Tác giả:

1 Trước khi chết, Tạ Văn Đoan đến gặp mặt ta lần cuối. Hắn mặc long bào, tay cầm huyết thư, lạnh lùng nhìn ta trúng độc, đau đớn quằn quại.    "Hoàng tỷ, tỷ kiêu căng ngang ngược, có từng nghĩ đến ngày hôm nay? Lý quý phi quả nhiên đã hại c.h.ế.t mẫu hậu, nhưng cháu gái của bà ta thì có tội tình gì! Ta và Như Nghiên thanh mai trúc mã, nếu không phải tỷ ngang ngược ngăn cản, Như Nghiên sao có thể chết!"    Hóa ra, kẻ mà ta dốc lòng phò tá, hết lòng bảo vệ, vẫn luôn ghi hận ta vì đã bày mưu tính kế diệt trừ cả gia tộc quý phi.    Ta đau đớn đến ngũ tạng lục phủ đảo lộn, m.á.u tươi trào ra từ miệng và mũi. Tạ Văn Đoan ném huyết thư vào mặt ta, bảo ta xuống địa ngục mà sám hối.    Đáng hận là ta không thể nói được lời nào, chỉ có thể mặc hắn sủa bậy. Nếu thế gian này thật sự có quỷ thần, kẻ vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói như Tạ Văn Đoan mới đáng phải chịu báo ứng!    Mang theo đầy bụng oán hận, ta không cam tâm nhắm mắt. Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không làm giá y cho kẻ khác…

