"Tiểu thư, bên ngoài có một nàng béo tự xưng là Đại tiểu thư, ha ha ha." Nha hoàn Bạch Đào che miệng cười, đáy mắt đầy sự chế giễu. Ta với vẻ mặt không biểu cảm nhìn nàng ta: "Có gì buồn cười sao? Vậy hôm nay cứ cười cho đã đi." Nghe vậy, sắc mặt Bạch Đào trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: "Tiểu thư bớt giận." Ta nâng chân giẫm lên tay nàng ta: "Chỉ là một tiện tì, ngươi nghĩ mình cao quý được bao nhiêu?" Nói xong, ta thẳng tiến về phía tiền viện. Bạch Đào là tai mắt của Liễu Mi Nguyệt. Nếu không phải nàng ta còn chút giá trị, ta cũng không giữ nàng ta đến hôm nay. Chưa đến tiền viện, đã gặp mặt Liễu Mi Nguyệt. Nàng ta có gương mặt tinh xảo, dưới đôi mắt ngập nước dưới là một nốt ruồi son nhỏ. Quả nhiên là một vẻ ngoài trong sáng vô hại. Nhìn thấy ta, Liễu Mi Nguyệt cảnh giác hơn một vài phần. Nhưng lại cười nói: "Muội muội, nếu gặp được tỷ tỷ ruột của muội, chắc muội sẽ vui lắm nhỉ." Ta khẽ cong môi: "Nếu sau này ngươi không xuất hiện trước mặt ta nữa, ta cũng sẽ vui." Liễu Mi Nguyệt…
Chương 13: Ngoại truyện kiếp trước của Liễu Song Tuyết (2) (Hoàn)
Tuyết Trên Đầu Mày - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Tiểu thư, bên ngoài có một nàng béo tự xưng là Đại tiểu thư, ha ha ha." Nha hoàn Bạch Đào che miệng cười, đáy mắt đầy sự chế giễu. Ta với vẻ mặt không biểu cảm nhìn nàng ta: "Có gì buồn cười sao? Vậy hôm nay cứ cười cho đã đi." Nghe vậy, sắc mặt Bạch Đào trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: "Tiểu thư bớt giận." Ta nâng chân giẫm lên tay nàng ta: "Chỉ là một tiện tì, ngươi nghĩ mình cao quý được bao nhiêu?" Nói xong, ta thẳng tiến về phía tiền viện. Bạch Đào là tai mắt của Liễu Mi Nguyệt. Nếu không phải nàng ta còn chút giá trị, ta cũng không giữ nàng ta đến hôm nay. Chưa đến tiền viện, đã gặp mặt Liễu Mi Nguyệt. Nàng ta có gương mặt tinh xảo, dưới đôi mắt ngập nước dưới là một nốt ruồi son nhỏ. Quả nhiên là một vẻ ngoài trong sáng vô hại. Nhìn thấy ta, Liễu Mi Nguyệt cảnh giác hơn một vài phần. Nhưng lại cười nói: "Muội muội, nếu gặp được tỷ tỷ ruột của muội, chắc muội sẽ vui lắm nhỉ." Ta khẽ cong môi: "Nếu sau này ngươi không xuất hiện trước mặt ta nữa, ta cũng sẽ vui." Liễu Mi Nguyệt… Ta rơi nước mắt nhìn về phía phụ mẫu, nhưng bọn họ lại quay đầu đi, như thể ta không phải là nữ nhi của bọn họ vậy.Biểu cảm của dưỡng muội không cần nhìn ta cũng biết, muội ấy đối xử với ta từ trước đến nay, luôn chỉ có châm chọc.Ta nhìn về phía muội muội, khi muội ấy mới sinh ra, ta còn từng ôm lấy muội ấy.Thiên hạ nho nhỏ, khi cười lên khỏi phải nói là đáng yêu cỡ nào.Nhưng tại lúc này, mặt của muội ấy lại không có biểu cảm, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.Sau đó, vì thân phận Đại tiểu thư Tướng phủ, ta đã gả cho Ngũ hoàng tử.Ta và hắn ta không có tình cảm, một tháng không gặp mặt nhau.Ta tưởng rằng mình sẽ sống hết cả đời này như vậy, thì Ngũ hoàng tử bỗng nhiên tạo phản.Ta mới biết, hóa ra dưỡng muội luôn xúi giục hắn ta.Nhưng đã muộn, tạo phản thất bại, Ngũ hoàng tử bị giam giữ vĩnh viễn.Tướng phủ bị phát hiện có thư xúi giục Ngũ hoàng tử tạo phản, Hoàng đế nổi giận, m.