Tác giả:

1   Ta bẩm sinh tai thính hơn người.   Trong một phạm vi nhất định, chỉ cần tập trung chú ý, ta có thể gạt bỏ tạp âm, cách mấy lầu các đình đài mà nghe trộm được người khác nói chuyện.   Ta nghe thấy Tề quý phi cùng đại cung nữ Thanh Phù thương nghị, muốn đưa ta đến Bích Phương cung, giao cho Quản tần nương nương chăm sóc.   “Trường Sinh tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã đến tuổi hiểu chuyện.”   “Nếu thật sự tin lời đồn, cho rằng là Kình nhi hại c.h.ế.t mẫu thân nó, thì khó mà bảo đảm trong lòng không mang thù oán.”   “Nếu ta nuôi nó ở Mộc Thần cung, chẳng phải là tự tay nuôi một tai họa cho nhi tử ta hay sao?”   “Thôi cứ giao cho Quản tần đi, để nó cách xa Kình nhi một chút.”   Lời của Tề quý phi, ta đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một.   Ta không khỏi nhớ tới ngày ấy, khi mẫu thân bị vớt lên từ dưới nước.   Trên đất loang lổ một vũng nước lạnh, mẫu thân nằm giữa vũng ấy như đang ngủ.   Nước hồ Thái Dịch đã ngâm đến nỗi thân thể người chẳng còn ra hình người.   Người sưng phồng lên như chiếc màn…

