Tác giả:

Tết Nguyên tiêu, ngày Mười lăm tháng Giêng, đèn lồng hoa được giăng lên cao, rọi sáng cả một dãy phố dài. Cảnh tượng này trông cứ như là dải ngân hà xa tít tận chín tầng mây đang rơi xuống nhân gian vậy, dưới bầu trời đầy sao, dòng người đi đường sánh vai nhau qua lại, người người nhà nhà đều cùng ngắm nhìn những chiếc đèn lồng hoa sáng rực. Vào một ngày náo nhiệt như thế kia, chẳng hiểu sao mà Khúc Ngưng Hề lại chỉ dám rụt cái đầu nhỏ vào, chui tọt vào trong xe ngựa, còn xe ngựa thì đang lăn bánh về phía Hoàng thành. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn sợ lạnh, và ngay lúc này đây, dù nàng đã khoác áo choàng vào rồi, hai tay còn đang ôm lò sưởi bằng đồng nữa, nhưng các đầu ngón tay của nàng vẫn có cảm giác hơi lành lạnh. Từ sau khi thành Thượng Kinh bước sang Xuân cho đến nay, không có dấu hiệu nào cho thấy là trời sẽ ấm trở lại, không biết thời tiết giá lạnh như thế này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa. Xe ngựa đã chạy cả một đoạn đường dài cùng với những tiếng “lộc cộc lộc cộc”, cuối cùng thì…

Truyện chữ