Tác giả:

Khi cha mẹ ruột và anh trai dẫn theo thiên kim giả đến nhà, tôi đang tranh giành bát cơm với chó.  Thiên kim giả khoác tay mẹ, nũng nịu một cách hơi khó chịu: "Hôi quá à, mẹ ơi, chúng ta nhất định phải nói chuyện ở đây sao?"  Hai con ch.ó Beagle ngậm bát cơm chạy loạn, lần lượt đ.â.m vào thiên kim giả. Chỉ nghe thấy hai tiếng "bộp bộp".  Thiên kim giả kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ngay xuống đất. Chó Beagle vẫy đuôi ngẩng đầu: "werwerwer."  Anh trai ruột của tôi vội vàng đỡ cô ta dậy, lo lắng nói: "Tiểu Như, em không sao chứ?"  Cha ruột cũng vây quanh hỏi han, vừa phủi bụi cho cô ta, vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không. Chỉ có mẹ ruột muốn đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn còn bận tranh giành bát cơm với chó.  Mãi tôi mới đuổi kịp hai con ch.ó Beagle đang chạy như bay, nhốt chúng vào lồ|\|g, tôi đổ thức ăn và nước cho chúng, mệt đến mức đứng một bên thở d ốc.  Trại chó Beagle này là một tổ chức từ thiện, những con ch.ó Beagle ở đây đều là chó thí nghiệm đã về hưu, người…

Chương 2: Chương 2

Nhật Ký Phá Nhà Của Thiên Kim Bị Bỏ RơiTác giả: Lục Tiểu QuyTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngKhi cha mẹ ruột và anh trai dẫn theo thiên kim giả đến nhà, tôi đang tranh giành bát cơm với chó.  Thiên kim giả khoác tay mẹ, nũng nịu một cách hơi khó chịu: "Hôi quá à, mẹ ơi, chúng ta nhất định phải nói chuyện ở đây sao?"  Hai con ch.ó Beagle ngậm bát cơm chạy loạn, lần lượt đ.â.m vào thiên kim giả. Chỉ nghe thấy hai tiếng "bộp bộp".  Thiên kim giả kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ngay xuống đất. Chó Beagle vẫy đuôi ngẩng đầu: "werwerwer."  Anh trai ruột của tôi vội vàng đỡ cô ta dậy, lo lắng nói: "Tiểu Như, em không sao chứ?"  Cha ruột cũng vây quanh hỏi han, vừa phủi bụi cho cô ta, vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không. Chỉ có mẹ ruột muốn đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn còn bận tranh giành bát cơm với chó.  Mãi tôi mới đuổi kịp hai con ch.ó Beagle đang chạy như bay, nhốt chúng vào lồ|\|g, tôi đổ thức ăn và nước cho chúng, mệt đến mức đứng một bên thở d ốc.  Trại chó Beagle này là một tổ chức từ thiện, những con ch.ó Beagle ở đây đều là chó thí nghiệm đã về hưu, người… Mẹ tôi một lúc sau mới nói: "Lê Lê, con... mẹ không ngờ con lại, khá là cởi mở ha, tốt lắm, tốt lắm, đây là quà gặp mặt mẹ chuẩn bị cho con, con đeo vào xem có thích không." Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.Bà giúp tôi đeo một hình Phật nhỏ bằng ngọc bích, sáng long lanh, tôi rất hài lòng. Nhưng hệ thống chó săn Beagle không hài lòng. "Đại vương Beagle giáng lâm! Bé cún muốn, bé cún có, bé cún bây giờ khoe ngay! Gâu gâu! Sao chỉ có mẹ chuẩn bị? Ba người còn lại đưa đây!" Tôi không kiểm soát được mà đưa tay về phía cổ tay của cha tôi, bóp mở khóa, xoẹt một cái tuột chiếc đồng hồ của ông ấy xuống! Cha tôi: "A." Ông ấy ngơ ngác nhìn tôi. Tôi nói: "Đồng hồ này sáng long lanh đẹp quá nè, cảm ơn ba, ba tốt quá đi!" Sau đó tôi làm y như vậy, tuột chiếc đồng hồ của anh trai tôi và chiếc vòng tay, nhẫn của Giang Như xuống. Giang Như phản ứng đầu tiên, tức giận dậm chân, nhìn mẹ nói: "Mẹ ơi!" Cô ta vừa dứt lời, tất cả chó Beagle trong trại đều bắt đầu sủa điên cuồng "werwerwer". Giang Triều Dương che chở cô ta lùi lại một bước, có chút phát điên nói với tôi: "Chúng nó đang sủa cái gì vậy? Em có thể bảo chúng nó đừng sủa nữa không?" Tôi: "werwerwer".Cuối cùng tôi vẫn theo gia đình họ Giang trở về biệt thự. Việc nhận nhầm con không phải là do ai cố ý, mẹ nuôi của tôi cũng không phải là người sẽ tính toán cho tương lai của con cái, bày ra trò thiên kim giả thiên kim thật. Bà ấy luôn nghĩ tôi là con gái ruột của bà ấy. Dù bà ấy không đánh mắng tôi để trút giận, nhưng bà ấy coi tôi như thùng rác tinh thần của bà ấy, ngoài than vãn ra thì chỉ than vãn, bà ấy nói rất hối hận vì đã sinh ra tôi, không chỉ đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, mà người đàn ông khiến bà ấy mang thai cũng biến mất. Dù bà ấy đã làm mẹ, nhưng bà ấy không cho rằng mình có thể gánh vác trách nhiệm này. Năm tôi học lớp sáu, bà ấy đã chán ngấy cuộc sống này, bỏ đi theo một người đàn ông quen qua mạng, cô hàng xóm thấy tôi đáng thương nên luôn chăm sóc tôi.Nhà họ Giang có phải là một nơi tốt đẹp để tôi nương tựa không? Tôi không chắc.Sau khi về nhà họ Giang, mẹ tôi đối xử với tôi khá nhiệt tình, bà ấy liên tục hỏi tôi cách bài trí phòng ngủ có hợp ý tôi không, bảo tôi thiếu gì thì nói với bà ấy. Có lẽ là sợ tôi nổi cơn, thiếu gì thì trực tiếp xông vào phòng bà ấy cướp chăng.Sau khi mẹ tôi rời đi, Giang Như đẩy cửa phòng ngủ của tôi ra, mặt lạnh tanh nhìn tôi. Cô ta nói: "Đừng tưởng cô là con ruột của họ thì hơn tôi một bậc, cô có biết bao nhiêu năm qua ba mẹ và anh trai đã tốt với tôi như thế nào không? Sau này cô đối xử với tôi khách sáo một chút, nếu không tôi có cả đống cách khiến cô không sống nổi trong cái nhà này đâu!" Cô ta vừa nói vừa dùng ngón tay chọc vào trán tôi, tôi thấy đây là một hành động rất xúc phạm. Nhưng tôi rất ghét đối đầu trực diện với người khác, vì vậy tôi chỉ quay mặt đi, không nói gì. Giọng nói quỷ quái lại vang lên. "Bé cún giận, bé cún xé tan! Đấm đá khắp thế gian! Hây! Ha! Siêu tuyệt độ trơ là thép xương của bé cún, ăn pháo bay đầy trời của bé cún!" 

