1. Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi. Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp. Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc. Hai người tình ý tương thông, hẹn ước cùng nhau vượt qua gian nan, đợi ngày thành thân phong quang rực rỡ. Mà ta, chính là chướng ngại đầu tiên cần phải trừ bỏ. Đời trước, bởi ta si mê mù quáng, buộc hắn phải cưới ta làm chính thê. Thanh mai trúc mã, kết tóc phu thê. Ngày hắn đăng cơ, việc đầu tiên làm là diệt toàn tộc ta. Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, chỉ vì ta mà mang tội danh tham ô, chết không nhắm mắt, tiếng xấu muôn đời. Kiếp này, bằng mọi giá, ta phải ngăn chặn bi kịch ấy tái diễn. 2. Yến tiệc sinh thần của ta được tổ chức linh đình, náo nhiệt vô cùng. Dẫu sao phụ thân ta cũng là đương triều Thừa tướng, thuở nhỏ từng làm bạn đọc sách cùng Thánh thượng. Mẫu thân lại xuất thân thế gia vọng tộc, danh môn khuê các. Thân phận của ta, so với những công chúa không được sủng ái, càng thêm…
Chương 12
Tra Nam Tiện Nữ Kết Cục Thế Này Mới ĐãTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh1. Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi. Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp. Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc. Hai người tình ý tương thông, hẹn ước cùng nhau vượt qua gian nan, đợi ngày thành thân phong quang rực rỡ. Mà ta, chính là chướng ngại đầu tiên cần phải trừ bỏ. Đời trước, bởi ta si mê mù quáng, buộc hắn phải cưới ta làm chính thê. Thanh mai trúc mã, kết tóc phu thê. Ngày hắn đăng cơ, việc đầu tiên làm là diệt toàn tộc ta. Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, chỉ vì ta mà mang tội danh tham ô, chết không nhắm mắt, tiếng xấu muôn đời. Kiếp này, bằng mọi giá, ta phải ngăn chặn bi kịch ấy tái diễn. 2. Yến tiệc sinh thần của ta được tổ chức linh đình, náo nhiệt vô cùng. Dẫu sao phụ thân ta cũng là đương triều Thừa tướng, thuở nhỏ từng làm bạn đọc sách cùng Thánh thượng. Mẫu thân lại xuất thân thế gia vọng tộc, danh môn khuê các. Thân phận của ta, so với những công chúa không được sủng ái, càng thêm… Thị vệ ngoài cung nghiêm túc làm theo chức trách.Việc mang theo Miêu Nhược Nhi quả thật là lựa chọn đúng đắn.Ta ra hiệu bằng mắt với Lệ Chi.Nàng lập tức hiểu ý, hừ lạnh một tiếng:“Lá gan các ngươi thật lớn, ngay cả trắc phi Đông cung mà cũng dám ngăn cản!”“Trắc phi?”“Miêu trắc phi mang mệnh phượng hoàng, là người Thái tử nâng niu nhất.”Lệ Chi thấy bọn họ còn do dự, bèn quát lớn:“Trắc phi nương nương đang mang thai!”Ta dùng đao kề sát bụng Miêu Nhược Nhi.Nàng ló đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, nói:“Ta tới thăm Thái tử.”Cuối cùng, thị vệ cũng chịu mở đường.Miêu Nhược Nhi thở phào một hơi.Mũi đao khi nãy, quả thật đã cắt rách lớp áo ngoài của nàng.Trước cửa tẩm điện của Thánh thượng, thị vệ tuần tra dày đặc.Ta nhìn thấy một người quen mắt—chính là người từng cứu ta ra khỏi biển lửa.Là thanh mai trúc mã của Lệ Chi.Hắn lén lút chạy tới, vẻ mặt trầm trọng:“Thánh thượng nguy kịch, Thái tử đang bên cạnh hầu bệnh.”Tâm ta chấn động—Sở Ly… chẳng lẽ chưa kịp đến?Không thể nào! Chàng khởi hành trước ta cơ mà!Bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi.Sở Hành, tên điên đó, lẽ nào dám hạ thủ ngay lúc này?!Miêu Nhược Nhi không nghe rõ cuộc trò chuyện,nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của ta, bèn đắc ý hỏi:“Sao vậy? Thái tử điện hạ quan tâm bổn trắc phi hơn đúng không?”Ta thật sự không muốn nhìn mặt ả ngốc này thêm nữa.Nàng còn tưởng ta đang tranh sủng với nàng!