á.u chảy thành sông.Cả nhà Tướng phủ bị kê biên và xử trảm.Ban đầu ta cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng vì lần Ngũ hoàng tử say rượu đã viên phòng với ta, ta đã mang thai, Hoàng đế mềm lòng buông tha cho ta.Sau đó, Hoàng đế bệnh nặng, Cửu hoàng tử bị ám sát mà bỏ mình.Dưỡng muội gả cho Tam hoàng tử, trở thành Hoàng hậu.Ta biết tất cả những chuyện này, đều do dưỡng muội tính kế.Ta từng tìm nàng ta, nàng ta lại đắc ý nói: "Ai bảo bọn họ phải tìm ngươi về, cướp đi hết yêu thương của ta.""Vì bọn họ không còn yêu thương ta, nên ta chỉ có thể từ bỏ bọn họ.""Hơn nữa, có thể trải đường cho ta bước lên hậu vị, cũng là vinh hạnh của bọn họ."Nói xong, nàng ta nhìn ta.Ánh mắt như nhìn một con kiến: "Nếu không phải ta thiết kế ngươi gả cho Ngũ hoàng tử, ngươi làm sao có cơ hội sống sót, ngươi nên cảm ơn ta, chính ta đã cứu sống ngươi."Trong khoảnh khắc đó, ta lần đầu tiên nếm trải cảm giác hận một người.Ta nhất định phải báo thù cho phụ mẫu và muội muội đã mất.Nhưng con đường báo thù, nói dễ hơn làm.Ta trải qua bao trăm đắng nghìn cay, mới từ người ngoại quốc lấy được một ít thuốc độc không màu không mùi.Sau đó, ta tự hủy dung mạo, vào cung làm tì nữ.Ta cũng biết dưỡng muội vinh dự vẻ vang, nhưng sống cũng không hạnh phúc.Trái tim Hoàng đế, không ở bên nàng ta.Cưới nàng ta, chẳng qua là vì trước đây nàng ta hữu dụng mà thôi.Giờ đã vô dụng, nếu không phải việc phế hậu dễ bị người ta bàn tán, hắn ta đã sớm phế đi.Dưỡng muội ghét nhất là những nữ tử dung mạo xinh đẹp, mà ta lại xấu xí, thành công làm tì nữ thân cận của nàng ta.Ngày qua ngày cho thuốc, cuối cùng ba năm sau, dưỡng muội đã chết.Trước khi chết, ta đứng trước mặt nàng ta từng chữ từng chữ nói: "Tướng phủ một trăm ba mươi mạng người, đã chờ ngươi ở dưới đó lâu lắm rồi.""Ngươi nên quỳ xuống chuộc tội đi."Sau khi dưỡng muội chết, ta đã tiết kiệm đủ tiền bạc, nhờ người đưa ta ra khỏi cung.Trước cửa cung, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nữ nhi ta đang đứng đó cười chờ ta.
Ta rơi nước mắt nhìn về phía phụ mẫu, nhưng bọn họ lại quay đầu đi, như thể ta không phải là nữ nhi của bọn họ vậy.
Biểu cảm của dưỡng muội không cần nhìn ta cũng biết, muội ấy đối xử với ta từ trước đến nay, luôn chỉ có châm chọc.
Ta nhìn về phía muội muội, khi muội ấy mới sinh ra, ta còn từng ôm lấy muội ấy.
Thiên hạ nho nhỏ, khi cười lên khỏi phải nói là đáng yêu cỡ nào.
Nhưng tại lúc này, mặt của muội ấy lại không có biểu cảm, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Sau đó, vì thân phận Đại tiểu thư Tướng phủ, ta đã gả cho Ngũ hoàng tử.
Ta và hắn ta không có tình cảm, một tháng không gặp mặt nhau.
Ta tưởng rằng mình sẽ sống hết cả đời này như vậy, thì Ngũ hoàng tử bỗng nhiên tạo phản.
Ta mới biết, hóa ra dưỡng muội luôn xúi giục hắn ta.
Nhưng đã muộn, tạo phản thất bại, Ngũ hoàng tử bị giam giữ vĩnh viễn.
Tướng phủ bị phát hiện có thư xúi giục Ngũ hoàng tử tạo phản, Hoàng đế nổi giận, m.á.u chảy thành sông.