Mẹ tôi một lúc sau mới nói: "Lê Lê, con... mẹ không ngờ con lại, khá là cởi mở ha, tốt lắm, tốt lắm, đây là quà gặp mặt mẹ chuẩn bị cho con, con đeo vào xem có thích không." 

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Bà giúp tôi đeo một hình Phật nhỏ bằng ngọc bích, sáng long lanh, tôi rất hài lòng. Nhưng hệ thống chó săn Beagle không hài lòng. 

"Đại vương Beagle giáng lâm! Bé cún muốn, bé cún có, bé cún bây giờ khoe ngay! Gâu gâu! Sao chỉ có mẹ chuẩn bị? Ba người còn lại đưa đây!" 

Tôi không kiểm soát được mà đưa tay về phía cổ tay của cha tôi, bóp mở khóa, xoẹt một cái tuột chiếc đồng hồ của ông ấy xuống! 

Cha tôi: "A." Ông ấy ngơ ngác nhìn tôi. Tôi nói: "Đồng hồ này sáng long lanh đẹp quá nè, cảm ơn ba, ba tốt quá đi!" 

Sau đó tôi làm y như vậy, tuột chiếc đồng hồ của anh trai tôi và chiếc vòng tay, nhẫn của Giang Như xuống. 

Giang Như phản ứng đầu tiên, tức giận dậm chân, nhìn mẹ nói: "Mẹ ơi!" Cô ta vừa dứt lời, tất cả chó Beagle trong trại đều bắt đầu sủa điên cuồng "werwerwer". 

