1 Trước khi chết, Tạ Văn Đoan đến gặp mặt ta lần cuối. Hắn mặc long bào, tay cầm huyết thư, lạnh lùng nhìn ta trúng độc, đau đớn quằn quại. "Hoàng tỷ, tỷ kiêu căng ngang ngược, có từng nghĩ đến ngày hôm nay? Lý quý phi quả nhiên đã hại c.h.ế.t mẫu hậu, nhưng cháu gái của bà ta thì có tội tình gì! Ta và Như Nghiên thanh mai trúc mã, nếu không phải tỷ ngang ngược ngăn cản, Như Nghiên sao có thể chết!" Hóa ra, kẻ mà ta dốc lòng phò tá, hết lòng bảo vệ, vẫn luôn ghi hận ta vì đã bày mưu tính kế diệt trừ cả gia tộc quý phi. Ta đau đớn đến ngũ tạng lục phủ đảo lộn, m.á.u tươi trào ra từ miệng và mũi. Tạ Văn Đoan ném huyết thư vào mặt ta, bảo ta xuống địa ngục mà sám hối. Đáng hận là ta không thể nói được lời nào, chỉ có thể mặc hắn sủa bậy. Nếu thế gian này thật sự có quỷ thần, kẻ vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói như Tạ Văn Đoan mới đáng phải chịu báo ứng! Mang theo đầy bụng oán hận, ta không cam tâm nhắm mắt. Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không làm giá y cho kẻ khác…
Chương 17: Chương 17
Hậu Duệ Phượng HoàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1 Trước khi chết, Tạ Văn Đoan đến gặp mặt ta lần cuối. Hắn mặc long bào, tay cầm huyết thư, lạnh lùng nhìn ta trúng độc, đau đớn quằn quại. "Hoàng tỷ, tỷ kiêu căng ngang ngược, có từng nghĩ đến ngày hôm nay? Lý quý phi quả nhiên đã hại c.h.ế.t mẫu hậu, nhưng cháu gái của bà ta thì có tội tình gì! Ta và Như Nghiên thanh mai trúc mã, nếu không phải tỷ ngang ngược ngăn cản, Như Nghiên sao có thể chết!" Hóa ra, kẻ mà ta dốc lòng phò tá, hết lòng bảo vệ, vẫn luôn ghi hận ta vì đã bày mưu tính kế diệt trừ cả gia tộc quý phi. Ta đau đớn đến ngũ tạng lục phủ đảo lộn, m.á.u tươi trào ra từ miệng và mũi. Tạ Văn Đoan ném huyết thư vào mặt ta, bảo ta xuống địa ngục mà sám hối. Đáng hận là ta không thể nói được lời nào, chỉ có thể mặc hắn sủa bậy. Nếu thế gian này thật sự có quỷ thần, kẻ vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói như Tạ Văn Đoan mới đáng phải chịu báo ứng! Mang theo đầy bụng oán hận, ta không cam tâm nhắm mắt. Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không làm giá y cho kẻ khác… Lý Quần Anh nắm lấy sơ hở của hắn, nhanh chóng đưa Đại hoàng tử vào cuộc. Nhưng đối với Đại hoàng tử lớn lên ở dân gian mà nói, xử lý chính sự chẳng khác nào đọc sách trời. Hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân, tạm thời khó phân thắng bại. Tạ Văn Đoan suy nghĩ rất lâu, thấy đề nghị của ta cũng hợp lý. Không phải hắn không có người tài, nhưng Tạ Văn Đoan tính đa nghi, nhất là sau khi bị người dưới tay chơi xỏ, hắn càng không dám tin tưởng người ngoài. đại cửu phụ thì giỏi giang việc này, nhưng Tạ Văn Đoan không dám tin tưởng hoàn toàn. Tính đi tính lại, chỉ có ta, người tỷ tỷ ruột thịt, là không có uy h**p. Chưa đầy ba ngày, Tạ Văn Đoan đã sốt ruột, sai người mang tấu chương đến cho ta. đại cửu phụ vô cùng bất mãn về chuyện này, nhưng cũng không nói gì nhiều. Tình cảm giữa đại cửu phụ và Tạ Văn Đoan giờ đã không còn như trước. Thêm vào đó, Tạ Văn Triết đã hồi cung, đại cửu phụ không dám để Tạ Văn Đoan liên tục mắc sai lầm. Dù