Tác giả:

Khi cha mẹ ruột và anh trai dẫn theo thiên kim giả đến nhà, tôi đang tranh giành bát cơm với chó.  Thiên kim giả khoác tay mẹ, nũng nịu một cách hơi khó chịu: "Hôi quá à, mẹ ơi, chúng ta nhất định phải nói chuyện ở đây sao?"  Hai con ch.ó Beagle ngậm bát cơm chạy loạn, lần lượt đ.â.m vào thiên kim giả. Chỉ nghe thấy hai tiếng "bộp bộp".  Thiên kim giả kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ngay xuống đất. Chó Beagle vẫy đuôi ngẩng đầu: "werwerwer."  Anh trai ruột của tôi vội vàng đỡ cô ta dậy, lo lắng nói: "Tiểu Như, em không sao chứ?"  Cha ruột cũng vây quanh hỏi han, vừa phủi bụi cho cô ta, vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không. Chỉ có mẹ ruột muốn đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn còn bận tranh giành bát cơm với chó.  Mãi tôi mới đuổi kịp hai con ch.ó Beagle đang chạy như bay, nhốt chúng vào lồ|\|g, tôi đổ thức ăn và nước cho chúng, mệt đến mức đứng một bên thở d ốc.  Trại chó Beagle này là một tổ chức từ thiện, những con ch.ó Beagle ở đây đều là chó thí nghiệm đã về hưu, người…

Chương 11: Chương 11

Nhật Ký Phá Nhà Của Thiên Kim Bị Bỏ RơiTác giả: Lục Tiểu QuyTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngKhi cha mẹ ruột và anh trai dẫn theo thiên kim giả đến nhà, tôi đang tranh giành bát cơm với chó.  Thiên kim giả khoác tay mẹ, nũng nịu một cách hơi khó chịu: "Hôi quá à, mẹ ơi, chúng ta nhất định phải nói chuyện ở đây sao?"  Hai con ch.ó Beagle ngậm bát cơm chạy loạn, lần lượt đ.â.m vào thiên kim giả. Chỉ nghe thấy hai tiếng "bộp bộp".  Thiên kim giả kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ngay xuống đất. Chó Beagle vẫy đuôi ngẩng đầu: "werwerwer."  Anh trai ruột của tôi vội vàng đỡ cô ta dậy, lo lắng nói: "Tiểu Như, em không sao chứ?"  Cha ruột cũng vây quanh hỏi han, vừa phủi bụi cho cô ta, vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không. Chỉ có mẹ ruột muốn đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn còn bận tranh giành bát cơm với chó.  Mãi tôi mới đuổi kịp hai con ch.ó Beagle đang chạy như bay, nhốt chúng vào lồ|\|g, tôi đổ thức ăn và nước cho chúng, mệt đến mức đứng một bên thở d ốc.  Trại chó Beagle này là một tổ chức từ thiện, những con ch.ó Beagle ở đây đều là chó thí nghiệm đã về hưu, người… Sơn xong tường, tôi quay người rời đi. Hôm sau cha tôi lại gọi điện thoại, nhưng lần này, giọng điệu của ông ấy rõ ràng không còn thô lỗ như vậy nữa, mà ngược lại đầy vẻ mệt mỏi. "Vợ ơi, chúng ta gặp nhau nói chuyện cho đàng hoàng đi." Mẹ tôi nói: "Nói chuyện gì nữa? Em nhất định sẽ giữ Lê Lê bên cạnh, nếu anh không đồng ý thì không có gì để nói cả." Cha tôi: "Nhưng nó—" Ông ấy nói được nửa câu thì đột nhiên ngắt lời, không biết vì sợ hãi điều gì đó chưa biết, rồi im lặng cúp máy. Hệ thống chó săn Beagle: "Người nhẫn nhịn số một bước đầu cải tạo thành công!"Những ngày tiếp theo, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống chó săn Beagle, tôi bắt đầu phá nhà có mục tiêu. Mỗi ngày đều là ngày chủ đề phá nhà. Hôm nay phá hết giày dép, ngày mai phá hết sofa, ngày kia phá hết bát đĩa. Hôm nay phá đồ của bà nội, ngày mai phá đồ của cha, ngày kia phá đồ của anh trai và em gái. Họ cử người canh gác ban đêm, vậy thì tôi sẽ chọn ban ngày lúc không có ai mà đến. Họ thay khóa, tôi sẽ trèo cửa sổ. Họ ở nhà cả ngày, tôi sẽ lén chạy vào những phòng không có ai, lặng lẽ phá. Họ chuyển nhà, tôi sẽ đổi chỗ phá. Họ luôn có lúc nhắm mắt, đó chính là thời cơ để tôi ra tay! Cảm ơn sức mạnh Beagle, tôi cảm thấy mình có thể làm điệp viên rồi. Cuối cùng, sau một tháng giằng co, tôi và cha tôi đã đối mặt trực tiếp. Tôi đang ngồi xổm trước tủ giày, xé đôi giày mới mua của họ thì ông ấy nhìn thấy tôi, sải bước đi tới. Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.Hệ thống chó săn Beagle: "Ký chủ đừng sợ, năng lượng Beagle còn đầy, sẵn sàng tiếp sức!" Không ngờ cha tôi không đánh tôi, ông ấy nhìn tôi mấy giây, đột nhiên khóc lóc ngồi xuống trước mặt tôi. "Con muốn ép ba đến c.h.ế.t sao!" Cha tôi khóc nức nở: "Ngay cả một đôi giày lành lặn cũng không còn, một đôi cũng không để lại cho ba! Rốt cuộc con muốn thế nào?" Giang Triều Dương và Giang Như cũng đi tới, hai người ban đầu còn tức giận lắm, mắng tôi mấy câu, nhưng mắng một hồi, họ cũng khóc. "Tại sao cô cứ ám ảnh chúng tôi như vậy?" Giang Như vừa khóc vừa nói: "Mỗi cái váy của tôi, cô đều cắt cho một lỗ, cô có biết bây giờ tôi cứ nhìn thấy váy là bị dị ứng không?" Giang Triều Dương: "Rốt cuộc cô muốn thế nào mới vừa lòng, chúng tôi đã lâu không gọi điện thoại nói những điều không nên với mẹ rồi." Hệ thống chó săn Beagle: "Ha ha ha ha ha ha ha! Bé cún đã nói rồi mà, chỉ có người nhẫn nhịn, không có chó nhẫn nhịn, đưa bé cún về nhà chính là bắt đầu con đường tu hành của các người, các người chỉ có thể chọn trở thành Bồ Tát!" Ba vị Bồ Tát nước mắt nước mũi tèm lem ngồi trên đất, lòng như tro nguội, trong mắt là tuyệt vọng, là suy sụp, là nỗi đau vô bờ. Tôi nói: "Gọi bà nội qua đây, con có chuyện muốn nói với bà." Bà nội đến, bà ấy vừa nhìn thấy tôi đã tức giận lắm, chỉ tay vào tôi định mắng tôi là con bé c.h.ế.t tiệt. Sau đó bị ba vị Bồ Tát tranh nhau cản lại. Cha tôi: "Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với Lê Lê cho đàng hoàng, cả ngày con bé c.h.ế.t tiệt con bé c.h.ế.t tiệt nghe chướng tai lắm." Tôi nhìn chân bà nội: "Ôi, giày mới của bà kìa?" Bà nội: "...Con bé, con muốn thế nào?" 

Sơn xong tường, tôi quay người rời đi. Hôm sau cha tôi lại gọi điện thoại, nhưng lần này, giọng điệu của ông ấy rõ ràng không còn thô lỗ như vậy nữa, mà ngược lại đầy vẻ mệt mỏi. 

"Vợ ơi, chúng ta gặp nhau nói chuyện cho đàng hoàng đi." 

Mẹ tôi nói: "Nói chuyện gì nữa? Em nhất định sẽ giữ Lê Lê bên cạnh, nếu anh không đồng ý thì không có gì để nói cả." 

Cha tôi: "Nhưng nó—" Ông ấy nói được nửa câu thì đột nhiên ngắt lời, không biết vì sợ hãi điều gì đó chưa biết, rồi im lặng cúp máy. 

Hệ thống chó săn Beagle: "Người nhẫn nhịn số một bước đầu cải tạo thành công!"

Những ngày tiếp theo, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống chó săn Beagle, tôi bắt đầu phá nhà có mục tiêu. Mỗi ngày đều là ngày chủ đề phá nhà. 

Hôm nay phá hết giày dép, ngày mai phá hết sofa, ngày kia phá hết bát đĩa. Hôm nay phá đồ của bà nội, ngày mai phá đồ của cha, ngày kia phá đồ của anh trai và em gái. 

Họ cử người canh gác ban đêm, vậy thì tôi sẽ chọn ban ngày lúc không có ai mà đến. Họ thay khóa, tôi sẽ trèo cửa sổ. Họ ở nhà cả ngày, tôi sẽ lén chạy vào những phòng không có ai, lặng lẽ phá. 

Họ chuyển nhà, tôi sẽ đổi chỗ phá. Họ luôn có lúc nhắm mắt, đó chính là thời cơ để tôi ra tay! Cảm ơn sức mạnh Beagle, tôi cảm thấy mình có thể làm điệp viên rồi. 

Cuối cùng, sau một tháng giằng co, tôi và cha tôi đã đối mặt trực tiếp. Tôi đang ngồi xổm trước tủ giày, xé đôi giày mới mua của họ thì ông ấy nhìn thấy tôi, sải bước đi tới. 

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Hệ thống chó săn Beagle: "Ký chủ đừng sợ, năng lượng Beagle còn đầy, sẵn sàng tiếp sức!" 

Không ngờ cha tôi không đánh tôi, ông ấy nhìn tôi mấy giây, đột nhiên khóc lóc ngồi xuống trước mặt tôi. "Con muốn ép ba đến c.h.ế.t sao!" 

Cha tôi khóc nức nở: "Ngay cả một đôi giày lành lặn cũng không còn, một đôi cũng không để lại cho ba! Rốt cuộc con muốn thế nào?" 

Giang Triều Dương và Giang Như cũng đi tới, hai người ban đầu còn tức giận lắm, mắng tôi mấy câu, nhưng mắng một hồi, họ cũng khóc. "Tại sao cô cứ ám ảnh chúng tôi như vậy?" 

Giang Như vừa khóc vừa nói: "Mỗi cái váy của tôi, cô đều cắt cho một lỗ, cô có biết bây giờ tôi cứ nhìn thấy váy là bị dị ứng không?" 

Giang Triều Dương: "Rốt cuộc cô muốn thế nào mới vừa lòng, chúng tôi đã lâu không gọi điện thoại nói những điều không nên với mẹ rồi." 

Hệ thống chó săn Beagle: "Ha ha ha ha ha ha ha! Bé cún đã nói rồi mà, chỉ có người nhẫn nhịn, không có chó nhẫn nhịn, đưa bé cún về nhà chính là bắt đầu con đường tu hành của các người, các người chỉ có thể chọn trở thành Bồ Tát!" 

Ba vị Bồ Tát nước mắt nước mũi tèm lem ngồi trên đất, lòng như tro nguội, trong mắt là tuyệt vọng, là suy sụp, là nỗi đau vô bờ. 

Tôi nói: "Gọi bà nội qua đây, con có chuyện muốn nói với bà." 

Bà nội đến, bà ấy vừa nhìn thấy tôi đã tức giận lắm, chỉ tay vào tôi định mắng tôi là con bé c.h.ế.t tiệt. Sau đó bị ba vị Bồ Tát tranh nhau cản lại. 

Cha tôi: "Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với Lê Lê cho đàng hoàng, cả ngày con bé c.h.ế.t tiệt con bé c.h.ế.t tiệt nghe chướng tai lắm." 

Tôi nhìn chân bà nội: "Ôi, giày mới của bà kìa?" 

Bà nội: "...Con bé, con muốn thế nào?" 