Giang Triều Dương che chở cô ta lùi lại một bước, có chút phát điên nói với tôi: "Chúng nó đang sủa cái gì vậy? Em có thể bảo chúng nó đừng sủa nữa không?" 

Tôi: "werwerwer".

Cuối cùng tôi vẫn theo gia đình họ Giang trở về biệt thự. Việc nhận nhầm con không phải là do ai cố ý, mẹ nuôi của tôi cũng không phải là người sẽ tính toán cho tương lai của con cái, bày ra trò thiên kim giả thiên kim thật. 

Bà ấy luôn nghĩ tôi là con gái ruột của bà ấy. Dù bà ấy không đánh mắng tôi để trút giận, nhưng bà ấy coi tôi như thùng rác tinh thần của bà ấy, ngoài than vãn ra thì chỉ than vãn, bà ấy nói rất hối hận vì đã sinh ra tôi, không chỉ đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, mà người đàn ông khiến bà ấy mang thai cũng biến mất. 

Dù bà ấy đã làm mẹ, nhưng bà ấy không cho rằng mình có thể gánh vác trách nhiệm này. Năm tôi học lớp sáu, bà ấy đã chán ngấy cuộc sống này, bỏ đi theo một người đàn ông quen qua mạng, cô hàng xóm thấy tôi đáng thương nên luôn chăm sóc tôi.

Nhà họ Giang có phải là một nơi tốt đẹp để tôi nương tựa không? Tôi không chắc.

Sau khi về nhà họ Giang, mẹ tôi đối xử với tôi khá nhiệt tình, bà ấy liên tục hỏi tôi cách bài trí phòng ngủ có hợp ý tôi không, bảo tôi thiếu gì thì nói với bà ấy. 

Có lẽ là sợ tôi nổi cơn, thiếu gì thì trực tiếp xông vào phòng bà ấy cướp chăng.

Sau khi mẹ tôi rời đi, Giang Như đẩy cửa phòng ngủ của tôi ra, mặt lạnh tanh nhìn tôi. 

Cô ta nói: "Đừng tưởng cô là con ruột của họ thì hơn tôi một bậc, cô có biết bao nhiêu năm qua ba mẹ và anh trai đã tốt với tôi như thế nào không? Sau này cô đối xử với tôi khách sáo một chút, nếu không tôi có cả đống cách khiến cô không sống nổi trong cái nhà này đâu!" 

Cô ta vừa nói vừa dùng ngón tay chọc vào trán tôi, tôi thấy đây là một hành động rất xúc phạm. Nhưng tôi rất ghét đối đầu trực diện với người khác, vì vậy tôi chỉ quay mặt đi, không nói gì. 

Giọng nói quỷ quái lại vang lên. "Bé cún giận, bé cún xé tan! Đấm đá khắp thế gian! Hây! Ha! Siêu tuyệt độ trơ là thép xương của bé cún, ăn pháo bay đầy trời của bé cún!" 