sao, Tạ Văn Triết làm không tốt còn có thể viện cớ là lưu lạc dân gian nhiều năm, chưa quen với triều chính. Nhưng Tạ Văn Đoan thì không có lý do gì để bào chữa. Có Tạ Văn Đoan buông tay, sau khi nắm rõ tình hình, ta nhanh chóng điều động vài người vào những vị trí còn thiếu. Trên danh nghĩa, những người này đều là phe Thái tử, nhưng thực chất đều là người của phủ Ninh Dương công chúa. Họ bây giờ có vẻ tầm thường, nhưng sau này sẽ có lúc phát huy tác dụng._Nước chảy thành vực sâu, rồng từ đó mà ra. Chuyện triều đình cũng giống như bàn cờ, bây giờ ta đã có tư cách để cầm quân. Mọi người đều đang suy đoán, Phụ hoàng rốt cuộc đang nghĩ gì. Nhưng ta quan sát kỹ, Phụ hoàng dường như không có ý định thay đổi thái tử. Nói đúng hơn, những việc ông ấy đang nghĩ đến không liên quan gì đến ngôi vị thái tử. Lũ lụt ở Trường Giang gây ra dân biến, giặc Oa hoành hành ở ven biển, những chuyện này đều khẩn cấp hơn nhiều so với chuyện thái tử. Điều khẩn cấp nhất là, triều đình đã cạn kiệt ngân khố. Phụ hoàng hân hoan cho xây dựng đài Trích Tinh, nhưng mới xây được một nửa thì hết sạch tiền. Người xưa có câu: "Một đồng tiền nhỏ cũng có thể làm khó anh hùng." Một đồng tiền nhỏ có thể làm khó không chỉ anh hùng mà còn cả những người ngồi trên ngai vàng cao quý. Ban đầu, Phụ hoàng sai Trình Cẩn đi kiểm kê sổ sách, nhưng Hộ bộ vốn dĩ là một mớ bòng bong, có kiểm tra cũng không ra ngô ra khoai. Hơn nữa, mỗi năm một khoản tiền lớn đều đổ vào Tông thất. Những kẻ hoàng thân quốc thích nhàn tản chẳng chịu bỏ một xu, vậy thì còn trông mong ai sẽ chi tiền? Không thu được tiền, Phụ hoàng nổi trận lôi đình. Cuối cùng, các phe phái đành phải đưa ra vài kẻ chịu tội thay, làm bộ thu về một ít tiền để cho qua chuyện. Nhưng số tiền thu được từ việc tịch thu gia sản và lưu đày mấy người đó chỉ là muối bỏ bể so với ngân khố đang cạn kiệt. Tóm lại, chỉ một câu: không có tiền. Phụ hoàng nổi giận vài lần, cho đến khi Thái tử chủ động đề xuất đi Giang Nam tuần muối. Ta đã khuyên hắn ta nói với Phụ hoàng rằng, tuần diêm ngự sử đã đi mấy lần, quan lại các tỉnh phía Nam đều kêu ca nghèo khó. Tiền bạc đều bị những tên tham quan ô lại th*m nh*ng hết, khiến quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than. Thái tử đích thân đi vừa thể hiện được quyết tâm thu thuế của Hoàng đế, vừa răn đe được đám quan lại gan lớn đó. "Phụ hoàng, nhi thần nam hạ tuần muối, còn có thể thu thêm một khoản tiền từ các phú thương ở Giang Nam. Bọn thương gia này ngày thường ăn no mặc ấm, giờ quốc gia lâm nguy, sao có thể đứng ngoài cuộc?" Phụ hoàng vô cùng hài lòng, lập tức chuẩn tấu cho Tạ Văn Đoan nam hạ tuần muối. Trong khi đó, Tạ Văn Triết cũng xung phong nhận nhiệm vụ cùng Thượng thư Công bộ Giang Hoè trị thủy, cứu vớt muôn dân khỏi cảnh lầm than. Ngày Tạ Văn Đoan lên đường xuống phía Nam, ta cũng khởi hành cùng hắn trên một chiếc xe ngựa. Ta không cố tình phô trương, cũng không hề che giấu. Chỉ có mấy tên ngự sử không biết điều dâng tấu chương, nói ta làm vậy là trái với đạo lý, không giữ gìn phép tắc của nữ nhi. Còn chưa kịp gây ra sóng gió gì, đã bị Phụ hoàng mắng cho một trận, đuổi ra khỏi cung.