“Truyền báo với Thái tử, Miêu trắc phi cầu kiến.”Ta bảo một tiểu thái giám, chỉ vào tẩm điện.Tiểu thái giám do dự không dám đi.Ta liếc Miêu Nhược Nhi:“Xem ra Thái tử cũng chẳng để tâm đến ngươi cho lắm.”Miêu Nhược Nhi giận dữ quát:“Mau đi! Mọi hậu quả, bổn trắc phi sẽ bẩm báo với Thái tử!”So với ta, nàng còn sốt sắng hơn.Quá khát khao được đè đầu cưỡi cổ ta trước mặt người khác.20. Sở Hành bước ra, thân khoác triều phục Thái tử.Miêu Nhược Nhi định lao tới, tựa hồ muốn tuyên bố chủ quyền.Ta liền vươn tay kéo mạnh nàng lại.Ta rút đoản đao, kề thẳng lên cổ nàng.Nàng thét lên chói lói.Mà ánh mắt của Sở Hành, lại chỉ gắt gao nhìn ta chằm chặp.“Doanh Doanh, lại đây.”“Thôi khỏi, điện hạ,” ta nhếch môi, “phiền điện hạ nhường đường, để ta vào thăm Thánh thượng.”Hắn khẽ lắc đầu: “Không thể đâu.”“Vậy thì ta giết ả.”Ta siết chặt chuôi đao,trên cổ Miêu Nhược Nhi tức thì xuất hiện một vết máu.Nàng không dám kêu nữa, chỉ ấm ức trừng mắt nhìn về phía Sở Hành.Sở Hành lại mỉm cười, nhẹ nhàng như thể chẳng có việc gì.Hắn từ tay thị vệ lấy một cây cung,rồi giương tên, nhắm thẳng về phía Miêu Nhược Nhi.Nỗi uất ức trên gương mặt nàng lập tức hóa thành kinh hoàng.Ta cảm nhận rõ ràng thân thể nàng đang run rẩy.“Thái tử...”Miêu Nhược Nhi gọi khẽ,ta không tin hắn thực sự dám xuống tay—chắc chỉ hù dọa mà thôi.Thế nhưng, hắn không hề do dự,một mũi tên liền bay ra.Mũi tên chếch xuống dưới, xuyên thẳng qua mu bàn chân Miêu Nhược Nhi.Nàng đau đến mức quỳ rạp xuống đất,máu chảy ướt đẫm cả giày ta.Ta ngây người tại chỗ,đoản đao cũng rơi xuống đất.Không thể tin nổi.“Doanh Doanh,” hắn cười dịu dàng, “nàng xem, ta vì nàng mà báo thù rồi.”“Kiếp trước, cũng chính ả ly gián tình cảm đôi ta, khiến ta tổn thương nàng.”Hắn bước từng bước lại gần ta,sau đó quỳ xuống, lấy khăn lau sạch vết máu dính trên giày ta.Hắn—kẻ tự tay chém đứt gân chân ta—giờ lại muốn đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ khác?Nằm mơ!Ta thò tay sau lưng,móc ra một thanh đoản đao khác, đâm mạnh về phía cổ hắn.Miêu Nhược Nhi thấy rõ mọi việc, nhưng không hề mở miệng ngăn cản.Sở Hành hơi nghiêng người, đoản đao liền cắm thẳng vào vai hắn.Hắn giữ chặt cổ tay ta, đôi mắt đỏ ngầu: “Doanh Doanh, nàng thật sự muốn giết ta ư?!”Ta biết mình không thể phản kháng, liền cắn răng buông lời độc địa:“Ta vẫn luôn muốn giết ngươi! Mỗi một khắc ở cạnh ngươi, đều khiến ta buồn nôn đến tận óc!”Máu tươi loang đầy trên tay trái hắn.Tiểu thái giám định tiến lên băng bó, hắn lại xua tay gạt đi.“Không sao cả,” hắn nhẹ giọng, “ta sẽ khiến nàng yêu ta trở lại.”“Cả đời này, ta chỉ phong nàng làm hoàng hậu duy nhất.”Miêu Nhược Nhi nghe vậy, chống tay lết đến bên cạnh hắn:“Thái tử, người từng hứa cưới thiếp làm chính thất mà...”Nước mắt nàng rơi như mưa,“Người từng nói, đời này chỉ có một mình thiếp là chính phi.”Sở Hành cười hờ hững:“Nhược Nhi.”“Ta đã hứa với ngươi…nhưng rốt cuộc là với ngươi, hay là với tỷ tỷ ngươi đây?”21.Miêu Nhược Nhi như bị sét đánh giữa trời quang, cả người lảo đảo ngã ngồi xuống đất.“Nơi bụng thiếp là cốt nhục của chàng, Sở Hành, chàng không thể bỏ mặc thiếp được!”Nàng ta ôm bụng, đó là con bài cuối cùng của nàng.“Nhược Nhi, nàng vẫn chưa hiểu sao?”“Ta vốn chẳng bận tâm đến đứa nhỏ, càng không quan tâm đến nàng.”“Nàng giả mạo tỷ tỷ đến Đông cung, vờ câm, hối lộ ngự y đổi đi thuốc ngừa thai, những chuyện đó ta đều có thể tha thứ.”Sở Hành càng nói, sắc mặt Miêu Nhược Nhi càng thêm tái nhợt.
Thị vệ ngoài cung nghiêm túc làm theo chức trách.
Việc mang theo Miêu Nhược Nhi quả thật là lựa chọn đúng đắn.
Ta ra hiệu bằng mắt với Lệ Chi.
Nàng lập tức hiểu ý, hừ lạnh một tiếng:
“Lá gan các ngươi thật lớn, ngay cả trắc phi Đông cung mà cũng dám ngăn cản!”
“Trắc phi?”
“Miêu trắc phi mang mệnh phượng hoàng, là người Thái tử nâng niu nhất.”
Lệ Chi thấy bọn họ còn do dự, bèn quát lớn:
“Trắc phi nương nương đang mang thai!”
Ta dùng đao kề sát bụng Miêu Nhược Nhi.
Nàng ló đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, nói:
“Ta tới thăm Thái tử.”
Cuối cùng, thị vệ cũng chịu mở đường.
Miêu Nhược Nhi thở phào một hơi.
Mũi đao khi nãy, quả thật đã cắt rách lớp áo ngoài của nàng.
Trước cửa tẩm điện của Thánh thượng, thị vệ tuần tra dày đặc.
Ta nhìn thấy một người quen mắt—
chính là người từng cứu ta ra khỏi biển lửa.
Là thanh mai trúc mã của Lệ Chi.
Hắn lén lút chạy tới, vẻ mặt trầm trọng:
“Thánh thượng nguy kịch, Thái tử đang bên cạnh hầu bệnh.”
Tâm ta chấn động—
Sở Ly… chẳng lẽ chưa kịp đến?
Không thể nào! Chàng khởi hành trước ta cơ mà!
Bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi.
Sở Hành, tên điên đó, lẽ nào dám hạ thủ ngay lúc này?!
Miêu Nhược Nhi không nghe rõ cuộc trò chuyện,
nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của ta, bèn đắc ý hỏi:
“Sao vậy? Thái tử điện hạ quan tâm bổn trắc phi hơn đúng không?”
Ta thật sự không muốn nhìn mặt ả ngốc này thêm nữa.
Nàng còn tưởng ta đang tranh sủng với nàng!
“Truyền báo với Thái tử, Miêu trắc phi cầu kiến.”
Ta bảo một tiểu thái giám, chỉ vào tẩm điện.
Tiểu thái giám do dự không dám đi.
Ta liếc Miêu Nhược Nhi:
“Xem ra Thái tử cũng chẳng để tâm đến ngươi cho lắm.”
Miêu Nhược Nhi giận dữ quát:
“Mau đi! Mọi hậu quả, bổn trắc phi sẽ bẩm báo với Thái tử!”
So với ta, nàng còn sốt sắng hơn.
Quá khát khao được đè đầu cưỡi cổ ta trước mặt người khác.
20.
Sở Hành bước ra, thân khoác triều phục Thái tử.
Miêu Nhược Nhi định lao tới, tựa hồ muốn tuyên bố chủ quyền.
Ta liền vươn tay kéo mạnh nàng lại.
Ta rút đoản đao, kề thẳng lên cổ nàng.
Nàng thét lên chói lói.
Mà ánh mắt của Sở Hành, lại chỉ gắt gao nhìn ta chằm chặp.