Chương 15: Chương 15

Trăng Treo Cao Trên Cung Điện Năm ẤyTác giả: Tom Là MaryTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu1   Ta bẩm sinh tai thính hơn người.   Trong một phạm vi nhất định, chỉ cần tập trung chú ý, ta có thể gạt bỏ tạp âm, cách mấy lầu các đình đài mà nghe trộm được người khác nói chuyện.   Ta nghe thấy Tề quý phi cùng đại cung nữ Thanh Phù thương nghị, muốn đưa ta đến Bích Phương cung, giao cho Quản tần nương nương chăm sóc.   “Trường Sinh tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã đến tuổi hiểu chuyện.”   “Nếu thật sự tin lời đồn, cho rằng là Kình nhi hại c.h.ế.t mẫu thân nó, thì khó mà bảo đảm trong lòng không mang thù oán.”   “Nếu ta nuôi nó ở Mộc Thần cung, chẳng phải là tự tay nuôi một tai họa cho nhi tử ta hay sao?”   “Thôi cứ giao cho Quản tần đi, để nó cách xa Kình nhi một chút.”   Lời của Tề quý phi, ta đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một.   Ta không khỏi nhớ tới ngày ấy, khi mẫu thân bị vớt lên từ dưới nước.   Trên đất loang lổ một vũng nước lạnh, mẫu thân nằm giữa vũng ấy như đang ngủ.   Nước hồ Thái Dịch đã ngâm đến nỗi thân thể người chẳng còn ra hình người.   Người sưng phồng lên như chiếc màn… Phân thưởng xong cho toàn bộ người có công, cuối cùng hoàng đế cũng định đến phủ Trấn Bắc vương, tới thăm ta. Không ai biết rằng, ta đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi. Ta mưu tính đủ đường, liều mình xông pha hiểm nguy, mười đầu ngón tay tàn phế, mất nửa cái mạng, dốc cạn tất cả mới đổi được cơ hội lần này. Đây có thể là lần duy nhất trong đời ta được thoát khỏi hậu cung, mà không phải dựa vào chuyện hôn phối. Ta nhất định phải làm đến vẹn toàn không sơ sót. Ngày ấy, ta dậy từ sớm, thay một bộ xiêm y mới, tự tay điểm trang cho bản thân. Tam hoàng huynh ra cửa nghênh đón thánh giá. Ta được đặc xá, thân mang trọng bệnh, không cần ra ngoài nghênh tiếp. Ta nằm nghiêng trên giường, phía sau tựa một chiếc gối cao ngang lưng. Đợi đế hậu bước vào trong phòng, ta vừa muốn ngồi dậy, thì nghe hoàng hậu nói: “Cứ nằm đó, không cần nhúc nhích.” “Tạ ơn mẫu hậu.” Ta ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ với hoàng hậu, lại quay sang nhìn hoàng đế: “Tạ ơn phụ hoàng.” Bước chân của hoàng đế đột nhiên khựng lại. Ánh mắt người rơi trên mặt ta, trong con ngươi vốn uy nghiêm lại chợt dâng lên một tầng sương mờ. Năm tháng dần trôi, trong thoáng chốc, người như trông thấy một cố nhân ẩn hiện trong lớp sương dày. Người thế mà lại có vài phần không dám tiến lại gần. Ngẩn ngơ đứng yên vài nhịp thở, rồi mới tiếp tục nhấc chân, từ từ tiến về phía trước. Khoảng cách ngắn ngủi vài bước này, cuối cùng cũng kéo người về lại thực tại. Bởi là con gái của cố nhân, nên mang theo dáng dấp cố nhân. Lời đầu tiên hoàng đế nói là: “Con giống mẫu thân con.” Người không nói là mẫu phi, càng chẳng phải mẹ, mà là "mẫu thân". Trong phòng tức khắc lặng ngắt như tờ. Hoàng đế nhắc đến mẫu thân ta, giọng điệu bình dị như thể… Người không phải cửu ngũ chí tôn, mà là một phu quân si tình, nhung nhớ người vợ quá cố. Thế nhưng, người không xứng để gọi tên mẫu thân ta như thế! Trong mắt ta lóe lên hàn quang, sợ bị phát hiện, ta cúi đầu thật nhanh. Đè xuống từng cơn lạnh buốt trào dâng trong lòng, ta gắng gượng giữ cho giọng nói không đổi. “Mẫu thân đã mất nhiều năm, là quý phi nương nương chăm sóc nhi thần khôn lớn.” “Quý phi chăm sóc con rất tốt.” Hoàng đế vốn chẳng phải hiền phụ từ ái, trong mắt mọi