Lý Quần Anh nắm lấy sơ hở của hắn, nhanh chóng đưa Đại hoàng tử vào cuộc. Nhưng đối với Đại hoàng tử lớn lên ở dân gian mà nói, xử lý chính sự chẳng khác nào đọc sách trời.
Hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân, tạm thời khó phân thắng bại. Tạ Văn Đoan suy nghĩ rất lâu, thấy đề nghị của ta cũng hợp lý.
Không phải hắn không có người tài, nhưng Tạ Văn Đoan tính đa nghi, nhất là sau khi bị người dưới tay chơi xỏ, hắn càng không dám tin tưởng người ngoài. đại cửu phụ thì giỏi giang việc này, nhưng Tạ Văn Đoan không dám tin tưởng hoàn toàn.
Tính đi tính lại, chỉ có ta, người tỷ tỷ ruột thịt, là không có uy h**p.
Chưa đầy ba ngày, Tạ Văn Đoan đã sốt ruột, sai người mang tấu chương đến cho ta. đại cửu phụ vô cùng bất mãn về chuyện này, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Tình cảm giữa đại cửu phụ và Tạ Văn Đoan giờ đã không còn như trước. Thêm vào đó, Tạ Văn Triết đã hồi cung, đại cửu phụ không dám để Tạ Văn Đoan liên tục mắc sai lầm. Dù sao, Tạ Văn Triết làm không tốt còn có thể viện cớ là lưu lạc dân gian nhiều năm, chưa quen với triều chính. Nhưng Tạ Văn Đoan thì không có lý do gì để bào chữa.
Có Tạ Văn Đoan buông tay, sau khi nắm rõ tình hình, ta nhanh chóng điều động vài người vào những vị trí còn thiếu.
Trên danh nghĩa, những người này đều là phe Thái tử, nhưng thực chất đều là người của phủ Ninh Dương công chúa. Họ bây giờ có vẻ tầm thường, nhưng sau này sẽ có lúc phát huy tác dụng._Nước chảy thành vực sâu, rồng từ đó mà ra.
Chuyện triều đình cũng giống như bàn cờ, bây giờ ta đã có tư cách để cầm quân.
Mọi người đều đang suy đoán, Phụ hoàng rốt cuộc đang nghĩ gì. Nhưng ta quan sát kỹ, Phụ hoàng dường như không có ý định thay đổi thái tử. Nói đúng hơn, những việc ông ấy đang nghĩ đến không liên quan gì đến ngôi vị thái tử.
Lũ lụt ở Trường Giang gây ra dân biến, giặc Oa hoành hành ở ven biển, những chuyện này đều khẩn cấp hơn nhiều so với chuyện thái tử.
Điều khẩn cấp nhất là, triều đình đã cạn kiệt ngân khố. Phụ hoàng hân hoan cho xây dựng đài Trích Tinh, nhưng mới xây được một nửa thì hết sạch tiền.
Người xưa có câu: "Một đồng tiền nhỏ cũng có thể làm khó anh hùng."
Một đồng tiền nhỏ có thể làm khó không chỉ anh hùng mà còn cả những người ngồi trên ngai vàng cao quý.
Ban đầu, Phụ hoàng sai Trình Cẩn đi kiểm kê sổ sách, nhưng Hộ bộ vốn dĩ là một mớ bòng bong, có kiểm tra cũng không ra ngô ra khoai. Hơn nữa, mỗi năm một khoản tiền lớn đều đổ vào Tông thất. Những kẻ hoàng thân quốc thích nhàn tản chẳng chịu bỏ một xu, vậy thì còn trông mong ai sẽ chi tiền?
Không thu được tiền, Phụ hoàng nổi trận lôi đình. Cuối cùng, các phe phái đành phải đưa ra vài kẻ chịu tội thay, làm bộ thu về một ít tiền để cho qua chuyện.
Nhưng số tiền thu được từ việc tịch thu gia sản và lưu đày mấy người đó chỉ là muối bỏ bể so với ngân khố đang cạn kiệt.
Tóm lại, chỉ một câu: không có tiền.
Phụ hoàng nổi giận vài lần, cho đến khi Thái tử chủ động đề xuất đi Giang Nam tuần muối.