“Doanh Doanh, lại đây.”
“Thôi khỏi, điện hạ,” ta nhếch môi, “phiền điện hạ nhường đường, để ta vào thăm Thánh thượng.”
Hắn khẽ lắc đầu: “Không thể đâu.”
“Vậy thì ta giết ả.”
Ta siết chặt chuôi đao,
trên cổ Miêu Nhược Nhi tức thì xuất hiện một vết máu.
Nàng không dám kêu nữa, chỉ ấm ức trừng mắt nhìn về phía Sở Hành.
Sở Hành lại mỉm cười, nhẹ nhàng như thể chẳng có việc gì.
Hắn từ tay thị vệ lấy một cây cung,
rồi giương tên, nhắm thẳng về phía Miêu Nhược Nhi.
Nỗi uất ức trên gương mặt nàng lập tức hóa thành kinh hoàng.
Ta cảm nhận rõ ràng thân thể nàng đang run rẩy.
“Thái tử...”
Miêu Nhược Nhi gọi khẽ,
ta không tin hắn thực sự dám xuống tay—chắc chỉ hù dọa mà thôi.
Thế nhưng, hắn không hề do dự,
một mũi tên liền bay ra.
Mũi tên chếch xuống dưới, xuyên thẳng qua mu bàn chân Miêu Nhược Nhi.
Nàng đau đến mức quỳ rạp xuống đất,
máu chảy ướt đẫm cả giày ta.
Ta ngây người tại chỗ,
đoản đao cũng rơi xuống đất.
Không thể tin nổi.
“Doanh Doanh,” hắn cười dịu dàng, “nàng xem, ta vì nàng mà báo thù rồi.”
“Kiếp trước, cũng chính ả ly gián tình cảm đôi ta, khiến ta tổn thương nàng.”
Hắn bước từng bước lại gần ta,
sau đó quỳ xuống, lấy khăn lau sạch vết máu dính trên giày ta.
Hắn—kẻ tự tay chém đứt gân chân ta—giờ lại muốn đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ khác?
Nằm mơ!
Ta thò tay sau lưng,
móc ra một thanh đoản đao khác, đâm mạnh về phía cổ hắn.
Miêu Nhược Nhi thấy rõ mọi việc, nhưng không hề mở miệng ngăn cản.
Sở Hành hơi nghiêng người, đoản đao liền cắm thẳng vào vai hắn.
Hắn giữ chặt cổ tay ta, đôi mắt đỏ ngầu: “Doanh Doanh, nàng thật sự muốn giết ta ư?!”
Ta biết mình không thể phản kháng, liền cắn răng buông lời độc địa:
“Ta vẫn luôn muốn giết ngươi! Mỗi một khắc ở cạnh ngươi, đều khiến ta buồn nôn đến tận óc!”
Máu tươi loang đầy trên tay trái hắn.
Tiểu thái giám định tiến lên băng bó, hắn lại xua tay gạt đi.
“Không sao cả,” hắn nhẹ giọng, “ta sẽ khiến nàng yêu ta trở lại.”
“Cả đời này, ta chỉ phong nàng làm hoàng hậu duy nhất.”
Miêu Nhược Nhi nghe vậy, chống tay lết đến bên cạnh hắn:
“Thái tử, người từng hứa cưới thiếp làm chính thất mà...”
Nước mắt nàng rơi như mưa,
“Người từng nói, đời này chỉ có một mình thiếp là chính phi.”
Sở Hành cười hờ hững:
“Nhược Nhi.”
“Ta đã hứa với ngươi…nhưng rốt cuộc là với ngươi, hay là với tỷ tỷ ngươi đây?”
21.
Miêu Nhược Nhi như bị sét đánh giữa trời quang, cả người lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
“Nơi bụng thiếp là cốt nhục của chàng, Sở Hành, chàng không thể bỏ mặc thiếp được!”
Nàng ta ôm bụng, đó là con bài cuối cùng của nàng.
“Nhược Nhi, nàng vẫn chưa hiểu sao?”
“Ta vốn chẳng bận tâm đến đứa nhỏ, càng không quan tâm đến nàng.”
“Nàng giả mạo tỷ tỷ đến Đông cung, vờ câm, hối lộ ngự y đổi đi thuốc ngừa thai, những chuyện đó ta đều có thể tha thứ.”
Sở Hành càng nói, sắc mặt Miêu Nhược Nhi càng thêm tái nhợt.
