"Tiểu thư, bên ngoài có một nàng béo tự xưng là Đại tiểu thư, ha ha ha." Nha hoàn Bạch Đào che miệng cười, đáy mắt đầy sự chế giễu. Ta với vẻ mặt không biểu cảm nhìn nàng ta: "Có gì buồn cười sao? Vậy hôm nay cứ cười cho đã đi." Nghe vậy, sắc mặt Bạch Đào trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: "Tiểu thư bớt giận." Ta nâng chân giẫm lên tay nàng ta: "Chỉ là một tiện tì, ngươi nghĩ mình cao quý được bao nhiêu?" Nói xong, ta thẳng tiến về phía tiền viện. Bạch Đào là tai mắt của Liễu Mi Nguyệt. Nếu không phải nàng ta còn chút giá trị, ta cũng không giữ nàng ta đến hôm nay. Chưa đến tiền viện, đã gặp mặt Liễu Mi Nguyệt. Nàng ta có gương mặt tinh xảo, dưới đôi mắt ngập nước dưới là một nốt ruồi son nhỏ. Quả nhiên là một vẻ ngoài trong sáng vô hại. Nhìn thấy ta, Liễu Mi Nguyệt cảnh giác hơn một vài phần. Nhưng lại cười nói: "Muội muội, nếu gặp được tỷ tỷ ruột của muội, chắc muội sẽ vui lắm nhỉ." Ta khẽ cong môi: "Nếu sau này ngươi không xuất hiện trước mặt ta nữa, ta cũng sẽ vui." Liễu Mi Nguyệt…
Tác giả: