Khi cha mẹ ruột và anh trai dẫn theo thiên kim giả đến nhà, tôi đang tranh giành bát cơm với chó. Thiên kim giả khoác tay mẹ, nũng nịu một cách hơi khó chịu: "Hôi quá à, mẹ ơi, chúng ta nhất định phải nói chuyện ở đây sao?" Hai con ch.ó Beagle ngậm bát cơm chạy loạn, lần lượt đ.â.m vào thiên kim giả. Chỉ nghe thấy hai tiếng "bộp bộp". Thiên kim giả kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ngay xuống đất. Chó Beagle vẫy đuôi ngẩng đầu: "werwerwer." Anh trai ruột của tôi vội vàng đỡ cô ta dậy, lo lắng nói: "Tiểu Như, em không sao chứ?" Cha ruột cũng vây quanh hỏi han, vừa phủi bụi cho cô ta, vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không. Chỉ có mẹ ruột muốn đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn còn bận tranh giành bát cơm với chó. Mãi tôi mới đuổi kịp hai con ch.ó Beagle đang chạy như bay, nhốt chúng vào lồ|\|g, tôi đổ thức ăn và nước cho chúng, mệt đến mức đứng một bên thở d ốc. Trại chó Beagle này là một tổ chức từ thiện, những con ch.ó Beagle ở đây đều là chó thí nghiệm đã về hưu, người…
Chương 9: Chương 9
Nhật Ký Phá Nhà Của Thiên Kim Bị Bỏ RơiTác giả: Lục Tiểu QuyTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngKhi cha mẹ ruột và anh trai dẫn theo thiên kim giả đến nhà, tôi đang tranh giành bát cơm với chó. Thiên kim giả khoác tay mẹ, nũng nịu một cách hơi khó chịu: "Hôi quá à, mẹ ơi, chúng ta nhất định phải nói chuyện ở đây sao?" Hai con ch.ó Beagle ngậm bát cơm chạy loạn, lần lượt đ.â.m vào thiên kim giả. Chỉ nghe thấy hai tiếng "bộp bộp". Thiên kim giả kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ngay xuống đất. Chó Beagle vẫy đuôi ngẩng đầu: "werwerwer." Anh trai ruột của tôi vội vàng đỡ cô ta dậy, lo lắng nói: "Tiểu Như, em không sao chứ?" Cha ruột cũng vây quanh hỏi han, vừa phủi bụi cho cô ta, vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không. Chỉ có mẹ ruột muốn đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn còn bận tranh giành bát cơm với chó. Mãi tôi mới đuổi kịp hai con ch.ó Beagle đang chạy như bay, nhốt chúng vào lồ|\|g, tôi đổ thức ăn và nước cho chúng, mệt đến mức đứng một bên thở d ốc. Trại chó Beagle này là một tổ chức từ thiện, những con ch.ó Beagle ở đây đều là chó thí nghiệm đã về hưu, người… Nói xong mẹ dẫn tôi ra ngoài, đến một nhà hàng Quảng Đông sang trọng, ăn một bữa no nê, tôi nói món ngỗng quay ngon, mẹ còn gói cho tôi một phần mang về. Sau đó mẹ lại dẫn tôi đi mua sắm, hào phóng quẹt thẻ, mua cho tôi rất nhiều quần áo.Tôi nói muốn ăn kem ốc quế, mẹ mua hai cái, chúng tôi nép vào nhau, ngồi trên ghế dài trong trung tâm thương mại, vừa nghỉ ngơi vừa ăn. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.Nhưng hạnh phúc này nhanh chóng bị phá vỡ, điện thoại của mẹ reo lên, bà ấy nghe máy, là điện thoại của cha tôi."Em làm đủ chưa, khi nào thì về?"Mẹ tôi khá bình tĩnh nói: "Em và Lê Lê sẽ ở ngoài một thời gian, đợi đến khi nào mọi người thật sự chấp nhận con bé, em sẽ đưa con bé về.""Vậy bên mẹ thì sao? Mẹ anh tức đến suýt nhập viện em có biết không?""Em đã sắp xếp người đến thương lượng việc sửa chữa lại và bồi thường rồi, nếu mẹ anh nhập viện, em cũng sẽ tìm người chăm sóc, bà ấy nói chuyện với con bé khó nghe quá, em tạm thời sẽ không để con bé gặp bà ấy.""Có ai lại chiều hư con như em không? Em khác gì những phụ huynh chiều