Tra Nam Tiện Nữ Kết Cục Thế Này Mới ĐãTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh1. Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi. Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp. Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc. Hai người tình ý tương thông, hẹn ước cùng nhau vượt qua gian nan, đợi ngày thành thân phong quang rực rỡ. Mà ta, chính là chướng ngại đầu tiên cần phải trừ bỏ. Đời trước, bởi ta si mê mù quáng, buộc hắn phải cưới ta làm chính thê. Thanh mai trúc mã, kết tóc phu thê. Ngày hắn đăng cơ, việc đầu tiên làm là diệt toàn tộc ta. Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, chỉ vì ta mà mang tội danh tham ô, chết không nhắm mắt, tiếng xấu muôn đời. Kiếp này, bằng mọi giá, ta phải ngăn chặn bi kịch ấy tái diễn. 2. Yến tiệc sinh thần của ta được tổ chức linh đình, náo nhiệt vô cùng. Dẫu sao phụ thân ta cũng là đương triều Thừa tướng, thuở nhỏ từng làm bạn đọc sách cùng Thánh thượng. Mẫu thân lại xuất thân thế gia vọng tộc, danh môn khuê các. Thân phận của ta, so với những công chúa không được sủng ái, càng thêm… Thị vệ ngoài cung nghiêm túc làm theo chức trách.Việc mang theo Miêu Nhược Nhi quả thật là lựa chọn đúng đắn.Ta ra hiệu bằng mắt với Lệ Chi.Nàng lập tức hiểu ý, hừ lạnh một tiếng:“Lá gan các ngươi thật lớn, ngay cả trắc phi Đông cung mà cũng dám ngăn cản!”“Trắc phi?”“Miêu trắc phi mang mệnh phượng hoàng, là người Thái tử nâng niu nhất.”Lệ Chi thấy bọn họ còn do dự, bèn quát lớn:“Trắc phi nương nương đang mang thai!”Ta dùng đao kề sát bụng Miêu Nhược Nhi.Nàng ló đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, nói:“Ta tới thăm Thái tử.”Cuối cùng, thị vệ cũng chịu mở đường.Miêu Nhược Nhi thở phào một hơi.Mũi đao khi nãy, quả thật đã cắt rách lớp áo ngoài của nàng.Trước cửa tẩm điện của Thánh thượng, thị vệ tuần tra dày đặc.Ta nhìn thấy một người quen mắt—chính là người từng cứu ta ra khỏi biển lửa.Là thanh mai trúc mã của Lệ Chi.Hắn lén lút chạy tới, vẻ mặt trầm trọng:“Thánh thượng nguy kịch, Thái tử đang bên cạnh hầu bệnh.”Tâm ta chấn động—Sở Ly… chẳng lẽ chưa kịp đến?Không thể nào! Chàng khởi hành trước ta cơ mà!Bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi.Sở Hành, tên điên đó, lẽ nào dám hạ thủ ngay lúc này?!Miêu Nhược Nhi không nghe rõ cuộc trò chuyện,nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của ta, bèn đắc ý hỏi:“Sao vậy? Thái tử điện hạ quan tâm bổn trắc phi hơn đúng không?”Ta thật sự không muốn nhìn mặt ả ngốc này thêm nữa.Nàng còn tưởng ta đang tranh sủng với nàng!“Truyền báo với Thái tử, Miêu trắc phi cầu kiến.”Ta bảo một tiểu thái giám, chỉ vào tẩm điện.Tiểu thái giám do dự không dám đi.Ta liếc Miêu Nhược Nhi:“Xem ra Thái tử cũng chẳng để tâm đến ngươi cho lắm.”Miêu Nhược Nhi giận dữ quát:“Mau đi! Mọi hậu quả, bổn trắc phi sẽ bẩm báo với Thái tử!”So với ta, nàng còn sốt sắng hơn.Quá khát khao được đè đầu cưỡi cổ ta trước mặt người khác.20. Sở Hành bước ra, thân khoác triều phục Thái tử.Miêu Nhược Nhi định lao tới, tựa hồ muốn tuyên bố chủ quyền.Ta liền vươn tay kéo mạnh nàng lại.Ta rút đoản đao, kề thẳng lên cổ nàng.Nàng thét lên chói lói.Mà ánh mắt của Sở Hành, lại chỉ gắt gao nhìn ta chằm chặp.