Chương 27: Chương 27

Hậu Duệ Phượng HoàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1 Trước khi chết, Tạ Văn Đoan đến gặp mặt ta lần cuối. Hắn mặc long bào, tay cầm huyết thư, lạnh lùng nhìn ta trúng độc, đau đớn quằn quại.    "Hoàng tỷ, tỷ kiêu căng ngang ngược, có từng nghĩ đến ngày hôm nay? Lý quý phi quả nhiên đã hại c.h.ế.t mẫu hậu, nhưng cháu gái của bà ta thì có tội tình gì! Ta và Như Nghiên thanh mai trúc mã, nếu không phải tỷ ngang ngược ngăn cản, Như Nghiên sao có thể chết!"    Hóa ra, kẻ mà ta dốc lòng phò tá, hết lòng bảo vệ, vẫn luôn ghi hận ta vì đã bày mưu tính kế diệt trừ cả gia tộc quý phi.    Ta đau đớn đến ngũ tạng lục phủ đảo lộn, m.á.u tươi trào ra từ miệng và mũi. Tạ Văn Đoan ném huyết thư vào mặt ta, bảo ta xuống địa ngục mà sám hối.    Đáng hận là ta không thể nói được lời nào, chỉ có thể mặc hắn sủa bậy. Nếu thế gian này thật sự có quỷ thần, kẻ vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói như Tạ Văn Đoan mới đáng phải chịu báo ứng!    Mang theo đầy bụng oán hận, ta không cam tâm nhắm mắt. Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không làm giá y cho kẻ khác… "Lưu công công, chủ tử nhà ta không có ý định hại ngài, chỉ muốn ngài chỉ cho một con đường sáng. Con riêng của Trình Cẩn hiện giờ ở đâu? Công công cũng là người già trong cung rồi, nặng nhẹ khẩn cấp hẳn là phân rõ được. Chủ tử nhà ta dù có lấy đứa bé đó làm gì, đối với ngài cũng trăm lợi không một hại. Huống chi, công công cứ thế này mãi làm cháu nội người ta, đợi Trình Cẩn trở về, lại tiu nghỉu nhường ngôi sao? Trình Cẩn là người thế nào, công công hẳn là rõ hơn ta, ngài đã từng thay thế vị trí của hắn, đợi hắn trở về, làm sao còn tin ngài nữa? Công công cũng có gia đình nhỏ, cho dù không vì mình, cũng phải vì người thân suy nghĩ. Ta nghe nói ngài có một người cháu trai muốn phụng dưỡng ngài, đối đãi ngài như sinh phụ. Ngài cũng không muốn lúc đó liên lụy đến hắn chứ? Chuyện này làm hay không, công công tự mình suy xét là được." Ba ngày sau, Lưu Thọ đặc biệt xuất cung, đến một thôn trang hẻo lánh ở ngoại ô kinh thành, đi lòng vòng một lượt không làm gì cả, liền về nhà. "Lưu Thọ này là có ý gì?" Ta cầm quân cờ, quân đen rơi xuống bàn cờ: "Là có ý chỉ đường. A Gia, dẫn người bí mật điều tra thôn trang mà Lưu Thọ đến, xem có nữ nhân khả nghi nào không." Cũng may Trình Cẩn giờ đang đóng cửa suy ngẫm, tin tức không thông, nếu không thăm dò của Đông xưởng ra tay, ta thật sự không dễ dàng gì mà điều tra bí mật. Giờ thì có được chẳng tốn công sức. Rằm tháng tám, Tết Trung thu. Trình Cẩn vẫn bị cách chức ở nhà, tranh chấp giữa hai đảng phái không ngừng, phụ hoàng cũng chưa có kết luận. Nhưng hôm nay là một ngày vui vẻ, Tạ Văn Triết đi trị thủy phương nam đã hồi kinh. "Nghe nói Ninh Dương tuần muối rất có hiệu quả, ta đây làm ca ca, thay mặt bá tánh vùng lũ lụt cảm tạ muội. Nếu không nhờ muội kịp thời đưa tiền cứu trợ, e là còn nhiều người phải lang thang không nhà." Tạ Văn Triết phớt lờ Tạ Văn Đoan, nâng chén rượu nói cười với ta. Tạ Văn Đoan tức giận không nhẹ, đặc biệt là lời nói của Tạ Văn Triết đều ám chỉ hắn vô dụng, càng khiến hắn hận không thể lập tức nổi dậy, đ.â.m cho Tạ Văn Triết một kiếm vào ngực. "Không dám nhận công." Ta hờ hững liếc nhìn Tạ Văn Triết, nói một câu thất lễ, đứng dậy rời bàn. Lũ lụt sông Trường Giang vẫn luôn xảy ra, bây giờ Tạ Văn Triết mới đến không lâu, liền nói lũ lụt đã được giải quyết, không biết nhà họ Lý đã đổi chác bao nhiêu lợi ích trong đó. Phụ hoàng rất vui mừng, ban thưởng hậu hĩnh cho Tạ Văn Triết, còn trước mặt mọi người, khen hắn giống mình thời trẻ. Lời này không sai, phụ hoàng thời trẻ cũng không đáng tin cậy cho lắm. Từ khi Tạ Văn Triết hồi kinh, phụ hoàng liên tục ban thưởng, còn thường xuyên mang hắn cùng phê duyệt tấu chương, rõ ràng là bộ dạng người kế vị. Tạ Văn Đoan lại một lần nữa nóng nảy không yên, lần này, bất luận là ta hay cậu lớn, đều khuyên không được hắn. Hắn như chim sợ cành cong, một lòng cảm thấy phụ hoàng muốn phế truất ngôi vị thái tử của mình, lập Tạ Văn Triết. Hàng ngày không biết cùng mưu sĩ của hắn bàn mưu tính kế cái gì, ta thật sự không có cách nào, đành phải bảo người chú ý sát sao, tránh hắn làm ra chuyện ngu xuẩn khó bề cứu vãn. Nếu ta nhớ không lầm, Lý Quý Phi lại có thai rồi. Ta nhớ kiếp trước nàng ấy chính là sau trung thu tuyên bố có thai, theo tình hình hiện nay, hẳn là cũng không xa. Đợi tin tức nàng ấy có thai truyền ra, Tạ Văn Đoan cũng có thể yên tĩnh mấy ngày. Quả nhiên, nửa tháng sau, tin tức Lý Quý Phi mang thai lần nữa truyền ra. Nhất thời, quan hệ giữa đại hoàng tử và Lý gia trở nên đặc biệt khó xử.

"Lưu công công, chủ tử nhà ta không có ý định hại ngài, chỉ muốn ngài chỉ cho một con đường sáng. Con riêng của Trình Cẩn hiện giờ ở đâu? Công công cũng là người già trong cung rồi, nặng nhẹ khẩn cấp hẳn là phân rõ được. Chủ tử nhà ta dù có lấy đứa bé đó làm gì, đối với ngài cũng trăm lợi không một hại. Huống chi, công công cứ thế này mãi làm cháu nội người ta, đợi Trình Cẩn trở về, lại tiu nghỉu nhường ngôi sao? Trình Cẩn là người thế nào, công công hẳn là rõ hơn ta, ngài đã từng thay thế vị trí của hắn, đợi hắn trở về, làm sao còn tin ngài nữa? Công công cũng có gia đình nhỏ, cho dù không vì mình, cũng phải vì người thân suy nghĩ. Ta nghe nói ngài có một người cháu trai muốn phụng dưỡng ngài, đối đãi ngài như sinh phụ. Ngài cũng không muốn lúc đó liên lụy đến hắn chứ? Chuyện này làm hay không, công công tự mình suy xét là được."

 

Ba ngày sau, Lưu Thọ đặc biệt xuất cung, đến một thôn trang hẻo lánh ở ngoại ô kinh thành, đi lòng vòng một lượt không làm gì cả, liền về nhà.

 

"Lưu Thọ này là có ý gì?"

 

Ta cầm quân cờ, quân đen rơi xuống bàn cờ: "Là có ý chỉ đường. A Gia, dẫn người bí mật điều tra thôn trang mà Lưu Thọ đến, xem có nữ nhân khả nghi nào không."

 

Cũng may Trình Cẩn giờ đang đóng cửa suy ngẫm, tin tức không thông, nếu không thăm dò của Đông xưởng ra tay, ta thật sự không dễ dàng gì mà điều tra bí mật.

 

Giờ thì có được chẳng tốn công sức.

 

Rằm tháng tám, Tết Trung thu.

 

Trình Cẩn vẫn bị cách chức ở nhà, tranh chấp giữa hai đảng phái không ngừng, phụ hoàng cũng chưa có kết luận.

 

Nhưng hôm nay là một ngày vui vẻ, Tạ Văn Triết đi trị thủy phương nam đã hồi kinh.

 

"Nghe nói Ninh Dương tuần muối rất có hiệu quả, ta đây làm ca ca, thay mặt bá tánh vùng lũ lụt cảm tạ muội. Nếu không nhờ muội kịp thời đưa tiền cứu trợ, e là còn nhiều người phải lang thang không nhà."

 

Tạ Văn Triết phớt lờ Tạ Văn Đoan, nâng chén rượu nói cười với ta.

 

Tạ Văn Đoan tức giận không nhẹ, đặc biệt là lời nói của Tạ Văn Triết đều ám chỉ hắn vô dụng, càng khiến hắn hận không thể lập tức nổi dậy, đ.â.m cho Tạ Văn Triết một kiếm vào ngực.

 

"Không dám nhận công."

 

Ta hờ hững liếc nhìn Tạ Văn Triết, nói một câu thất lễ, đứng dậy rời bàn.

 

Lũ lụt sông Trường Giang vẫn luôn xảy ra, bây giờ Tạ Văn Triết mới đến không lâu, liền nói lũ lụt đã được giải quyết, không biết nhà họ Lý đã đổi chác bao nhiêu lợi ích trong đó.

 

Phụ hoàng rất vui mừng, ban thưởng hậu hĩnh cho Tạ Văn Triết, còn trước mặt mọi người, khen hắn giống mình thời trẻ.

 

Lời này không sai, phụ hoàng thời trẻ cũng không đáng tin cậy cho lắm. Từ khi Tạ Văn Triết hồi kinh, phụ hoàng liên tục ban thưởng, còn thường xuyên mang hắn cùng phê duyệt tấu chương, rõ ràng là bộ dạng người kế vị.

