Tác giả:

Năm thứ hai sau khi ta chết, khắp phố phường đều đốt bùa giấy, trên đó viết: “Chúc Thính Lam sau khi chết đọa địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.” Lúc ấy, ta đang tựa bàn ăn gà, phu quân ta cũng cầm lên một tờ, chỉ vào tên trên đó, hỏi: “Nương tử, Chúc Thính Lam là ai?” Ta thản nhiên nhả một mảnh xương gà, lạnh nhạt lắc đầu: “Không biết.” 1 Ngày ta bị đưa lên Tru Tiên Đài, trời nắng chói chang. Ánh dương rọi xuống, khiến mọi yêu tà quỷ mị không chốn ẩn thân. Cố Trường Sanh cúi đầu nhìn ta, ánh mắt thương xót mà từ bi, chậm rãi hỏi: “Ngươi làm nhiều chuyện ác như vậy, trong lòng có từng hối hận chăng?” Ta khẽ thở dài, có lẽ là có hối hận. Ta thực sự không nên, vào năm mười bốn tuổi, biết được thân thế của mình rồi quay về làm công chúa thực sự. Cũng bởi vậy mà từng bước tranh đấu với công chúa giả, cuối cùng rơi vào cảnh cô lập, thân bại danh liệt. Chúc Thu Thường đứng bên cạnh chàng, bộ hồ cừu trắng tinh dù giữa pháp trường đầy cát bụi vẫn không nhiễm một hạt trần ai. Giống như…

Truyện chữ