người, người lúc nào cũng là quân vương nghiêm nghị. Nhưng giờ khắc này, giọng người hiếm hoi lại mang theo vài phần nhu hòa. Người hỏi ta: “Lần này con lập đại công, muốn được ban thưởng gì?” Người cuối cùng cũng chịu mở miệng hỏi rồi! Ta phấn khởi trong lòng, lặng lẽ siết chặt bàn tay, đem nguyện vọng lâu nay nói ra. “Kính xin phụ hoàng ân chuẩn, cho phép nhi thần có một tòa phủ công chúa.” Hồng Trần Vô ĐịnhTrước đó, ta đã nhiều lần suy xét. Ta nghĩ, hoàng đế không có lý gì để từ chối. Thứ ta cầu chỉ là một tòa phủ đệ công chúa mà thôi. Huống hồ, để đánh cược vào lòng mềm yếu của người, hôm nay ta cố ý hóa trang giống mẫu thân khi xưa, chỉ cần người động lòng trong khoảnh khắc, là đã đủ để người gật đầu đồng ý rồi, phải không? Nhưng giây sau, ta lại nghe được câu trả lời của người. Người nói: “Không cho.” Người hạ tầm mắt nhìn ta, giọng điệu lạnh băng, không để thương lượng: “Con chỉ được ở lại trong cung, đâu cũng không được đi.” 17 Ta được sắc phong làm Thái Bình Ngự Công chúa. Tại Đại Thịnh triều, phong hào công chúa có hai bậc: một là Thái Bình Ngự Công chúa, hai là Ngự Công chúa, tượng trưng cho hai địa vị khác nhau. Thông thường, chỉ có đích nữ do hoàng hậu sinh ra mới đủ tư cách được phong làm Thái Bình Ngự Công chúa. Mà ta, bởi lập công rửa oan, hoàng đế phá lệ ban cho ta địa vị tôn quý ngang hàng với đích công chúa. Sau khi thân thể ta bình phục, trong cung liền phái người đến đón ta hồi cung. Từng đạo ban thưởng như nước chảy không ngừng đưa tới Vi Hoa điện, nhất thời, ta lại trở thành công chúa được sủng ái trong cung. Ta tựa nghiêng trên mỹ nhân tháp bên cửa sổ, âm thầm cân nhắc trong lòng: nếu con đường lập công xin phủ đệ đã không thể thực hiện, thì liệu có nên lùi một bước, chọn con đường ta từng vứt bỏ, đó là gả chồng xuất cung? Nay sự tình đã khác xưa. Ta mang danh hiệu Thái Bình Ngự Công chúa. Nếu ta xuất giá, sẽ được dọn vào phủ công chúa, không cần về sống tại phủ của chồng. Khi ấy, ta vẫn có phủ công chúa, khác đường nhưng cùng đích. Hơn nữa, công chúa xuất giá, cho dù là hoàng đế, cũng không thể ngăn cản. Có phong hiệu Thái Bình Ngự Công chúa làm chỗ dựa, bất kể tương lai phò mã là ai, hắn cũng không dám làm nhục ta, chỉ có thể cung kính đối đãi. Nghĩ như thế, thì chuyện gả chồng xuất cung, dường như cũng không hẳn là không đáng cân nhắc. Đang nghĩ ngợi, Hải Đường bước vào bẩm báo: “Công chúa, Trân phi nương nương tới bái phỏng.” Khi ấy ta mới sực nhớ, mấy hôm trước có một thiếu nữ họ Thiệu tiến cung, trở thành tân phi của hoàng đế. “Mời nàng vào.” Không bao lâu, Hải Đường dẫn người vào phòng. Khuôn mặt trái xoan, mắt thu như ánh trăng thu, môi hồng đầy đặn, sống mũi thanh tú. Nàng trông có vẻ không lớn tuổi hơn ta là bao, vậy mà vì để nữ quyến nhà họ Thiệu có được sự che chở của hoàng tộc, nàng đành gả cho vị quân vương tuổi đáng bậc cha chú, cả đời bị giam nơi tường cung bích ngọc. Thế nhưng, trên mặt nàng không thấy oán trách hay tịch mịch, bước đi uyển chuyển, chậm rãi tiến đến trước mặt ta, hai tay chắp lại đặt trên trán, dập đầu thật sâu hành đại lễ. “Thiệu thị nữ Văn Tĩnh, thay mặt toàn tộc Thiệu thị, cảm tạ đại ân của Lục công chúa.” Ta vội vàng đỡ nàng dậy: “Nương nương, không cần như thế.” Nàng nhướn mày cười, phong thái đoan trang: “Đáng lắm. Thần thiếp cam tâm tình nguyện hành lễ này với người.” Ta mời nàng cùng ngồi xuống bên cửa sổ. Chúng ta ngồi rất gần. Trong phòng ngoài hai thị nữ thân cận, không có kẻ thứ ba.