 

Tạ Văn Đoan lại một lần nữa nóng nảy không yên, lần này, bất luận là ta hay cậu lớn, đều khuyên không được hắn.

 

Hắn như chim sợ cành cong, một lòng cảm thấy phụ hoàng muốn phế truất ngôi vị thái tử của mình, lập Tạ Văn Triết.

 

Hàng ngày không biết cùng mưu sĩ của hắn bàn mưu tính kế cái gì, ta thật sự không có cách nào, đành phải bảo người chú ý sát sao, tránh hắn làm ra chuyện ngu xuẩn khó bề cứu vãn.

 

Nếu ta nhớ không lầm, Lý Quý Phi lại có thai rồi.

 

Ta nhớ kiếp trước nàng ấy chính là sau trung thu tuyên bố có thai, theo tình hình hiện nay, hẳn là cũng không xa.

 

Đợi tin tức nàng ấy có thai truyền ra, Tạ Văn Đoan cũng có thể yên tĩnh mấy ngày.

 

Quả nhiên, nửa tháng sau, tin tức Lý Quý Phi mang thai lần nữa truyền ra. Nhất thời, quan hệ giữa đại hoàng tử và Lý gia trở nên đặc biệt khó xử.

Hậu Duệ Phượng HoàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1 Trước khi chết, Tạ Văn Đoan đến gặp mặt ta lần cuối. Hắn mặc long bào, tay cầm huyết thư, lạnh lùng nhìn ta trúng độc, đau đớn quằn quại.    "Hoàng tỷ, tỷ kiêu căng ngang ngược, có từng nghĩ đến ngày hôm nay? Lý quý phi quả nhiên đã hại c.h.ế.t mẫu hậu, nhưng cháu gái của bà ta thì có tội tình gì! Ta và Như Nghiên thanh mai trúc mã, nếu không phải tỷ ngang ngược ngăn cản, Như Nghiên sao có thể chết!"    Hóa ra, kẻ mà ta dốc lòng phò tá, hết lòng bảo vệ, vẫn luôn ghi hận ta vì đã bày mưu tính kế diệt trừ cả gia tộc quý phi.    Ta đau đớn đến ngũ tạng lục phủ đảo lộn, m.á.u tươi trào ra từ miệng và mũi. Tạ Văn Đoan ném huyết thư vào mặt ta, bảo ta xuống địa ngục mà sám hối.    Đáng hận là ta không thể nói được lời nào, chỉ có thể mặc hắn sủa bậy. Nếu thế gian này thật sự có quỷ thần, kẻ vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói như Tạ Văn Đoan mới đáng phải chịu báo ứng!    Mang theo đầy bụng oán hận, ta không cam tâm nhắm mắt. Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không làm giá y cho kẻ khác… "Lưu công công, chủ tử nhà ta không có ý định hại ngài, chỉ muốn ngài chỉ cho một con đường sáng. Con riêng của Trình Cẩn hiện giờ ở đâu? Công công cũng là người già trong cung rồi, nặng nhẹ khẩn cấp hẳn là phân rõ được. Chủ tử nhà ta dù có lấy đứa bé đó làm gì, đối với ngài cũng trăm lợi không một hại. Huống chi, công công cứ thế này mãi làm cháu nội người ta, đợi Trình Cẩn trở về, lại tiu nghỉu nhường ngôi sao? Trình Cẩn là người thế nào, công công hẳn là rõ hơn ta, ngài đã từng thay thế vị trí của hắn, đợi hắn trở về, làm sao còn tin ngài nữa? Công công cũng có gia đình nhỏ, cho dù không vì mình, cũng phải vì người thân suy nghĩ. Ta nghe nói ngài có một người cháu trai muốn phụng dưỡng ngài, đối đãi ngài như sinh phụ. Ngài cũng không muốn lúc đó liên