Tác giả:

1   Ta bẩm sinh tai thính hơn người.   Trong một phạm vi nhất định, chỉ cần tập trung chú ý, ta có thể gạt bỏ tạp âm, cách mấy lầu các đình đài mà nghe trộm được người khác nói chuyện.   Ta nghe thấy Tề quý phi cùng đại cung nữ Thanh Phù thương nghị, muốn đưa ta đến Bích Phương cung, giao cho Quản tần nương nương chăm sóc.   “Trường Sinh tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã đến tuổi hiểu chuyện.”   “Nếu thật sự tin lời đồn, cho rằng là Kình nhi hại c.h.ế.t mẫu thân nó, thì khó mà bảo đảm trong lòng không mang thù oán.”   “Nếu ta nuôi nó ở Mộc Thần cung, chẳng phải là tự tay nuôi một tai họa cho nhi tử ta hay sao?”   “Thôi cứ giao cho Quản tần đi, để nó cách xa Kình nhi một chút.”   Lời của Tề quý phi, ta đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một.   Ta không khỏi nhớ tới ngày ấy, khi mẫu thân bị vớt lên từ dưới nước.   Trên đất loang lổ một vũng nước lạnh, mẫu thân nằm giữa vũng ấy như đang ngủ.   Nước hồ Thái Dịch đã ngâm đến nỗi thân thể người chẳng còn ra hình người.   Người sưng phồng lên như chiếc màn…

Truyện chữ