Phân thưởng xong cho toàn bộ người có công, cuối cùng hoàng đế cũng định đến phủ Trấn Bắc vương, tới thăm ta.

 

Không ai biết rằng, ta đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi.

 

Ta mưu tính đủ đường, liều mình xông pha hiểm nguy, mười đầu ngón tay tàn phế, mất nửa cái mạng, dốc cạn tất cả mới đổi được cơ hội lần này.

 

Đây có thể là lần duy nhất trong đời ta được thoát khỏi hậu cung, mà không phải dựa vào chuyện hôn phối.

 

Ta nhất định phải làm đến vẹn toàn không sơ sót.

 

Ngày ấy, ta dậy từ sớm, thay một bộ xiêm y mới, tự tay điểm trang cho bản thân.

 

Tam hoàng huynh ra cửa nghênh đón thánh giá.

 

Ta được đặc xá, thân mang trọng bệnh, không cần ra ngoài nghênh tiếp.

 

Ta nằm nghiêng trên giường, phía sau tựa một chiếc gối cao ngang lưng.

 

Đợi đế hậu bước vào trong phòng, ta vừa muốn ngồi dậy, thì nghe hoàng hậu nói:

 

“Cứ nằm đó, không cần nhúc nhích.”

 

“Tạ ơn mẫu hậu.”

 

Ta ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ với hoàng hậu, lại quay sang nhìn hoàng đế:

 

“Tạ ơn phụ hoàng.”

