thái tử quá mức vô dụng.”Miệng nói tiếc nuối, nhưng ánh mắt toàn mưu sâu kế hiểm.“Thần nữ và Thái tử, vốn chẳng hữu duyên.”Có lẽ nàng không tin ta thực lòng dứt tình với Sở Hành.Lo ta chen chân phá ngang một bước.Xem ra, chuyện mệnh phượng hoàng kia, nàng thật sự để tâm.Vậy thì, ta đành thuận nước đẩy thuyền.“Nương nương, thần nữ có lời, chẳng rõ nên nói hay không.”Nàng khẽ gật đầu, ý bảo cứ nói.“Thần nữ thực lòng vẫn chẳng thể quên được điện hạ.”“Nếu nương nương nguyện giúp, mong người thỉnh Thánh thượng thu hồi hôn chỉ.”Nàng sững người tại chỗ.“Ý ngươi là gì? Ngươi còn muốn làm Thái tử phi ư?”Ta giả vờ vô tội, “Chẳng lẽ không được sao? Nương nương trước nay thương ta, một yêu cầu nho nhỏ thế này…”“Tống Doanh.”Quý phi nghiêm giọng cảnh cáo, “Ngươi chớ vọng tưởng. Hành nhi là Thái tử, Nhược nhi là phượng mệnh, hai đứa sắp thành thân.”“Nhược nhi mới là Thái tử phi, là Hoàng hậu tương lai.”“Vừa nãy người còn nói chọn ta kia mà?”Ta như sắp khóc, vẻ mặt ai oán.Nàng thở dài, “Bổn cung vốn hy vọng, ngươi lấy Chiêu Vương rồi cũng có thể vì ta mà dùng, chẳng ngờ ngươi ngu muội đến vậy.”“Ma ma, đem ngọc bội của ta đưa cho Nhược Nhi, nàng là con dâu ta chọn.”“Kẻ khác, đừng hòng mơ tưởng.”Ta bị Quý phi đuổi ra khỏi cung.Chiêu Vương vừa hay từ nghị sự điện đi ra.Tiện đường đón ta hồi phủ.“Quý phi gấp lắm sao?”“Ngọc bội cũng đưa đi rồi, sợ ta nổi điên chăng.”Sở Ly nắm lấy bàn tay lạnh buốt của ta.“Doanh Doanh, không cần vì ta mà phải làm vậy.”“Không.”Ta dứt khoát từ chối.Ngoài song thân, Sở Ly là người tốt với ta nhất.Ta muốn thiên hạ đều hay, rốt cuộc là ai khiến chàng ra nông nỗi ấy!Chuyện Uẩn ma ma đưa ngọc bội vốn là chuyện bí mật.Nhưng ta cố ý sai tiểu nha đầu, vô tình để lộ tin này cho Miêu Nhược Nhi biết.Nha đầu ngốc ấy, liền dẫn theo hai hàng nha hoàn gia đinh tới cửa tạ ơn.Thế là, khắp Thịnh Kinh đều hay: Thái tử sắp cưới Miêu Nhược Nhi mang mệnh phượng hoàng.Nghĩ mà buồn cười.Sở Hành lại là kẻ biết sau cùng.15.Thánh thượng sai Thủ Chính đại tổng quản đích thân tới phủ tuyên chỉ.Ngài sắc phong ta làm Quận chúa, chuẩn ta xuất giá rời cung.Của hồi môn, nghi trượng cưới hỏi đều theo nghi lễ chính đích công chúa mà định.Lại ban cho Chiêu Vương bảy viên châu quý, phong làm Thất Châu Thân vương đầu tiên trong triều.Thân phận, địa vị, không kém gì Thái tử.Văn võ bá quan trong triều đều lo sợ bất an, bởi ai nấy đều biết: Hoàng đế đã thực sự nổi trận lôi đình.Thánh thượng càng sủng ái phong thưởng cho ta và Chiêu Vương bao nhiêu...Càng cho thấy rõ ngài thất vọng với Quý phi và Thái tử bấy nhiêu.Thánh thượng nhân từ khoan dung, nhưng rốt cuộc vẫn là đế vương chí tôn.Ngài còn tại vị, Quý phi đã nôn nóng thay Thái tử cưới "phượng mệnh".Ý gì đây?Lẽ nào là muốn ép vua thoái vị?!Nếu Quý phi chịu tĩnh tâm nghĩ thêm đôi chút, hẳn đã thấu được nước cờ này nguy hiểm dường nào.Tiếc là ta chẳng cho nàng ta cơ hội ấy.Thánh thượng cùng Hoàng hậu phu thê tình thâm.Hoàng hậu khuất núi, Thánh thượng tình nguyện để trống hậu vị, quyết không phong Quý phi làm quốc mẫu.Quý phi chịu đựng đã quá lâu.Niềm hi vọng duy nhất của nàng, là được làm Thái hậu.Mẫu tộc thế lực mỏng manh, lúc đầu nàng luôn tìm cách lấy lòng ta.Nay xuất hiện một người mang mệnh phượng, nàng há chẳng bấu víu lấy như cứu tinh?Vừa khéo, Miêu Nhược Nhi cũng đang nôn nóng muốn chứng minh thân phận.Liền đem ngọc bội Quý phi từng ban riêng, ngang nhiên phô bày ra trước công chúng.Rùm beng đến nỗi người người đều tường tận.Thánh thượng hạ chỉ nghiêm tra kẻ tung lời đồn.Chẳng mấy chốc, theo manh mối mà tra, liền tìm đến được nhi tử của một vị ngự y đã cáo lão.Người con nói phụ thân từng trị liệu cho Chiêu Vương, để lại y án chi tiết.Mà khi y chẩn mạch cho Miêu Nhược Nhi, thấy bệnh trạng giống hệt trong y án của phụ thân.Thuở thiếu niên từng hành y khắp bốn phương, cũng từng gặp người mắc chứng bệnh này – nóng sốt không lui, mê sảng triền miên.Người dân địa phương gọi là “Phượng đồ”.Vậy nên y không phải cố ý tung tin đồn, chỉ là lúc khám bệnh vô ý nói ra, bị kẻ khác lợi dụng mà thôi.Thế mới nảy sinh lời đồn mệnh phượng.Thánh thượng càng thêm thịnh nộ.Chiêu Vương, là người do ngài tự tay nuôi lớn.Là đích tử của Hoàng hậu, là người ngài từng đích thân lập làm Thái tử.Thế mà lại bị người hạ cổ ngay dưới mắt ngài.Thánh thượng lập tức phái thị vệ Vệ Trung điều tra kỹ càng.Cuối cùng, dưới gối áo của Ứng Hội – cung nữ theo hầu Quý phi nhiều năm...Tìm thấy “Phượng đồ”.Thánh thượng tức khắc mật lệnh xử tử Ứng Hội.Những việc này đều là cơ mật trong cung, lúc Sở Ly tới tìm ta, đem kể lại như thể chuyện cười bên bàn trà.