Nhật Ký Phá Nhà Của Thiên Kim Bị Bỏ RơiTác giả: Lục Tiểu QuyTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngKhi cha mẹ ruột và anh trai dẫn theo thiên kim giả đến nhà, tôi đang tranh giành bát cơm với chó.  Thiên kim giả khoác tay mẹ, nũng nịu một cách hơi khó chịu: "Hôi quá à, mẹ ơi, chúng ta nhất định phải nói chuyện ở đây sao?"  Hai con ch.ó Beagle ngậm bát cơm chạy loạn, lần lượt đ.â.m vào thiên kim giả. Chỉ nghe thấy hai tiếng "bộp bộp".  Thiên kim giả kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ngay xuống đất. Chó Beagle vẫy đuôi ngẩng đầu: "werwerwer."  Anh trai ruột của tôi vội vàng đỡ cô ta dậy, lo lắng nói: "Tiểu Như, em không sao chứ?"  Cha ruột cũng vây quanh hỏi han, vừa phủi bụi cho cô ta, vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không. Chỉ có mẹ ruột muốn đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn còn bận tranh giành bát cơm với chó.  Mãi tôi mới đuổi kịp hai con ch.ó Beagle đang chạy như bay, nhốt chúng vào lồ|\|g, tôi đổ thức ăn và nước cho chúng, mệt đến mức đứng một bên thở d ốc.  Trại chó Beagle này là một tổ chức từ thiện, những con ch.ó Beagle ở đây đều là chó thí nghiệm đã về hưu, người… Sơn xong tường, tôi quay người rời đi. Hôm sau cha tôi lại gọi điện thoại, nhưng lần này, giọng điệu của ông ấy rõ ràng không còn thô lỗ như vậy nữa, mà ngược lại đầy vẻ mệt mỏi. "Vợ ơi, chúng ta gặp nhau nói chuyện cho đàng hoàng đi." Mẹ tôi nói: "Nói chuyện gì nữa? Em nhất định sẽ giữ Lê Lê bên cạnh, nếu anh không đồng ý thì không có gì để nói cả." Cha tôi: "Nhưng nó—" Ông ấy nói được nửa câu thì đột nhiên ngắt lời, không biết vì sợ hãi điều gì đó chưa biết, rồi im lặng cúp máy. Hệ thống chó săn Beagle: "Người nhẫn nhịn số một bước đầu cải tạo thành công!"Những ngày tiếp theo, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống chó săn Beagle, tôi bắt đầu phá nhà có mục tiêu. Mỗi ngày đều là ngày chủ đề phá nhà. Hôm nay phá hết giày dép, ngày mai phá hết sofa, ngày kia phá hết bát đĩa. Hôm nay phá đồ của bà nội, ngày mai phá đồ của cha, ngày kia phá đồ của anh trai và em gái. Họ cử người canh gác ban đêm, vậy thì tôi sẽ chọn ban ngày lúc không có ai mà đến. Họ thay khóa, tôi sẽ trèo cửa sổ. Họ ở nhà cả ngày, tôi sẽ lén chạy vào những phòng không có ai, lặng lẽ phá. Họ chuyển nhà, tôi sẽ đổi chỗ phá. Họ luôn có lúc nhắm mắt, đó chính là thời cơ để tôi ra tay! Cảm ơn sức mạnh Beagle, tôi cảm thấy mình có thể làm điệp viên rồi. Cuối cùng, sau một tháng giằng co, tôi và cha tôi đã đối mặt trực tiếp. Tôi đang ngồi xổm trước tủ giày, xé đôi giày mới mua của họ thì ông ấy nhìn thấy tôi, sải bước đi tới. Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.Hệ thống chó săn Beagle: "Ký chủ đừng sợ, năng lượng Beagle còn đầy, sẵn sàng tiếp sức!" Không ngờ cha tôi không đánh tôi, ông ấy nhìn tôi mấy giây, đột nhiên khóc lóc ngồi xuống trước mặt tôi. "Con muốn ép ba đến c.h.ế.t sao!" Cha tôi khóc nức nở: "Ngay cả một đôi giày lành lặn cũng không còn, một đôi cũng không để lại cho ba! Rốt cuộc con muốn thế nào?" Giang Triều Dương và Giang Như cũng đi tới, hai người ban đầu còn tức giận lắm, mắng tôi mấy câu, nhưng mắng một hồi, họ cũng khóc. "Tại sao cô cứ ám ảnh chúng tôi như vậy?" Giang Như vừa khóc vừa nói: "Mỗi cái váy của tôi, cô đều cắt cho một lỗ, cô có biết bây giờ tôi cứ nhìn thấy váy là bị dị ứng không?" Giang Triều Dương: "Rốt cuộc cô muốn thế nào mới vừa lòng, chúng tôi đã lâu không gọi điện thoại nói những điều không nên với mẹ rồi." Hệ thống chó săn Beagle: "Ha ha ha ha ha ha ha! Bé cún đã nói rồi mà, chỉ có người nhẫn nhịn, không có chó nhẫn nhịn, đưa bé cún về nhà chính là bắt đầu con đường tu hành của các người, các người chỉ có thể chọn trở thành Bồ Tát!" Ba vị Bồ Tát nước mắt nước mũi tèm lem ngồi trên đất, lòng như tro nguội, trong mắt là tuyệt vọng, là suy sụp, là nỗi đau vô bờ. Tôi nói: "Gọi bà nội qua đây, con có chuyện muốn nói với bà." Bà nội đến, bà ấy vừa nhìn thấy tôi đã tức giận lắm, chỉ tay vào tôi định mắng tôi là con bé c.h.ế.t tiệt. Sau đó bị ba vị Bồ Tát tranh nhau cản lại. Cha tôi: "Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với Lê Lê cho đàng hoàng, cả ngày con bé c.h.ế.t tiệt con bé c.h.ế.t tiệt nghe chướng tai lắm." Tôi nhìn chân bà nội: "Ôi, giày mới của bà kìa?" Bà nội: "...Con bé, con muốn thế nào?" 

Chương 11: Chương 11