Ta đã khuyên hắn ta nói với Phụ hoàng rằng, tuần diêm ngự sử đã đi mấy lần, quan lại các tỉnh phía Nam đều kêu ca nghèo khó. Tiền bạc đều bị những tên tham quan ô lại th*m nh*ng hết, khiến quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than. Thái tử đích thân đi vừa thể hiện được quyết tâm thu thuế của Hoàng đế, vừa răn đe được đám quan lại gan lớn đó.
"Phụ hoàng, nhi thần nam hạ tuần muối, còn có thể thu thêm một khoản tiền từ các phú thương ở Giang Nam. Bọn thương gia này ngày thường ăn no mặc ấm, giờ quốc gia lâm nguy, sao có thể đứng ngoài cuộc?"
Phụ hoàng vô cùng hài lòng, lập tức chuẩn tấu cho Tạ Văn Đoan nam hạ tuần muối. Trong khi đó, Tạ Văn Triết cũng xung phong nhận nhiệm vụ cùng Thượng thư Công bộ Giang Hoè trị thủy, cứu vớt muôn dân khỏi cảnh lầm than.
Ngày Tạ Văn Đoan lên đường xuống phía Nam, ta cũng khởi hành cùng hắn trên một chiếc xe ngựa. Ta không cố tình phô trương, cũng không hề che giấu.
Chỉ có mấy tên ngự sử không biết điều dâng tấu chương, nói ta làm vậy là trái với đạo lý, không giữ gìn phép tắc của nữ nhi.
Còn chưa kịp gây ra sóng gió gì, đã bị Phụ hoàng mắng cho một trận, đuổi ra khỏi cung.
Hậu Duệ Phượng HoàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1 Trước khi chết, Tạ Văn Đoan đến gặp mặt ta lần cuối. Hắn mặc long bào, tay cầm huyết thư, lạnh lùng nhìn ta trúng độc, đau đớn quằn quại. "Hoàng tỷ, tỷ kiêu căng ngang ngược, có từng nghĩ đến ngày hôm nay? Lý quý phi quả nhiên đã hại c.h.ế.t mẫu hậu, nhưng cháu gái của bà ta thì có tội tình gì! Ta và Như Nghiên thanh mai trúc mã, nếu không phải tỷ ngang ngược ngăn cản, Như Nghiên sao có thể chết!" Hóa ra, kẻ mà ta dốc lòng phò tá, hết lòng bảo vệ, vẫn luôn ghi hận ta vì đã bày mưu tính kế diệt trừ cả gia tộc quý phi. Ta đau đớn đến ngũ tạng lục phủ đảo lộn, m.á.u tươi trào ra từ miệng và mũi. Tạ Văn Đoan ném huyết thư vào mặt ta, bảo ta xuống địa ngục mà sám hối. Đáng hận là ta không thể nói được lời nào, chỉ có thể mặc hắn sủa bậy. Nếu thế gian này thật sự có quỷ thần, kẻ vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói như Tạ Văn Đoan mới đáng phải chịu báo ứng! Mang theo đầy bụng oán hận, ta không cam tâm nhắm mắt. Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không làm giá y cho kẻ khác… Lý Quần Anh nắm lấy sơ hở của hắn, nhanh chóng đưa Đại hoàng tử vào cuộc. Nhưng đối với Đại hoàng tử lớn lên ở dân gian mà nói, xử lý chính sự chẳng khác nào đọc sách trời. Hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân, tạm thời khó phân thắng bại. Tạ Văn Đoan suy nghĩ rất lâu, thấy đề nghị của ta cũng hợp lý. Không phải hắn không có người tài, nhưng Tạ Văn Đoan tính đa nghi, nhất là sau khi bị người dưới tay chơi xỏ, hắn càng không dám tin tưởng người ngoài. đại cửu phụ thì giỏi giang việc này, nhưng Tạ Văn Đoan không dám tin tưởng hoàn toàn. Tính đi tính lại, chỉ có ta, người tỷ tỷ ruột thịt, là không có uy h**p. Chưa đầy ba ngày, Tạ Văn Đoan đã sốt ruột, sai người mang tấu chương đến cho ta. đại cửu phụ vô cùng bất mãn về chuyện này, nhưng cũng không nói gì nhiều. Tình cảm giữa đại cửu phụ và Tạ Văn Đoan giờ đã không còn như trước. Thêm vào đó, Tạ Văn Triết đã hồi cung, đại cửu phụ không dám để Tạ Văn Đoan liên tục mắc sai lầm. Dù sao, Tạ Văn Triết làm không tốt còn có thể viện cớ là lưu lạc dân gian nhiều năm, chưa quen với triều chính. Nhưng Tạ Văn Đoan thì không có lý do gì để bào chữa. Có Tạ Văn Đoan buông tay, sau khi nắm rõ tình hình, ta nhanh chóng điều động vài người vào những vị trí còn thiếu. Trên danh nghĩa, những người này đều là phe Thái tử, nhưng thực chất đều là người của phủ Ninh Dương công chúa. Họ bây giờ có vẻ tầm thường, nhưng sau này sẽ có lúc phát huy tác dụng._Nước chảy thành vực sâu, rồng từ đó mà ra. Chuyện triều đình cũng giống như bàn cờ, bây giờ ta đã có tư cách để cầm quân. Mọi người đều đang suy đoán, Phụ hoàng rốt cuộc đang nghĩ gì. Nhưng ta quan sát kỹ, Phụ hoàng dường như không có ý định thay đổi thái tử. Nói đúng hơn, những việc ông ấy đang nghĩ đến không liên quan gì đến ngôi vị thái tử. Lũ lụt ở Trường Giang gây ra dân biến, giặc Oa hoành hành ở ven biển, những chuyện này đều khẩn cấp hơn nhiều so với chuyện thái tử. Điều khẩn cấp nhất là, triều đình đã cạn kiệt ngân khố. Phụ hoàng hân hoan cho xây dựng đài Trích Tinh, nhưng mới xây được một nửa thì hết sạch tiền. Người xưa có câu: "Một đồng tiền nhỏ cũng có thể làm khó anh hùng." Một đồng tiền nhỏ có thể làm khó không chỉ anh hùng mà còn cả những người ngồi trên ngai vàng cao quý. Ban đầu, Phụ hoàng sai Trình Cẩn đi kiểm kê sổ sách, nhưng Hộ bộ vốn dĩ là một mớ bòng bong, có kiểm tra cũng không ra ngô ra khoai. Hơn nữa, mỗi năm một khoản tiền lớn đều đổ vào Tông thất. Những kẻ hoàng thân quốc thích nhàn tản chẳng chịu bỏ một xu, vậy thì còn trông mong ai sẽ chi tiền? Không thu được tiền, Phụ hoàng nổi trận lôi đình. Cuối cùng, các phe phái đành phải đưa ra vài kẻ chịu tội thay, làm bộ thu về một ít tiền để cho qua chuyện. Nhưng số tiền thu được từ việc tịch thu gia sản và lưu đày mấy người đó chỉ là muối bỏ bể so với ngân khố đang cạn kiệt. Tóm lại, chỉ một câu: không có tiền. Phụ hoàng nổi giận vài lần, cho đến khi Thái tử chủ động đề xuất đi Giang Nam tuần muối. Ta đã khuyên hắn ta nói với Phụ hoàng rằng, tuần diêm ngự sử đã đi mấy lần, quan lại các tỉnh phía Nam đều kêu ca nghèo khó. Tiền bạc đều bị những tên tham quan ô lại th*m nh*ng hết, khiến quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than. Thái tử đích thân đi vừa thể hiện được quyết tâm thu thuế của Hoàng đế, vừa răn đe được đám quan lại gan lớn đó. "Phụ hoàng, nhi thần nam hạ tuần muối, còn có thể thu thêm một khoản tiền từ các phú thương ở Giang Nam. Bọn thương gia này ngày thường ăn no mặc ấm, giờ quốc gia lâm nguy, sao có thể đứng ngoài cuộc?" Phụ hoàng vô cùng hài lòng, lập tức chuẩn tấu cho Tạ Văn Đoan nam hạ tuần muối. Trong khi đó, Tạ Văn Triết cũng xung phong nhận nhiệm vụ cùng Thượng thư Công bộ Giang Hoè trị thủy, cứu vớt muôn dân khỏi cảnh lầm than. Ngày Tạ Văn Đoan lên đường xuống phía Nam, ta cũng khởi hành cùng hắn trên một chiếc xe ngựa. Ta không cố tình phô trương, cũng không hề che giấu. Chỉ có mấy tên ngự sử không biết điều dâng tấu chương, nói ta làm vậy là trái với đạo lý, không giữ gìn phép tắc của nữ nhi. Còn chưa kịp gây ra sóng gió gì, đã bị Phụ hoàng mắng cho một trận, đuổi ra khỏi cung.