Thái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược. Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng. Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức h**p. Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân. Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ. Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt. Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn c.h.é.m đầu người khác rồi. 1. Ta vốn là tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước, sắp nghỉ hưu thì đầu óc nóng lên, nhảy xuống sông cứu hai đứa nhóc bị rơi xuống nước, rồi tèo luôn. Do việc cứu người tích được công đức, Diêm Vương quyết định cho ta thêm 20 năm dương thọ. Ta hí hửng chuẩn bị quay lại dương gian tận hưởng cuộc sống hưu trí tuyệt vời, thì lúc ấy— Một nam nhân mặc cổ phục tên là Thịnh Cảnh Thái đang khóc lóc kể lể trước mặt…
Chương 17: Chương 17
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên HạTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược. Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng. Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức h**p. Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân. Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ. Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt. Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn c.h.é.m đầu người khác rồi. 1. Ta vốn là tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước, sắp nghỉ hưu thì đầu óc nóng lên, nhảy xuống sông cứu hai đứa nhóc bị rơi xuống nước, rồi tèo luôn. Do việc cứu người tích được công đức, Diêm Vương quyết định cho ta thêm 20 năm dương thọ. Ta hí hửng chuẩn bị quay lại dương gian tận hưởng cuộc sống hưu trí tuyệt vời, thì lúc ấy— Một nam nhân mặc cổ phục tên là Thịnh Cảnh Thái đang khóc lóc kể lể trước mặt… 17.Chưa đợi Tam công chúa trả lời, phò mã đã lớn tiếng:“Tất nhiên là công chúa ban! Công chúa là chính thất, ban trang sức cho bình thê là lẽ thường.”Chưa từng gặp kẻ nào mặt dày như vậy, Hoàng hậu sững người tại chỗ.Hoàng hậu nhìn ta rồi hỏi Tam công chúa: “Lời phò mã nói, có thật không?”Tam công chúa cúi đầu, ấp úng không dám trả lời.Phò mã lại đẩy nàng ta một cái, cáu kỉnh nói:“Hoàng hậu hỏi, sao không trả lời? Trước đây còn giả bộ hiền lành, giờ thì lộ hết bộ mặt!”Ta chưa từng thấy kẻ nào vừa to gan vừa ngu ngốc như vậy, tức quá hóa cười.Ta hỏi Thái tử: “Tam công chúa yếu đuối, phò mã vô sỉ, theo con, nên xử lý thế nào?”Thái tử đang lơ ngơ, bị hỏi bất ngờ, lắp bắp mãi không nói ra lời.Ta lại hỏi mấy hoàng tử trưởng thành khác.Lão Tứ – người luôn được khen là Hiền vương – mở lời đầu tiên:“Phụ hoàng, đây là việc nhà của Tam hoàng tỷ, chúng con là người ngoài, e không tiện xen vào.”Ngừng một chút, lại thao thao bất tuyệt:“Tam hoàng tỷ hiền lương, là mẫu mực trong các công chúa, nên được khen thưởng.”Mấy hoàng tử khác cũng nói mấy lời gần giống.Chỉ có lão Thất mở miệng nói: “Tam hoàng tỷ nhu nhược như vậy, khiến hoàng tộc mất hết thể diện. Theo nhi thần, nên để tỷ ấy hồi cung, học lại quy củ hoàng gia.”Tam công chúa – vốn luôn im lặng – bỗng quay sang quát lão Thất:“Thất hoàng đệ, ta dù sao cũng là hoàng tỷ của đệ, đệ thân là hoàng đệ, sao có thể bất kính như vậy với hoàng tỷ? Đó là phép tắc gì?”Lão Thất bĩu môi:“Hoàng tỷ có gan mắng đệ, lại không trị nổi phò mã, để tiện thiếp trèo đầu cưỡi cổ, mất hết mặt mũi hoàng tộc.”Rồi quay sang ta chắp tay nói:“Phụ hoàng, phò mã không kính công chúa, ngang nhiên nạp thiếp, còn để tiện thiếp đeo đồ vượt quyền, lại mang tiện thiếp vào cung, sánh vai cùng công chúa. Đây không chỉ là sỉ nhục công chúa, mà còn là sỉ nhục hoàng quyền. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng nghiêm trị Tam phò mã, để răn đe kẻ khác.”Phò mã vẫn không biết sợ, lớn tiếng nói:“Hoàng thượng, thần cưới bình thê là có sự đồng ý của công chúa! Không tin thì cứ hỏi công chúa!”Rồi lại đẩy Tam công chúa:“Người ta hỏi, sao không nói? Trước kia còn tưởng nàng rộng lượng, hóa ra chỉ biết giả vờ!”"Đến đây."Lửa giận cuồn cuộn trong ngực, ta hận công chúa mềm yếu vô dụng, càng hận lũ con rẻ mạt này, trừ Lão Thất ra, chẳng có đứa nào ra hồn.Tam công chúa suýt bị phò mã đẩy ngã.Ta nổi trận lôi đình: "Người đâu, lôi tên vô lại dám ăn bám, phạm thượng khi quân, ức h.i.ế.p công chúa này ra ngoài, đánh cho ba mươi trượng!"Phò mã sợ ngây người, thấy thị vệ kéo đến liền vội vàng cầu xin tha thứ, còn quay sang cầu cứu Tam công chúa."Chẳng lẽ nàng trơ mắt nhìn trượng phu của mình bị đánh sao?"Tam công chúa lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống dập đầu, cầu xin ta thu hồi mệnh lệnh.Ta chẳng buồn nhìn kẻ "não toàn tình yêu" như nàng, liền dặn dò Hoàng hậu:"Công chúa vô dụng, trên không quản được phò mã, dưới không xử lý nổi tiện thiếp, chẳng có chút phong thái hoàng thất nào. Hoàng hậu vất vả thêm chút, phái vài ma ma lợi hại đến, dạy dỗ nàng tử tế lại."Còn mụ tiện thiếp kiêu căng kia, ta không đổi sắc mặt, hạ lệnh thẳng thừng: "Lôi ra ngoài, đánh c.h.ế.t bằng loạn côn!"Sau đó, ta quay sang dặn Lão Thất: "Ngươi đi giám sát hành hình!"Lão Thất hơi sững người, rồi rất nhanh ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, lớn tiếng đáp: "Nhi thần lĩnh mệnh."Chẳng bao lâu sau, Lão Thất quay lại, phía sau thị vệ lôi phò mã vào. Hắn bị đánh cho m.á.u me đầm đìa, cả tay lẫn chân đều bị gãy, mặt mũi và người ướt đẫm máu. Phát hiện Tam công chúa không còn trong điện, hắn sợ hãi đến mức lập tức cầu xin tha mạng.Lão Thất nói:"Nhi thần hồi mệnh. Vừa rồi phò mã dùng tay đẩy Tam hoàng tỷ đến ba lần, nhi thần bèn chặt đứt hai tay hắn. Phò mã lấy tiện thiếp sỉ nhục Tam hoàng tỷ, tức là sỉ nhục hoàng thất, nhi thần liền chặt luôn hai chân hắn, coi như xử phạt nhẹ."Ta gật đầu hài lòng. Trong đám con trai rẻ rúng này, cuối cùng cũng có một đứa khiến ta vừa ý.Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️Bài học từ Tam công chúa khiến ta bắt đầu có cái nhìn không hay với mấy đứa con gái còn chưa nhập cung.Ta sai Lão Thất đích thân đến nhà chồng của Nhị công chúa, dò la rõ ràng.Đường đường là một công chúa, vậy mà phải khom lưng hầu hạ mẹ chồng, ngay cả tiệc gia đình hoàng tộc cũng không dám tham gia, đúng là nực cười.Lão Thất nhanh chóng trở về, mang đến một tin tức khiến ta chấn động."Nhị hoàng tỷ mỗi ngày đều hầu hạ phu nhân Hầu phủ Ninh Dương, từ canh ba đến tận giờ Tuất mới trở về. Phò mã không hề chung giường với Nhị hoàng tỷ, mà ngủ với thiếp. Tiểu thiếp ấy đã sinh một con trai, năm nay ba tuổi, được ghi dưới danh nghĩa Nhị hoàng tỷ. Nay bụng lại to lên nữa. Hỏi ra mới biết, thiếp ấy là cháu gái ruột của phu nhân Hầu phủ Ninh Dương."Sau chuyện Tam phò mã phản bội trắng trợn, việc của Nhị công chúa và phong cách hành xử của phủ Hầu Ninh Dương, ngược lại không làm ta quá phẫn nộ.Chỉ là hận sắt không thành thép.
17.
Chưa đợi Tam công chúa trả lời, phò mã đã lớn tiếng:
“Tất nhiên là công chúa ban! Công chúa là chính thất, ban trang sức cho bình thê là lẽ thường.”
Chưa từng gặp kẻ nào mặt dày như vậy, Hoàng hậu sững người tại chỗ.
Hoàng hậu nhìn ta rồi hỏi Tam công chúa: “Lời phò mã nói, có thật không?”
Tam công chúa cúi đầu, ấp úng không dám trả lời.
Phò mã lại đẩy nàng ta một cái, cáu kỉnh nói:
“Hoàng hậu hỏi, sao không trả lời? Trước đây còn giả bộ hiền lành, giờ thì lộ hết bộ mặt!”
Ta chưa từng thấy kẻ nào vừa to gan vừa ngu ngốc như vậy, tức quá hóa cười.
Ta hỏi Thái tử: “Tam công chúa yếu đuối, phò mã vô sỉ, theo con, nên xử lý thế nào?”
Thái tử đang lơ ngơ, bị hỏi bất ngờ, lắp bắp mãi không nói ra lời.
Ta lại hỏi mấy hoàng tử trưởng thành khác.
Lão Tứ – người luôn được khen là Hiền vương – mở lời đầu tiên:
“Phụ hoàng, đây là việc nhà của Tam hoàng tỷ, chúng con là người ngoài, e không tiện xen vào.”
Ngừng một chút, lại thao thao bất tuyệt:
“Tam hoàng tỷ hiền lương, là mẫu mực trong các công chúa, nên được khen thưởng.”
Mấy hoàng tử khác cũng nói mấy lời gần giống.
Chỉ có lão Thất mở miệng nói: “Tam hoàng tỷ nhu nhược như vậy, khiến hoàng tộc mất hết thể diện. Theo nhi thần, nên để tỷ ấy hồi cung, học lại quy củ hoàng gia.”
Tam công chúa – vốn luôn im lặng – bỗng quay sang quát lão Thất:
“Thất hoàng đệ, ta dù sao cũng là hoàng tỷ của đệ, đệ thân là hoàng đệ, sao có thể bất kính như vậy với hoàng tỷ? Đó là phép tắc gì?”
Lão Thất bĩu môi:
“Hoàng tỷ có gan mắng đệ, lại không trị nổi phò mã, để tiện thiếp trèo đầu cưỡi cổ, mất hết mặt mũi hoàng tộc.”
Rồi quay sang ta chắp tay nói:
“Phụ hoàng, phò mã không kính công chúa, ngang nhiên nạp thiếp, còn để tiện thiếp đeo đồ vượt quyền, lại mang tiện thiếp vào cung, sánh vai cùng công chúa. Đây không chỉ là sỉ nhục công chúa, mà còn là sỉ nhục hoàng quyền. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng nghiêm trị Tam phò mã, để răn đe kẻ khác.”
Phò mã vẫn không biết sợ, lớn tiếng nói:
“Hoàng thượng, thần cưới bình thê là có sự đồng ý của công chúa! Không tin thì cứ hỏi công chúa!”
Rồi lại đẩy Tam công chúa:
“Người ta hỏi, sao không nói? Trước kia còn tưởng nàng rộng lượng, hóa ra chỉ biết giả vờ!”
"Đến đây."
Lửa giận cuồn cuộn trong ngực, ta hận công chúa mềm yếu vô dụng, càng hận lũ con rẻ mạt này, trừ Lão Thất ra, chẳng có đứa nào ra hồn.
Tam công chúa suýt bị phò mã đẩy ngã.
Ta nổi trận lôi đình: "Người đâu, lôi tên vô lại dám ăn bám, phạm thượng khi quân, ức h.i.ế.p công chúa này ra ngoài, đánh cho ba mươi trượng!"
Phò mã sợ ngây người, thấy thị vệ kéo đến liền vội vàng cầu xin tha thứ, còn quay sang cầu cứu Tam công chúa.
"Chẳng lẽ nàng trơ mắt nhìn trượng phu của mình bị đánh sao?"
Tam công chúa lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống dập đầu, cầu xin ta thu hồi mệnh lệnh.
Ta chẳng buồn nhìn kẻ "não toàn tình yêu" như nàng, liền dặn dò Hoàng hậu:
"Công chúa vô dụng, trên không quản được phò mã, dưới không xử lý nổi tiện thiếp, chẳng có chút phong thái hoàng thất nào. Hoàng hậu vất vả thêm chút, phái vài ma ma lợi hại đến, dạy dỗ nàng tử tế lại."
Còn mụ tiện thiếp kiêu căng kia, ta không đổi sắc mặt, hạ lệnh thẳng thừng: "Lôi ra ngoài, đánh c.h.ế.t bằng loạn côn!"
Sau đó, ta quay sang dặn Lão Thất: "Ngươi đi giám sát hành hình!"
Lão Thất hơi sững người, rồi rất nhanh ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, lớn tiếng đáp: "Nhi thần lĩnh mệnh."
Chẳng bao lâu sau, Lão Thất quay lại, phía sau thị vệ lôi phò mã vào. Hắn bị đánh cho m.á.u me đầm đìa, cả tay lẫn chân đều bị gãy, mặt mũi và người ướt đẫm máu. Phát hiện Tam công chúa không còn trong điện, hắn sợ hãi đến mức lập tức cầu xin tha mạng.
Lão Thất nói:
"Nhi thần hồi mệnh. Vừa rồi phò mã dùng tay đẩy Tam hoàng tỷ đến ba lần, nhi thần bèn chặt đứt hai tay hắn. Phò mã lấy tiện thiếp sỉ nhục Tam hoàng tỷ, tức là sỉ nhục hoàng thất, nhi thần liền chặt luôn hai chân hắn, coi như xử phạt nhẹ."
Ta gật đầu hài lòng. Trong đám con trai rẻ rúng này, cuối cùng cũng có một đứa khiến ta vừa ý.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bài học từ Tam công chúa khiến ta bắt đầu có cái nhìn không hay với mấy đứa con gái còn chưa nhập cung.
Ta sai Lão Thất đích thân đến nhà chồng của Nhị công chúa, dò la rõ ràng.
Đường đường là một công chúa, vậy mà phải khom lưng hầu hạ mẹ chồng, ngay cả tiệc gia đình hoàng tộc cũng không dám tham gia, đúng là nực cười.
Lão Thất nhanh chóng trở về, mang đến một tin tức khiến ta chấn động.
"Nhị hoàng tỷ mỗi ngày đều hầu hạ phu nhân Hầu phủ Ninh Dương, từ canh ba đến tận giờ Tuất mới trở về. Phò mã không hề chung giường với Nhị hoàng tỷ, mà ngủ với thiếp. Tiểu thiếp ấy đã sinh một con trai, năm nay ba tuổi, được ghi dưới danh nghĩa Nhị hoàng tỷ. Nay bụng lại to lên nữa. Hỏi ra mới biết, thiếp ấy là cháu gái ruột của phu nhân Hầu phủ Ninh Dương."
Sau chuyện Tam phò mã phản bội trắng trợn, việc của Nhị công chúa và phong cách hành xử của phủ Hầu Ninh Dương, ngược lại không làm ta quá phẫn nộ.
Chỉ là hận sắt không thành thép.
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên HạTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược. Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng. Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức h**p. Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân. Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ. Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt. Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn c.h.é.m đầu người khác rồi. 1. Ta vốn là tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước, sắp nghỉ hưu thì đầu óc nóng lên, nhảy xuống sông cứu hai đứa nhóc bị rơi xuống nước, rồi tèo luôn. Do việc cứu người tích được công đức, Diêm Vương quyết định cho ta thêm 20 năm dương thọ. Ta hí hửng chuẩn bị quay lại dương gian tận hưởng cuộc sống hưu trí tuyệt vời, thì lúc ấy— Một nam nhân mặc cổ phục tên là Thịnh Cảnh Thái đang khóc lóc kể lể trước mặt… 17.Chưa đợi Tam công chúa trả lời, phò mã đã lớn tiếng:“Tất nhiên là công chúa ban! Công chúa là chính thất, ban trang sức cho bình thê là lẽ thường.”Chưa từng gặp kẻ nào mặt dày như vậy, Hoàng hậu sững người tại chỗ.Hoàng hậu nhìn ta rồi hỏi Tam công chúa: “Lời phò mã nói, có thật không?”Tam công chúa cúi đầu, ấp úng không dám trả lời.Phò mã lại đẩy nàng ta một cái, cáu kỉnh nói:“Hoàng hậu hỏi, sao không trả lời? Trước đây còn giả bộ hiền lành, giờ thì lộ hết bộ mặt!”Ta chưa từng thấy kẻ nào vừa to gan vừa ngu ngốc như vậy, tức quá hóa cười.Ta hỏi Thái tử: “Tam công chúa yếu đuối, phò mã vô sỉ, theo con, nên xử lý thế nào?”Thái tử đang lơ ngơ, bị hỏi bất ngờ, lắp bắp mãi không nói ra lời.Ta lại hỏi mấy hoàng tử trưởng thành khác.Lão Tứ – người luôn được khen là Hiền vương – mở lời đầu tiên:“Phụ hoàng, đây là việc nhà của Tam hoàng tỷ, chúng con là người ngoài, e không tiện xen vào.”Ngừng một chút, lại thao thao bất tuyệt:“Tam hoàng tỷ hiền lương, là mẫu mực trong các công chúa, nên được khen thưởng.”Mấy hoàng tử khác cũng nói mấy lời gần giống.Chỉ có lão Thất mở miệng nói: “Tam hoàng tỷ nhu nhược như vậy, khiến hoàng tộc mất hết thể diện. Theo nhi thần, nên để tỷ ấy hồi cung, học lại quy củ hoàng gia.”Tam công chúa – vốn luôn im lặng – bỗng quay sang quát lão Thất:“Thất hoàng đệ, ta dù sao cũng là hoàng tỷ của đệ, đệ thân là hoàng đệ, sao có thể bất kính như vậy với hoàng tỷ? Đó là phép tắc gì?”Lão Thất bĩu môi:“Hoàng tỷ có gan mắng đệ, lại không trị nổi phò mã, để tiện thiếp trèo đầu cưỡi cổ, mất hết mặt mũi hoàng tộc.”Rồi quay sang ta chắp tay nói:“Phụ hoàng, phò mã không kính công chúa, ngang nhiên nạp thiếp, còn để tiện thiếp đeo đồ vượt quyền, lại mang tiện thiếp vào cung, sánh vai cùng công chúa. Đây không chỉ là sỉ nhục công chúa, mà còn là sỉ nhục hoàng quyền. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng nghiêm trị Tam phò mã, để răn đe kẻ khác.”Phò mã vẫn không biết sợ, lớn tiếng nói:“Hoàng thượng, thần cưới bình thê là có sự đồng ý của công chúa! Không tin thì cứ hỏi công chúa!”Rồi lại đẩy Tam công chúa:“Người ta hỏi, sao không nói? Trước kia còn tưởng nàng rộng lượng, hóa ra chỉ biết giả vờ!”"Đến đây."Lửa giận cuồn cuộn trong ngực, ta hận công chúa mềm yếu vô dụng, càng hận lũ con rẻ mạt này, trừ Lão Thất ra, chẳng có đứa nào ra hồn.Tam công chúa suýt bị phò mã đẩy ngã.Ta nổi trận lôi đình: "Người đâu, lôi tên vô lại dám ăn bám, phạm thượng khi quân, ức h.i.ế.p công chúa này ra ngoài, đánh cho ba mươi trượng!"Phò mã sợ ngây người, thấy thị vệ kéo đến liền vội vàng cầu xin tha thứ, còn quay sang cầu cứu Tam công chúa."Chẳng lẽ nàng trơ mắt nhìn trượng phu của mình bị đánh sao?"Tam công chúa lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống dập đầu, cầu xin ta thu hồi mệnh lệnh.Ta chẳng buồn nhìn kẻ "não toàn tình yêu" như nàng, liền dặn dò Hoàng hậu:"Công chúa vô dụng, trên không quản được phò mã, dưới không xử lý nổi tiện thiếp, chẳng có chút phong thái hoàng thất nào. Hoàng hậu vất vả thêm chút, phái vài ma ma lợi hại đến, dạy dỗ nàng tử tế lại."Còn mụ tiện thiếp kiêu căng kia, ta không đổi sắc mặt, hạ lệnh thẳng thừng: "Lôi ra ngoài, đánh c.h.ế.t bằng loạn côn!"Sau đó, ta quay sang dặn Lão Thất: "Ngươi đi giám sát hành hình!"Lão Thất hơi sững người, rồi rất nhanh ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, lớn tiếng đáp: "Nhi thần lĩnh mệnh."Chẳng bao lâu sau, Lão Thất quay lại, phía sau thị vệ lôi phò mã vào. Hắn bị đánh cho m.á.u me đầm đìa, cả tay lẫn chân đều bị gãy, mặt mũi và người ướt đẫm máu. Phát hiện Tam công chúa không còn trong điện, hắn sợ hãi đến mức lập tức cầu xin tha mạng.Lão Thất nói:"Nhi thần hồi mệnh. Vừa rồi phò mã dùng tay đẩy Tam hoàng tỷ đến ba lần, nhi thần bèn chặt đứt hai tay hắn. Phò mã lấy tiện thiếp sỉ nhục Tam hoàng tỷ, tức là sỉ nhục hoàng thất, nhi thần liền chặt luôn hai chân hắn, coi như xử phạt nhẹ."Ta gật đầu hài lòng. Trong đám con trai rẻ rúng này, cuối cùng cũng có một đứa khiến ta vừa ý.Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️Bài học từ Tam công chúa khiến ta bắt đầu có cái nhìn không hay với mấy đứa con gái còn chưa nhập cung.Ta sai Lão Thất đích thân đến nhà chồng của Nhị công chúa, dò la rõ ràng.Đường đường là một công chúa, vậy mà phải khom lưng hầu hạ mẹ chồng, ngay cả tiệc gia đình hoàng tộc cũng không dám tham gia, đúng là nực cười.Lão Thất nhanh chóng trở về, mang đến một tin tức khiến ta chấn động."Nhị hoàng tỷ mỗi ngày đều hầu hạ phu nhân Hầu phủ Ninh Dương, từ canh ba đến tận giờ Tuất mới trở về. Phò mã không hề chung giường với Nhị hoàng tỷ, mà ngủ với thiếp. Tiểu thiếp ấy đã sinh một con trai, năm nay ba tuổi, được ghi dưới danh nghĩa Nhị hoàng tỷ. Nay bụng lại to lên nữa. Hỏi ra mới biết, thiếp ấy là cháu gái ruột của phu nhân Hầu phủ Ninh Dương."Sau chuyện Tam phò mã phản bội trắng trợn, việc của Nhị công chúa và phong cách hành xử của phủ Hầu Ninh Dương, ngược lại không làm ta quá phẫn nộ.Chỉ là hận sắt không thành thép.