“Doanh Doanh, lại đây.”“Thôi khỏi, điện hạ,” ta nhếch môi, “phiền điện hạ nhường đường, để ta vào thăm Thánh thượng.”Hắn khẽ lắc đầu: “Không thể đâu.”“Vậy thì ta giết ả.”Ta siết chặt chuôi đao,trên cổ Miêu Nhược Nhi tức thì xuất hiện một vết máu.Nàng không dám kêu nữa, chỉ ấm ức trừng mắt nhìn về phía Sở Hành.Sở Hành lại mỉm cười, nhẹ nhàng như thể chẳng có việc gì.Hắn từ tay thị vệ lấy một cây cung,rồi giương tên, nhắm thẳng về phía Miêu Nhược Nhi.Nỗi uất ức trên gương mặt nàng lập tức hóa thành kinh hoàng.Ta cảm nhận rõ ràng thân thể nàng đang run rẩy.“Thái tử...”Miêu Nhược Nhi gọi khẽ,ta không tin hắn thực sự dám xuống tay—chắc chỉ hù dọa mà thôi.Thế nhưng, hắn không hề do dự,một mũi tên liền bay ra.Mũi tên chếch xuống dưới, xuyên thẳng qua mu bàn chân Miêu Nhược Nhi.Nàng đau đến mức quỳ rạp xuống đất,máu chảy ướt đẫm cả giày ta.Ta ngây người tại chỗ,đoản đao cũng rơi xuống đất.Không thể tin nổi.“Doanh Doanh,” hắn cười dịu dàng, “nàng xem, ta vì nàng mà báo thù rồi.”“Kiếp trước, cũng chính ả ly gián tình cảm đôi ta, khiến ta tổn thương nàng.”Hắn bước từng bước lại gần ta,sau đó quỳ xuống, lấy khăn lau sạch vết máu dính trên giày ta.Hắn—kẻ tự tay chém đứt gân chân ta—giờ lại muốn đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ khác?Nằm mơ!Ta thò tay sau lưng,móc ra một thanh đoản đao khác, đâm mạnh về phía cổ hắn.Miêu Nhược Nhi thấy rõ mọi việc, nhưng không hề mở miệng ngăn cản.Sở Hành hơi nghiêng người, đoản đao liền cắm thẳng vào vai hắn.Hắn giữ chặt cổ tay ta, đôi mắt đỏ ngầu: “Doanh Doanh, nàng thật sự muốn giết ta ư?!”Ta biết mình không thể phản kháng, liền cắn răng buông lời độc địa:“Ta vẫn luôn muốn giết ngươi! Mỗi một khắc ở cạnh ngươi, đều khiến ta buồn nôn đến tận óc!”Máu tươi loang đầy trên tay trái hắn.Tiểu thái giám định tiến lên băng bó, hắn lại xua tay gạt đi.“Không sao cả,” hắn nhẹ giọng, “ta sẽ khiến nàng yêu ta trở lại.”“Cả đời này, ta chỉ phong nàng làm hoàng hậu duy nhất.”Miêu Nhược Nhi nghe vậy, chống tay lết đến bên cạnh hắn:“Thái tử, người từng hứa cưới thiếp làm chính thất mà...”Nước mắt nàng rơi như mưa,“Người từng nói, đời này chỉ có một mình thiếp là chính phi.”Sở Hành cười hờ hững:“Nhược Nhi.”“Ta đã hứa với ngươi…nhưng rốt cuộc là với ngươi, hay là với tỷ tỷ ngươi đây?”21.Miêu Nhược Nhi như bị sét đánh giữa trời quang, cả người lảo đảo ngã ngồi xuống đất.“Nơi bụng thiếp là cốt nhục của chàng, Sở Hành, chàng không thể bỏ mặc thiếp được!”Nàng ta ôm bụng, đó là con bài cuối cùng của nàng.“Nhược Nhi, nàng vẫn chưa hiểu sao?”“Ta vốn chẳng bận tâm đến đứa nhỏ, càng không quan tâm đến nàng.”“Nàng giả mạo tỷ tỷ đến Đông cung, vờ câm, hối lộ ngự y đổi đi thuốc ngừa thai, những chuyện đó ta đều có thể tha thứ.”Sở Hành càng nói, sắc mặt Miêu Nhược Nhi càng thêm tái nhợt.