lụy đến hắn chứ? Chuyện này làm hay không, công công tự mình suy xét là được." Ba ngày sau, Lưu Thọ đặc biệt xuất cung, đến một thôn trang hẻo lánh ở ngoại ô kinh thành, đi lòng vòng một lượt không làm gì cả, liền về nhà. "Lưu Thọ này là có ý gì?" Ta cầm quân cờ, quân đen rơi xuống bàn cờ: "Là có ý chỉ đường. A Gia, dẫn người bí mật điều tra thôn trang mà Lưu Thọ đến, xem có nữ nhân khả nghi nào không." Cũng may Trình Cẩn giờ đang đóng cửa suy ngẫm, tin tức không thông, nếu không thăm dò của Đông xưởng ra tay, ta thật sự không dễ dàng gì mà điều tra bí mật. Giờ thì có được chẳng tốn công sức. Rằm tháng tám, Tết Trung thu. Trình Cẩn vẫn bị cách chức ở nhà, tranh chấp giữa hai đảng phái không ngừng, phụ hoàng cũng chưa có kết luận. Nhưng hôm nay là một ngày vui vẻ, Tạ Văn Triết đi trị thủy phương nam đã hồi kinh. "Nghe nói Ninh Dương tuần muối rất có hiệu quả, ta đây làm ca ca, thay mặt bá tánh vùng lũ lụt cảm tạ muội. Nếu không nhờ muội kịp thời đưa tiền cứu trợ, e là còn nhiều người phải lang thang không nhà." Tạ Văn Triết phớt lờ Tạ Văn Đoan, nâng chén rượu nói cười với ta. Tạ Văn Đoan tức giận không nhẹ, đặc biệt là lời nói của Tạ Văn Triết đều ám chỉ hắn vô dụng, càng khiến hắn hận không thể lập tức nổi dậy, đ.â.m cho Tạ Văn Triết một kiếm vào ngực. "Không dám nhận công." Ta hờ hững liếc nhìn Tạ Văn Triết, nói một câu thất lễ, đứng dậy rời bàn. Lũ lụt sông Trường Giang vẫn luôn xảy ra, bây giờ Tạ Văn Triết mới đến không lâu, liền nói lũ lụt đã được giải quyết, không biết nhà họ Lý đã đổi chác bao nhiêu lợi ích trong đó. Phụ hoàng rất vui mừng, ban thưởng hậu hĩnh cho Tạ Văn Triết, còn trước mặt mọi người, khen hắn giống mình thời trẻ. Lời này không sai, phụ hoàng thời trẻ cũng không đáng tin cậy cho lắm. Từ khi Tạ Văn Triết hồi kinh, phụ hoàng liên tục ban thưởng, còn thường xuyên mang hắn cùng phê duyệt tấu chương, rõ ràng là bộ dạng người kế vị. Tạ Văn Đoan lại một lần nữa nóng nảy không yên, lần này, bất luận là ta hay cậu lớn, đều khuyên không được hắn. Hắn như chim sợ cành cong, một lòng cảm thấy phụ hoàng muốn phế truất ngôi vị thái tử của mình, lập Tạ Văn Triết. Hàng ngày không biết cùng mưu sĩ của hắn bàn mưu tính kế cái gì, ta thật sự không có cách nào, đành phải bảo người chú ý sát sao, tránh hắn làm ra chuyện ngu xuẩn khó bề cứu vãn. Nếu ta nhớ không lầm, Lý Quý Phi lại có thai rồi. Ta nhớ kiếp trước nàng ấy chính là sau trung thu tuyên bố có thai, theo tình hình hiện nay, hẳn là cũng không xa. Đợi tin tức nàng ấy có thai truyền ra, Tạ Văn Đoan cũng có thể yên tĩnh mấy ngày. Quả nhiên, nửa tháng sau, tin tức Lý Quý Phi mang thai lần nữa truyền ra. Nhất thời, quan hệ giữa đại hoàng tử và Lý gia trở nên đặc biệt khó xử.

Chương 27: Chương 27