Nhật Ký Phá Nhà Của Thiên Kim Bị Bỏ RơiTác giả: Lục Tiểu QuyTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngKhi cha mẹ ruột và anh trai dẫn theo thiên kim giả đến nhà, tôi đang tranh giành bát cơm với chó.  Thiên kim giả khoác tay mẹ, nũng nịu một cách hơi khó chịu: "Hôi quá à, mẹ ơi, chúng ta nhất định phải nói chuyện ở đây sao?"  Hai con ch.ó Beagle ngậm bát cơm chạy loạn, lần lượt đ.â.m vào thiên kim giả. Chỉ nghe thấy hai tiếng "bộp bộp".  Thiên kim giả kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ngay xuống đất. Chó Beagle vẫy đuôi ngẩng đầu: "werwerwer."  Anh trai ruột của tôi vội vàng đỡ cô ta dậy, lo lắng nói: "Tiểu Như, em không sao chứ?"  Cha ruột cũng vây quanh hỏi han, vừa phủi bụi cho cô ta, vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không. Chỉ có mẹ ruột muốn đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn còn bận tranh giành bát cơm với chó.  Mãi tôi mới đuổi kịp hai con ch.ó Beagle đang chạy như bay, nhốt chúng vào lồ|\|g, tôi đổ thức ăn và nước cho chúng, mệt đến mức đứng một bên thở d ốc.  Trại chó Beagle này là một tổ chức từ thiện, những con ch.ó Beagle ở đây đều là chó thí nghiệm đã về hưu, người… Mẹ tôi một lúc sau mới nói: "Lê Lê, con... mẹ không ngờ con lại, khá là cởi mở ha, tốt lắm, tốt lắm, đây là quà gặp mặt mẹ chuẩn bị cho con, con đeo vào xem có thích không." Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.Bà giúp tôi đeo một hình Phật nhỏ bằng ngọc bích, sáng long lanh, tôi rất hài lòng. Nhưng hệ thống chó săn Beagle không hài lòng. "Đại vương Beagle giáng lâm! Bé cún muốn, bé cún có, bé cún bây giờ khoe ngay! Gâu gâu! Sao chỉ có mẹ chuẩn bị? Ba người còn lại đưa đây!" Tôi không kiểm soát được mà đưa tay về phía cổ tay của cha tôi, bóp mở khóa, xoẹt một cái tuột chiếc đồng hồ của ông ấy xuống! Cha tôi: "A." Ông ấy ngơ ngác nhìn tôi. Tôi nói: "Đồng hồ này sáng long lanh đẹp quá nè, cảm ơn ba, ba tốt quá đi!" Sau đó tôi làm y như vậy, tuột chiếc đồng hồ của anh trai tôi và chiếc vòng tay, nhẫn của Giang Như xuống. Giang Như phản ứng đầu tiên, tức giận dậm chân, nhìn mẹ nói: "Mẹ ơi!" Cô ta vừa dứt lời, tất cả chó Beagle trong trại đều bắt đầu sủa điên cuồng "werwerwer". Giang Triều Dương che chở cô ta lùi lại một bước, có chút phát điên nói với tôi: "Chúng nó đang sủa cái gì vậy? Em có thể bảo chúng nó đừng sủa nữa không?" Tôi: "werwerwer".Cuối cùng tôi vẫn theo gia đình họ Giang trở về biệt thự. Việc nhận nhầm con không phải là do ai cố ý, mẹ nuôi của tôi cũng không phải là người sẽ tính toán cho tương lai của con cái, bày ra trò thiên kim giả thiên kim thật. Bà ấy luôn nghĩ tôi là con gái ruột của bà ấy. Dù bà ấy không đánh mắng tôi để trút giận, nhưng bà ấy coi tôi như thùng rác tinh thần của bà ấy, ngoài than vãn ra thì chỉ than vãn, bà ấy nói rất hối hận vì đã sinh ra tôi, không chỉ đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, mà người đàn ông khiến bà ấy mang thai cũng biến mất. Dù bà ấy đã làm mẹ, nhưng bà ấy không cho rằng mình có thể gánh vác trách nhiệm này. Năm tôi học lớp sáu, bà ấy đã chán ngấy cuộc sống này, bỏ đi theo một người đàn ông quen qua mạng, cô hàng xóm thấy tôi đáng thương nên luôn chăm sóc tôi.Nhà họ Giang có phải là một nơi tốt đẹp để tôi nương tựa không? Tôi không chắc.Sau khi về nhà họ Giang, mẹ tôi đối xử với tôi khá nhiệt tình, bà ấy liên tục hỏi tôi cách bài trí phòng ngủ có hợp ý tôi không, bảo tôi thiếu gì thì nói với bà ấy. Có lẽ là sợ tôi nổi cơn, thiếu gì thì trực tiếp xông vào phòng bà ấy cướp chăng.Sau khi mẹ tôi rời đi, Giang Như đẩy cửa phòng ngủ của tôi ra, mặt lạnh tanh nhìn tôi. Cô ta nói: "Đừng tưởng cô là con ruột của họ thì hơn tôi một bậc, cô có biết bao nhiêu năm qua ba mẹ và anh trai đã tốt với tôi như thế nào không? Sau này cô đối xử với tôi khách sáo một chút, nếu không tôi có cả đống cách khiến cô không sống nổi trong cái nhà này đâu!" Cô ta vừa nói vừa dùng ngón tay chọc vào trán tôi, tôi thấy đây là một hành động rất xúc phạm. Nhưng tôi rất ghét đối đầu trực diện với người khác, vì vậy tôi chỉ quay mặt đi, không nói gì. Giọng nói quỷ quái lại vang lên. "Bé cún giận, bé cún xé tan! Đấm đá khắp thế gian! Hây! Ha! Siêu tuyệt độ trơ là thép xương của bé cún, ăn pháo bay đầy trời của bé cún!" 

Chương 2: Chương 2