Tác giả:

Bà cô căng-tin công ty tôi có một thói quen kỳ quái. Mỗi lần chia cơm, bà đều có một hệ thống lý luận hoàn chỉnh của riêng mình: “Quản lý là bộ não của công ty, không ăn ngon thì công ty không vận hành nổi!” “Nhân viên nam là tay chân của công ty, ăn nhiều mới làm được nhiều việc!” “Còn nhân viên nữ à? Là bộ mặt công ty, không chỉ phải ăn ít, mà còn phải ăn thanh đạm, ăn tinh gọn!” “Lắc tay một cái là vì tốt cho họ thôi!” “Còn thực tập sinh á? Hừ! Là một cục phân của công ty! Ngoài việc chướng mắt ra thì chẳng có tí giá trị nào!” “Này, nói cô đấy! Lề mề cái gì? Không đi đi còn đợi cúng cơm à?” Bà cô vừa quát vừa dùng muôi sắt gõ leng keng vào khay cơm của tôi, rồi xúc cho tôi một đống củ cải xào chay đầy ụ. “Con nhóc này háu ăn thật đấy! Muốn vét sạch hết đồ ăn của cả công ty mới chịu à?” 1. Nhìn khay cơm nhạt nhẽo như nước lã trước mặt, tôi đứng đơ luôn tại chỗ. Không phải nói phúc lợi công ty tốt, đồ ăn ngon ngang nhà hàng sao? Còn tôi đang cầm cái gì đây? búp phê củ cải à?! Tôi có…

Truyện chữ