Tác giả:

Ta rất nghe lời. Nhưng kẻ buôn người vẫn chỉ cho ta ăn mỗi ngày một bữa cơm. Trong gạo lẫn đầy cát sạn, nắm cơm chỉ bằng nắm tay đứa trẻ con, kèm thêm hai đũa dưa muối mặn chát. Bọn họ nói, gầy thì quý nhân mới thích. Có cô nương kêu đói. Kẻ buôn người vung tay tát một cái. Tiếng vét cơm càng lớn hơn, suy cho cùng, một cái bạt tai đâu thể lấp đầy cái bụng đói. Trong lòng ta oán trách, cha đúng là đồ lừa gạt. ----------- Kẻ buôn người đưa ta và mấy cô nương đến Vãn Xuân Lâu. Ở hậu đường có một vị di nương mặc váy lụa mỏng, phe phẩy quạt, nheo mắt liếc nhìn chúng ta. Bà ấy khẽ phe phẩy quạt, trâm ngọc trên đầu cũng lắc lư theo. Kẻ buôn người kéo chúng ta đến trước mặt người đó, bóp mặt chúng ta, cho di nương xem xét, nói về ngoại hình chúng ta một cách tỉ mỉ. Ở cổng chợ bán trâu bò, người ta không chỉ xét ngoại hình mà còn tính cả cân nặng. Nhưng chúng ta thì không. Kiều Nương ngáp dài, có vẻ không hứng thú. Kẻ buôn người sốt ruột, kéo ta lên trước, chỉ vào nốt ruồi son trên trán ta,…

Truyện chữ