hư con trên mạng chứ?"Mẹ tôi nghe thấy vậy, không những không giận mà còn cười. "Thứ nhất, con gái tôi không phải là đứa trẻ hư, nó rất ngoan trước mặt tôi, sẽ không vô cớ nổi giận, thứ hai, cho dù tôi là phụ huynh chiều hư con thì sao? Nếu có thể bù đắp một chút thiếu sót trong lòng con bé, để con bé biết rằng gia đình này vẫn có người chấp nhận và yêu thương nó, thì tôi làm một phụ huynh chiều hư con, chịu chút mắng cũng đáng."Cha tôi không nói lại được bà ấy, tức giận cúp máy.Không lâu sau, điện thoại của Giang Triều Dương lại gọi đến. "Mẹ!"Giang Triều Dương bất mãn nói: "Sao mẹ vẫn còn đưa cái con bé đó ra ngoài ở vậy?"Mẹ tôi im lặng một lát, nói: "Đó là em gái con, không phải cái con bé đó.""Thôi thôi, nói với mẹ cũng không xong, hai ngày nữa là sinh nhật Tiểu Như rồi, mẹ chắc chắn sẽ về chứ?"Giọng Giang Như mềm mại vang lên: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, mẹ về ăn sinh nhật với con có được không? Cùng lắm thì mang cả chị về, ba đã đặt bánh sinh nhật siêu đẹp cho con rồi, đến lúc đó con chia cho chị một nửa nha."Hệ thống chó săn Beagle: "Hả?! Lũ người nhỏ bé dám chống lại sức mạnh Beagle?"Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.Tôi không nhịn được ngẩng mặt lên, tội nghiệp nhìn mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi..."Mẹ tôi xoa mặt tôi, nói với Giang Như: "Tiểu Như à, sinh nhật con cũng là sinh nhật của chị, con có ba và anh trai ở bên rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh chị, chị cũng sẽ có chiếc bánh sinh nhật xinh đẹp của riêng mình, sẽ không lấy phần của con đâu."Giang Như nghẹn lời: "Mẹ ơi, mẹ thật sự vì cô ta mà không cần con nữa sao? Chẳng lẽ con không phải con ruột của mẹ, thì không còn là bảo bối của mẹ nữa sao? Mẹ quá đáng lắm!"Chưa đợi mẹ tôi giải thích, bên kia đã cúp máy. Mẹ tôi thở dài, trong mắt đầy vẻ buồn bã, nhưng bà ấy lấy lại tinh thần, nói với tôi: "Mau ăn kem đi con yêu, mẹ đưa con đi chọn bánh kem và quà sinh nhật."Quà vừa chọn được một nửa thì điện thoại của mẹ lại reo lên. Lần này là bà nội. "Tao nghe nói mày đưa con bé c.h.ế.t tiệt đó ra ngoài ở rồi hả? Mày không quản con trai mày nữa à?"Mẹ tôi hít sâu một hơi, nói: "Mẹ ơi, con đã nói rồi, xin mẹ đừng gọi Lê Lê như thế."
Nói xong mẹ dẫn tôi ra ngoài, đến một nhà hàng Quảng Đông sang trọng, ăn một bữa no nê, tôi nói món ngỗng quay ngon, mẹ còn gói cho tôi một phần mang về. Sau đó mẹ lại dẫn tôi đi mua sắm, hào phóng quẹt thẻ, mua cho tôi rất nhiều quần áo.
Tôi nói muốn ăn kem ốc quế, mẹ mua hai cái, chúng tôi nép vào nhau, ngồi trên ghế dài trong trung tâm thương mại, vừa nghỉ ngơi vừa ăn. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc này nhanh chóng bị phá vỡ, điện thoại của mẹ reo lên, bà ấy nghe máy, là điện thoại của cha tôi.
"Em làm đủ chưa, khi nào thì về?"
Mẹ tôi khá bình tĩnh nói: "Em và Lê Lê sẽ ở ngoài một thời gian, đợi đến khi nào mọi người thật sự chấp nhận con bé, em sẽ đưa con bé về."
"Vậy bên mẹ thì sao? Mẹ anh tức đến suýt nhập viện em có biết không?"
"Em đã sắp xếp người đến thương lượng việc sửa chữa lại và bồi thường rồi, nếu mẹ anh nhập viện, em cũng sẽ tìm người chăm sóc, bà ấy nói chuyện với con bé khó nghe quá, em tạm thời sẽ không để con bé gặp bà ấy."
"Có ai lại chiều hư con như em không? Em khác gì những phụ huynh chiều hư con trên mạng chứ?"
Mẹ tôi nghe thấy vậy, không những không giận mà còn cười. "Thứ nhất, con gái tôi không phải là đứa trẻ hư, nó rất ngoan trước mặt tôi, sẽ không vô cớ nổi giận, thứ hai, cho dù tôi là phụ huynh chiều hư con thì sao? Nếu có thể bù đắp một chút thiếu sót trong lòng con bé, để con bé biết rằng gia đình này vẫn có người chấp nhận và yêu thương nó, thì tôi làm một phụ huynh chiều hư con, chịu chút mắng cũng đáng."
Cha tôi không nói lại được bà ấy, tức giận cúp máy.
Không lâu sau, điện thoại của Giang Triều Dương lại gọi đến. "Mẹ!"
Giang Triều Dương bất mãn nói: "Sao mẹ vẫn còn đưa cái con bé đó ra ngoài ở vậy?"
Mẹ tôi im lặng một lát, nói: "Đó là em gái con, không phải cái con bé đó."
"Thôi thôi, nói với mẹ cũng không xong, hai ngày nữa là sinh nhật Tiểu Như rồi, mẹ chắc chắn sẽ về chứ?"
Giọng Giang Như mềm mại vang lên: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, mẹ về ăn sinh nhật với con có được không? Cùng lắm thì mang cả chị về, ba đã đặt bánh sinh nhật siêu đẹp cho con rồi, đến lúc đó con chia cho chị một nửa nha."
Hệ thống chó săn Beagle: "Hả?! Lũ người nhỏ bé dám chống lại sức mạnh Beagle?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tôi không nhịn được ngẩng mặt lên, tội nghiệp nhìn mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi..."
Mẹ tôi xoa mặt tôi, nói với Giang Như: "Tiểu Như à, sinh nhật con cũng là sinh nhật của chị, con có ba và anh trai ở bên rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh chị, chị cũng sẽ có chiếc bánh sinh nhật xinh đẹp của riêng mình, sẽ không lấy phần của con đâu."
Giang Như nghẹn lời: "Mẹ ơi, mẹ thật sự vì cô ta mà không cần con nữa sao? Chẳng lẽ con không phải con ruột của mẹ, thì không còn là bảo bối của mẹ nữa sao? Mẹ quá đáng lắm!"
Chưa đợi mẹ tôi giải thích, bên kia đã cúp máy. Mẹ tôi thở dài, trong mắt đầy vẻ buồn bã, nhưng bà ấy lấy lại tinh thần, nói với tôi: "Mau ăn kem đi con yêu, mẹ đưa con đi chọn bánh kem và quà sinh nhật."
Quà vừa chọn được một nửa thì điện thoại của mẹ lại reo lên. Lần này là bà nội. "Tao nghe nói mày đưa con bé c.h.ế.t tiệt đó ra ngoài ở rồi hả? Mày không quản con trai mày nữa à?"
Mẹ tôi hít sâu một hơi, nói: "Mẹ ơi, con đã nói rồi, xin mẹ đừng gọi Lê Lê như thế."
Nhật Ký Phá Nhà Của Thiên Kim Bị Bỏ RơiTác giả: Lục Tiểu QuyTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngKhi cha mẹ ruột và anh trai dẫn theo thiên kim giả đến nhà, tôi đang tranh giành bát cơm với chó. Thiên kim giả khoác tay mẹ, nũng nịu một cách hơi khó chịu: "Hôi quá à, mẹ ơi, chúng ta nhất định phải nói chuyện ở đây sao?" Hai con ch.ó Beagle ngậm bát cơm chạy loạn, lần lượt đ.â.m vào thiên kim giả. Chỉ nghe thấy hai tiếng "bộp bộp". Thiên kim giả kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ngay xuống đất. Chó Beagle vẫy đuôi ngẩng đầu: "werwerwer." Anh trai ruột của tôi vội vàng đỡ cô ta dậy, lo lắng nói: "Tiểu Như, em không sao chứ?" Cha ruột cũng vây quanh hỏi han, vừa phủi bụi cho cô ta, vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không. Chỉ có mẹ ruột muốn đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn còn bận tranh giành bát cơm với chó. Mãi tôi mới đuổi kịp hai con ch.ó Beagle đang chạy như bay, nhốt chúng vào lồ|\|g, tôi đổ thức ăn và nước cho chúng, mệt đến mức đứng một bên thở d ốc. Trại chó Beagle này là một tổ chức từ thiện, những con ch.ó Beagle ở đây đều là chó thí nghiệm đã về hưu, người… Nói xong mẹ dẫn tôi ra ngoài, đến một nhà hàng Quảng Đông sang trọng, ăn một bữa no nê, tôi nói món ngỗng quay ngon, mẹ còn gói cho tôi một phần mang về. Sau đó mẹ lại dẫn tôi đi mua sắm, hào phóng quẹt thẻ, mua cho tôi rất nhiều quần áo.Tôi nói muốn ăn kem ốc quế, mẹ mua hai cái, chúng tôi nép vào nhau, ngồi trên ghế dài trong trung tâm thương mại, vừa nghỉ ngơi vừa ăn. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.Nhưng hạnh phúc này nhanh chóng bị phá vỡ, điện thoại của mẹ reo lên, bà ấy nghe máy, là điện thoại của cha tôi."Em làm đủ chưa, khi nào thì về?"Mẹ tôi khá bình tĩnh nói: "Em và Lê Lê sẽ ở ngoài một thời gian, đợi đến khi nào mọi người thật sự chấp nhận con bé, em sẽ đưa con bé về.""Vậy bên mẹ thì sao? Mẹ anh tức đến suýt nhập viện em có biết không?""Em đã sắp xếp người đến thương lượng việc sửa chữa lại và bồi thường rồi, nếu mẹ anh nhập viện, em cũng sẽ tìm người chăm sóc, bà ấy nói chuyện với con bé khó nghe quá, em tạm thời sẽ không để con bé gặp bà ấy.""Có ai lại chiều hư con như em không? Em khác gì những phụ huynh chiều hư con trên mạng chứ?"Mẹ tôi nghe thấy vậy, không những không giận mà còn cười. "Thứ nhất, con gái tôi không phải là đứa trẻ hư, nó rất ngoan trước mặt tôi, sẽ không vô cớ nổi giận, thứ hai, cho dù tôi là phụ huynh chiều hư con thì sao? Nếu có thể bù đắp một chút thiếu sót trong lòng con bé, để con bé biết rằng gia đình này vẫn có người chấp nhận và yêu thương nó, thì tôi làm một phụ huynh chiều hư con, chịu chút mắng cũng đáng."Cha tôi không nói lại được bà ấy, tức giận cúp máy.Không lâu sau, điện thoại của Giang Triều Dương lại gọi đến. "Mẹ!"Giang Triều Dương bất mãn nói: "Sao mẹ vẫn còn đưa cái con bé đó ra ngoài ở vậy?"Mẹ tôi im lặng một lát, nói: "Đó là em gái con, không phải cái con bé đó.""Thôi thôi, nói với mẹ cũng không xong, hai ngày nữa là sinh nhật Tiểu Như rồi, mẹ chắc chắn sẽ về chứ?"Giọng Giang Như mềm mại vang lên: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, mẹ về ăn sinh nhật với con có được không? Cùng lắm thì mang cả chị về, ba đã đặt bánh sinh nhật siêu đẹp cho con rồi, đến lúc đó con chia cho chị một nửa nha."Hệ thống chó săn Beagle: "Hả?! Lũ người nhỏ bé dám chống lại sức mạnh Beagle?"Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.Tôi không nhịn được ngẩng mặt lên, tội nghiệp nhìn mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi..."Mẹ tôi xoa mặt tôi, nói với Giang Như: "Tiểu Như à, sinh nhật con cũng là sinh nhật của chị, con có ba và anh trai ở bên rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh chị, chị cũng sẽ có chiếc bánh sinh nhật xinh đẹp của riêng mình, sẽ không lấy phần của con đâu."Giang Như nghẹn lời: "Mẹ ơi, mẹ thật sự vì cô ta mà không cần con nữa sao? Chẳng lẽ con không phải con ruột của mẹ, thì không còn là bảo bối của mẹ nữa sao? Mẹ quá đáng lắm!"Chưa đợi mẹ tôi giải thích, bên kia đã cúp máy. Mẹ tôi thở dài, trong mắt đầy vẻ buồn bã, nhưng bà ấy lấy lại tinh thần, nói với tôi: "Mau ăn kem đi con yêu, mẹ đưa con đi chọn bánh kem và quà sinh nhật."Quà vừa chọn được một nửa thì điện thoại của mẹ lại reo lên. Lần này là bà nội. "Tao nghe nói mày đưa con bé c.h.ế.t tiệt đó ra ngoài ở rồi hả? Mày không quản con trai mày nữa à?"Mẹ tôi hít sâu một hơi, nói: "Mẹ ơi, con đã nói rồi, xin mẹ đừng gọi Lê Lê như thế."