 

Bước chân của hoàng đế đột nhiên khựng lại.

 

Ánh mắt người rơi trên mặt ta, trong con ngươi vốn uy nghiêm lại chợt dâng lên một tầng sương mờ.

 

Năm tháng dần trôi, trong thoáng chốc, người như trông thấy một cố nhân ẩn hiện trong lớp sương dày.

 

Người thế mà lại có vài phần không dám tiến lại gần.

 

Ngẩn ngơ đứng yên vài nhịp thở, rồi mới tiếp tục nhấc chân, từ từ tiến về phía trước.

 

Khoảng cách ngắn ngủi vài bước này, cuối cùng cũng kéo người về lại thực tại.

 

Bởi là con gái của cố nhân, nên mang theo dáng dấp cố nhân.

 

Lời đầu tiên hoàng đế nói là: “Con giống mẫu thân con.”

 

Người không nói là mẫu phi, càng chẳng phải mẹ, mà là "mẫu thân".

 

Trong phòng tức khắc lặng ngắt như tờ.

 

Hoàng đế nhắc đến mẫu thân ta, giọng điệu bình dị như thể…

 

Người không phải cửu ngũ chí tôn, mà là một phu quân si tình, nhung nhớ người vợ quá cố.

 

Thế nhưng, người không xứng để gọi tên mẫu thân ta như thế!

 

Trong mắt ta lóe lên hàn quang, sợ bị phát hiện, ta cúi đầu thật nhanh.

 

Đè xuống từng cơn lạnh buốt trào dâng trong lòng, ta gắng gượng giữ cho giọng nói không đổi.

 

“Mẫu thân đã mất nhiều năm, là quý phi nương nương chăm sóc nhi thần khôn lớn.”

 

“Quý phi chăm sóc con rất tốt.”

 

Hoàng đế vốn chẳng phải hiền phụ từ ái, trong mắt mọi người, người lúc nào cũng là quân vương nghiêm nghị.

 

Nhưng giờ khắc này, giọng người hiếm hoi lại mang theo vài phần nhu hòa.

 

Người hỏi ta:

 

“Lần này con lập đại công, muốn được ban thưởng gì?”

 

Người cuối cùng cũng chịu mở miệng hỏi rồi!

 

Ta phấn khởi trong lòng, lặng lẽ siết chặt bàn tay, đem nguyện vọng lâu nay nói ra.

 

“Kính xin phụ hoàng ân chuẩn, cho phép nhi thần có một tòa phủ công chúa.”

 

Hồng Trần Vô Định

Trước đó, ta đã nhiều lần suy xét.

 

Ta nghĩ, hoàng đế không có lý gì để từ chối.

 

Thứ ta cầu chỉ là một tòa phủ đệ công chúa mà thôi.

 

Huống hồ, để đánh cược vào lòng mềm yếu của người, hôm nay ta cố ý hóa trang giống mẫu thân khi xưa, chỉ cần người động lòng trong khoảnh khắc, là đã đủ để người gật đầu đồng ý rồi, phải không?

 

Nhưng giây sau, ta lại nghe được câu trả lời của người.

 

Người nói: “Không cho.”

 

Người hạ tầm mắt nhìn ta, giọng điệu lạnh băng, không để thương lượng:

 

“Con chỉ được ở lại trong cung, đâu cũng không được đi.”

 

17

 

Ta được sắc phong làm Thái Bình Ngự Công chúa.

 

Tại Đại Thịnh triều, phong hào công chúa có hai bậc: một là Thái Bình Ngự Công chúa, hai là Ngự Công chúa, tượng trưng cho hai địa vị khác nhau.

 

Thông thường, chỉ có đích nữ do hoàng hậu sinh ra mới đủ tư cách được phong làm Thái Bình Ngự Công chúa.

 

Mà ta, bởi lập công rửa oan, hoàng đế phá lệ ban cho ta địa vị tôn quý ngang hàng với đích công chúa.

 

Sau khi thân thể ta bình phục, trong cung liền phái người đến đón ta hồi cung.

 

Từng đạo ban thưởng như nước chảy không ngừng đưa tới Vi Hoa điện, nhất thời, ta lại trở thành công chúa được sủng ái trong cung.