Cả nhà Tướng phủ bị kê biên và xử trảm.
Ban đầu ta cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng vì lần Ngũ hoàng tử say rượu đã viên phòng với ta, ta đã mang thai, Hoàng đế mềm lòng buông tha cho ta.
Sau đó, Hoàng đế bệnh nặng, Cửu hoàng tử bị ám sát mà bỏ mình.
Dưỡng muội gả cho Tam hoàng tử, trở thành Hoàng hậu.
Ta biết tất cả những chuyện này, đều do dưỡng muội tính kế.
Ta từng tìm nàng ta, nàng ta lại đắc ý nói: "Ai bảo bọn họ phải tìm ngươi về, cướp đi hết yêu thương của ta."
"Vì bọn họ không còn yêu thương ta, nên ta chỉ có thể từ bỏ bọn họ."
"Hơn nữa, có thể trải đường cho ta bước lên hậu vị, cũng là vinh hạnh của bọn họ."
Nói xong, nàng ta nhìn ta.
Ánh mắt như nhìn một con kiến: "Nếu không phải ta thiết kế ngươi gả cho Ngũ hoàng tử, ngươi làm sao có cơ hội sống sót, ngươi nên cảm ơn ta, chính ta đã cứu sống ngươi."
Trong khoảnh khắc đó, ta lần đầu tiên nếm trải cảm giác hận một người.
Ta nhất định phải báo thù cho phụ mẫu và muội muội đã mất.
Nhưng con đường báo thù, nói dễ hơn làm.
Ta trải qua bao trăm đắng nghìn cay, mới từ người ngoại quốc lấy được một ít thuốc độc không màu không mùi.
Sau đó, ta tự hủy dung mạo, vào cung làm tì nữ.
Ta cũng biết dưỡng muội vinh dự vẻ vang, nhưng sống cũng không hạnh phúc.
Trái tim Hoàng đế, không ở bên nàng ta.
Cưới nàng ta, chẳng qua là vì trước đây nàng ta hữu dụng mà thôi.
Giờ đã vô dụng, nếu không phải việc phế hậu dễ bị người ta bàn tán, hắn ta đã sớm phế đi.
Dưỡng muội ghét nhất là những nữ tử dung mạo xinh đẹp, mà ta lại xấu xí, thành công làm tì nữ thân cận của nàng ta.
Ngày qua ngày cho thuốc, cuối cùng ba năm sau, dưỡng muội đã chết.
Trước khi chết, ta đứng trước mặt nàng ta từng chữ từng chữ nói: "Tướng phủ một trăm ba mươi mạng người, đã chờ ngươi ở dưới đó lâu lắm rồi."
"Ngươi nên quỳ xuống chuộc tội đi."
Sau khi dưỡng muội chết, ta đã tiết kiệm đủ tiền bạc, nhờ người đưa ta ra khỏi cung.
Trước cửa cung, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nữ nhi ta đang đứng đó cười chờ ta.
Tuyết Trên Đầu Mày - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Tiểu thư, bên ngoài có một nàng béo tự xưng là Đại tiểu thư, ha ha ha." Nha hoàn Bạch Đào che miệng cười, đáy mắt đầy sự chế giễu. Ta với vẻ mặt không biểu cảm nhìn nàng ta: "Có gì buồn cười sao? Vậy hôm nay cứ cười cho đã đi." Nghe vậy, sắc mặt Bạch Đào trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: "Tiểu thư bớt giận." Ta nâng chân giẫm lên tay nàng ta: "Chỉ là một tiện tì, ngươi nghĩ mình cao quý được bao nhiêu?" Nói xong, ta thẳng tiến về phía tiền viện. Bạch Đào là tai mắt của Liễu Mi Nguyệt. Nếu không phải nàng ta còn chút giá trị, ta cũng không giữ nàng ta đến hôm nay. Chưa đến tiền viện, đã gặp mặt Liễu Mi Nguyệt. Nàng ta có gương mặt tinh xảo, dưới đôi mắt ngập nước dưới là một nốt ruồi son nhỏ. Quả nhiên là một vẻ ngoài trong sáng vô hại. Nhìn thấy ta, Liễu Mi Nguyệt cảnh giác hơn một vài phần. Nhưng lại cười nói: "Muội muội, nếu gặp được tỷ tỷ ruột của muội, chắc muội sẽ vui lắm nhỉ." Ta khẽ cong môi: "Nếu sau này ngươi không xuất hiện trước mặt ta nữa, ta cũng sẽ vui." Liễu Mi Nguyệt… Ta rơi nước mắt nhìn về phía phụ mẫu, nhưng bọn họ lại quay đầu đi, như thể ta không phải là nữ nhi của bọn họ vậy.Biểu cảm của dưỡng muội không cần nhìn ta cũng biết, muội ấy đối xử với ta từ trước đến nay, luôn chỉ có châm chọc.Ta nhìn về phía muội muội, khi muội ấy mới sinh ra, ta còn từng ôm lấy muội ấy.Thiên hạ nho nhỏ, khi cười lên khỏi phải nói là đáng yêu cỡ nào.Nhưng tại lúc này, mặt của muội ấy lại không có biểu cảm, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.Sau đó, vì thân phận Đại tiểu thư Tướng phủ, ta đã gả cho Ngũ hoàng tử.Ta và hắn ta không có tình cảm, một tháng không gặp mặt nhau.Ta tưởng rằng mình sẽ sống hết cả đời này như vậy, thì Ngũ hoàng tử bỗng nhiên tạo phản.Ta mới biết, hóa ra dưỡng muội luôn xúi giục hắn ta.Nhưng đã muộn, tạo phản thất bại, Ngũ hoàng tử bị giam giữ vĩnh viễn.Tướng phủ bị phát hiện có thư xúi giục Ngũ hoàng tử tạo phản, Hoàng đế nổi giận, m.á.u chảy thành sông.Cả nhà Tướng phủ bị kê biên và xử trảm.Ban đầu ta cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng vì lần Ngũ hoàng tử say rượu đã viên phòng với ta, ta đã mang thai, Hoàng đế mềm lòng buông tha cho ta.Sau đó, Hoàng đế bệnh nặng, Cửu hoàng tử bị ám sát mà bỏ mình.Dưỡng muội gả cho Tam hoàng tử, trở thành Hoàng hậu.Ta biết tất cả những chuyện này, đều do dưỡng muội tính kế.Ta từng tìm nàng ta, nàng ta lại đắc ý nói: "Ai bảo bọn họ phải tìm ngươi về, cướp đi hết yêu thương của ta.""Vì bọn họ không còn yêu thương ta, nên ta chỉ có thể từ bỏ bọn họ.""Hơn nữa, có thể trải đường cho ta bước lên hậu vị, cũng là vinh hạnh của bọn họ."Nói xong, nàng ta nhìn ta.Ánh mắt như nhìn một con kiến: "Nếu không phải ta thiết kế ngươi gả cho Ngũ hoàng tử, ngươi làm sao có cơ hội sống sót, ngươi nên cảm ơn ta, chính ta đã cứu sống ngươi."Trong khoảnh khắc đó, ta lần đầu tiên nếm trải cảm giác hận một người.Ta nhất định phải báo thù cho phụ mẫu và muội muội đã mất.Nhưng con đường báo thù, nói dễ hơn làm.Ta trải qua bao trăm đắng nghìn cay, mới từ người ngoại quốc lấy được một ít thuốc độc không màu không mùi.Sau đó, ta tự hủy dung mạo, vào cung làm tì nữ.Ta cũng biết dưỡng muội vinh dự vẻ vang, nhưng sống cũng không hạnh phúc.Trái tim Hoàng đế, không ở bên nàng ta.Cưới nàng ta, chẳng qua là vì trước đây nàng ta hữu dụng mà thôi.Giờ đã vô dụng, nếu không phải việc phế hậu dễ bị người ta bàn tán, hắn ta đã sớm phế đi.Dưỡng muội ghét nhất là những nữ tử dung mạo xinh đẹp, mà ta lại xấu xí, thành công làm tì nữ thân cận của nàng ta.Ngày qua ngày cho thuốc, cuối cùng ba năm sau, dưỡng muội đã chết.Trước khi chết, ta đứng trước mặt nàng ta từng chữ từng chữ nói: "Tướng phủ một trăm ba mươi mạng người, đã chờ ngươi ở dưới đó lâu lắm rồi.""Ngươi nên quỳ xuống chuộc tội đi."Sau khi dưỡng muội chết, ta đã tiết kiệm đủ tiền bạc, nhờ người đưa ta ra khỏi cung.Trước cửa cung, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nữ nhi ta đang đứng đó cười chờ ta.