 

Ta tựa nghiêng trên mỹ nhân tháp bên cửa sổ, âm thầm cân nhắc trong lòng: nếu con đường lập công xin phủ đệ đã không thể thực hiện, thì liệu có nên lùi một bước, chọn con đường ta từng vứt bỏ, đó là gả chồng xuất cung?

 

Nay sự tình đã khác xưa.

 

Ta mang danh hiệu Thái Bình Ngự Công chúa.

 

Nếu ta xuất giá, sẽ được dọn vào phủ công chúa, không cần về sống tại phủ của chồng.

 

Khi ấy, ta vẫn có phủ công chúa, khác đường nhưng cùng đích.

 

Hơn nữa, công chúa xuất giá, cho dù là hoàng đế, cũng không thể ngăn cản.

 

Có phong hiệu Thái Bình Ngự Công chúa làm chỗ dựa, bất kể tương lai phò mã là ai, hắn cũng không dám làm nhục ta, chỉ có thể cung kính đối đãi.

 

Nghĩ như thế, thì chuyện gả chồng xuất cung, dường như cũng không hẳn là không đáng cân nhắc.

 

Đang nghĩ ngợi, Hải Đường bước vào bẩm báo: “Công chúa, Trân phi nương nương tới bái phỏng.”

 

Khi ấy ta mới sực nhớ, mấy hôm trước có một thiếu nữ họ Thiệu tiến cung, trở thành tân phi của hoàng đế.

 

“Mời nàng vào.”

 

Không bao lâu, Hải Đường dẫn người vào phòng.

 

Khuôn mặt trái xoan, mắt thu như ánh trăng thu, môi hồng đầy đặn, sống mũi thanh tú.

 

Nàng trông có vẻ không lớn tuổi hơn ta là bao, vậy mà vì để nữ quyến nhà họ Thiệu có được sự che chở của hoàng tộc, nàng đành gả cho vị quân vương tuổi đáng bậc cha chú, cả đời bị giam nơi tường cung bích ngọc.

 

Thế nhưng, trên mặt nàng không thấy oán trách hay tịch mịch, bước đi uyển chuyển, chậm rãi tiến đến trước mặt ta, hai tay chắp lại đặt trên trán, dập đầu thật sâu hành đại lễ.

 

“Thiệu thị nữ Văn Tĩnh, thay mặt toàn tộc Thiệu thị, cảm tạ đại ân của Lục công chúa.”

 

Ta vội vàng đỡ nàng dậy: “Nương nương, không cần như thế.”

 

Nàng nhướn mày cười, phong thái đoan trang:

 

“Đáng lắm. Thần thiếp cam tâm tình nguyện hành lễ này với người.”

 

Ta mời nàng cùng ngồi xuống bên cửa sổ.

 

Chúng ta ngồi rất gần.

 

Trong phòng ngoài hai thị nữ thân cận, không có kẻ thứ ba.

Trăng Treo Cao Trên Cung Điện Năm ẤyTác giả: Tom Là MaryTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu1   Ta bẩm sinh tai thính hơn người.   Trong một phạm vi nhất định, chỉ cần tập trung chú ý, ta có thể gạt bỏ tạp âm, cách mấy lầu các đình đài mà nghe trộm được người khác nói chuyện.   Ta nghe thấy Tề quý phi cùng đại cung nữ Thanh Phù thương nghị, muốn đưa ta đến Bích Phương cung, giao cho Quản tần nương nương chăm sóc.   “Trường Sinh tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã đến tuổi hiểu chuyện.”   “Nếu thật sự tin lời đồn, cho rằng là Kình nhi hại c.h.ế.t mẫu thân nó, thì khó mà bảo đảm trong lòng không mang thù oán.”   “Nếu ta nuôi nó ở Mộc Thần cung, chẳng phải là tự tay nuôi một tai họa cho nhi tử ta hay sao?”   “Thôi cứ giao cho Quản tần đi, để nó cách xa Kình nhi một chút.”   Lời của Tề quý phi, ta đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một.   Ta không khỏi nhớ tới ngày ấy, khi mẫu thân bị vớt lên từ dưới nước.   Trên đất loang lổ một vũng nước lạnh, mẫu thân nằm giữa vũng ấy như đang ngủ.   Nước hồ Thái Dịch đã ngâm đến nỗi thân thể người chẳng còn ra hình người.   Người sưng phồng lên như chiếc màn… Phân thưởng xong cho toàn bộ người có công, cuối cùng hoàng đế cũng định đến phủ Trấn Bắc vương, tới thăm ta. Không ai biết rằng, ta đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi. Ta mưu tính đủ đường, liều mình xông pha hiểm nguy, mười đầu ngón tay tàn phế, mất nửa cái mạng, dốc cạn tất cả mới đổi được cơ hội lần này. Đây có thể là lần duy nhất trong đời ta được thoát khỏi hậu cung, mà không phải dựa vào chuyện hôn phối. Ta nhất định phải làm đến vẹn toàn không sơ sót. Ngày ấy, ta dậy từ sớm, thay một bộ xiêm y mới, tự tay điểm trang cho bản thân. Tam hoàng huynh ra cửa nghênh đón thánh giá. Ta được đặc xá, thân mang trọng bệnh, không cần ra ngoài nghênh tiếp. Ta nằm nghiêng trên giường, phía sau tựa một chiếc gối cao ngang lưng. Đợi đế hậu bước vào trong phòng, ta vừa muốn ngồi dậy, thì nghe hoàng hậu nói: “Cứ nằm đó, không cần nhúc nhích.” “Tạ ơn mẫu hậu.” Ta ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ với hoàng hậu, lại quay sang nhìn hoàng đế: “Tạ ơn phụ hoàng.” Bước chân của hoàng đế đột nhiên khựng lại. Ánh mắt người rơi trên mặt ta, trong con ngươi vốn uy nghiêm lại chợt dâng lên một tầng sương mờ. Năm tháng dần trôi, trong thoáng chốc, người như trông thấy một cố nhân ẩn hiện trong lớp sương dày. Người thế mà lại có vài phần không dám tiến lại gần. Ngẩn ngơ đứng yên vài nhịp thở, rồi mới tiếp tục nhấc chân, từ từ tiến về phía trước. Khoảng cách ngắn ngủi vài bước này, cuối cùng cũng kéo người về lại thực tại. Bởi là con gái của cố nhân, nên mang theo dáng dấp cố nhân. Lời đầu tiên hoàng đế nói là: “Con giống mẫu thân con.” Người không nói là mẫu phi, càng chẳng phải mẹ, mà là "mẫu thân". Trong phòng tức khắc lặng ngắt như tờ. Hoàng đế nhắc đến mẫu thân ta, giọng điệu bình dị như thể… Người không phải cửu ngũ chí tôn, mà là một phu quân si tình, nhung nhớ người vợ quá cố. Thế nhưng, người không xứng để gọi tên mẫu thân ta như thế! Trong mắt ta lóe lên hàn quang, sợ bị phát hiện, ta cúi đầu thật nhanh. Đè xuống từng cơn lạnh buốt trào dâng trong lòng, ta gắng gượng giữ cho giọng nói không đổi. “Mẫu thân đã mất nhiều năm, là quý phi nương nương chăm sóc nhi thần khôn lớn.” “Quý phi chăm sóc con rất tốt.” Hoàng đế vốn chẳng phải hiền phụ từ ái, trong mắt mọi người, người lúc nào cũng là quân vương nghiêm nghị. Nhưng giờ khắc này, giọng người hiếm hoi lại mang theo vài phần nhu hòa. Người hỏi ta: “Lần này con lập đại công, muốn được ban thưởng gì?” Người cuối cùng cũng chịu mở miệng hỏi rồi! Ta phấn khởi trong lòng, lặng lẽ siết chặt bàn tay, đem nguyện vọng lâu nay nói ra. “Kính xin phụ hoàng ân chuẩn, cho phép nhi thần có một tòa phủ công chúa.” Hồng Trần Vô ĐịnhTrước đó, ta đã nhiều lần suy xét. Ta nghĩ, hoàng đế không có lý gì để từ chối. Thứ ta cầu chỉ là một tòa phủ đệ công chúa mà thôi. Huống hồ, để đánh cược vào lòng mềm yếu của người, hôm nay ta cố ý hóa trang giống mẫu thân khi xưa, chỉ cần người động lòng trong khoảnh khắc, là đã đủ để người gật đầu đồng ý rồi, phải không? Nhưng giây sau, ta lại nghe được câu trả lời của người. Người nói: “Không cho.” Người hạ tầm mắt nhìn ta, giọng điệu lạnh băng, không để thương lượng: “Con chỉ được ở lại trong cung, đâu cũng không được đi.” 17 Ta được sắc phong làm Thái Bình Ngự Công chúa. Tại Đại Thịnh triều, phong hào công chúa có hai bậc: một là Thái Bình Ngự Công chúa, hai là Ngự Công chúa, tượng trưng cho hai địa vị khác nhau. Thông thường, chỉ có đích nữ do hoàng hậu sinh ra mới đủ tư cách được phong làm Thái Bình Ngự Công chúa. Mà ta, bởi lập công rửa oan, hoàng đế phá lệ ban cho ta địa vị tôn quý ngang hàng với đích công chúa. Sau khi thân thể ta bình phục, trong cung liền phái người đến đón ta hồi cung. Từng đạo ban thưởng như nước chảy không ngừng đưa tới Vi Hoa điện, nhất thời, ta lại trở thành công chúa được sủng ái trong cung. Ta tựa nghiêng trên mỹ nhân tháp bên cửa sổ, âm thầm cân nhắc trong lòng: nếu con đường lập công xin phủ đệ đã không thể thực hiện, thì liệu có nên lùi một bước, chọn con đường ta từng vứt bỏ, đó là gả chồng xuất cung? Nay sự tình đã khác xưa. Ta mang danh hiệu Thái Bình Ngự Công chúa. Nếu ta xuất giá, sẽ được dọn vào phủ công chúa, không cần về sống tại phủ của chồng. Khi ấy, ta vẫn có phủ công chúa, khác đường nhưng cùng đích. Hơn nữa, công chúa xuất giá, cho dù là hoàng đế, cũng không thể ngăn cản. Có phong hiệu Thái Bình Ngự Công chúa làm chỗ dựa, bất kể tương lai phò mã là ai, hắn cũng không dám làm nhục ta, chỉ có thể cung kính đối đãi. Nghĩ như thế, thì chuyện gả chồng xuất cung, dường như cũng không hẳn là không đáng cân nhắc. Đang nghĩ ngợi, Hải Đường bước vào bẩm báo: “Công chúa, Trân phi nương nương tới bái phỏng.” Khi ấy ta mới sực nhớ, mấy hôm trước có một thiếu nữ họ Thiệu tiến cung, trở thành tân phi của hoàng đế. “Mời nàng vào.” Không bao lâu, Hải Đường dẫn người vào phòng. Khuôn mặt trái xoan, mắt thu như ánh trăng thu, môi hồng đầy đặn, sống mũi thanh tú. Nàng trông có vẻ không lớn tuổi hơn ta là bao, vậy mà vì để nữ quyến nhà họ Thiệu có được sự che chở của hoàng tộc, nàng đành gả cho vị quân vương tuổi đáng bậc cha chú, cả đời bị giam nơi tường cung bích ngọc. Thế nhưng, trên mặt nàng không thấy oán trách hay tịch mịch, bước đi uyển chuyển, chậm rãi tiến đến trước mặt ta, hai tay chắp lại đặt trên trán, dập đầu thật sâu hành đại lễ. “Thiệu thị nữ Văn Tĩnh, thay mặt toàn tộc Thiệu thị, cảm tạ đại ân của Lục công chúa.” Ta vội vàng đỡ nàng dậy: “Nương nương, không cần như thế.” Nàng nhướn mày cười, phong thái đoan trang: “Đáng lắm. Thần thiếp cam tâm tình nguyện hành lễ này với người.” Ta mời nàng cùng ngồi xuống bên cửa sổ. Chúng ta ngồi rất gần. Trong phòng ngoài hai thị nữ thân cận, không có kẻ thứ ba.

Chương 15: Chương 15