Tác giả:

1 Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.   "Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"   Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?   Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.   Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.   Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.   Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.   Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp…

Chương 9: Chương 9

Thâm CungTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường1 Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.   "Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"   Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?   Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.   Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.   Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.   Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.   Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp… Nụ cười của ta chân thành hơn hẳn: "Đều nhờ phúc của Hiền phi nương nương."  Sau khi Giang Hiền phi đi khỏi, Lê Chi hỏi ta: "Nương nương, người cố ý để Thước Chi thấy người ghét bỏ Đại hoàng tử, đúng không? Người vốn dĩ đã định nhận nuôi Đại hoàng tử rồi?"  Ta cảm thán sự tinh ý của Lê Chi: "Sao ngươi lại nói vậy?"  Lê Chi: "Nương nương một tháng trước đã nói sắp được tăng bổng lộc hàng tháng. Hôm nay người thăng vị phần, chẳng phải là tăng bổng lộc sao? Vậy nên nương nương đã tính toán kỹ càng từ một tháng trước rồi."  Ta xoa đầu Lê Chi. "Ngươi nói đúng."  Đại hoàng tử bắt đầu vô lễ với ta. Người nó lấm lem bùn đất. Ta sai người tắm rửa cho nó. Nó hết lần này đến lần khác nhảy ra khỏi chậu tắm. Ta hỏi nó: "Nhóc con, có phải con sợ nước không?"  Đại hoàng tử quay mặt đi: "Tiểu gia không phải nhóc con, cũng không cần ngươi quản!"  Ta buồn cười nhìn nó: "Không gọi con là nhóc con, vậy con tên gì?"  Một hồi im lặng. Lát sau nó nói: "Bọn họ đều gọi con là Đại hoàng tử."  Ta: "Vậy phụ hoàng con gọi con là gì?"  Nó bắt đầu c ắn môi dưới: "Con chưa từng gặp phụ hoàng."  Không ngờ Hoàng thượng lại tệ bạc đến thế. Một đứa con trai lớn như vậy, ngay cả tên cũng không đặt cho nó. Hoàng thượng họ Cảnh, ta suy nghĩ một lát. "Cảnh Khánh Sinh, từ nay về sau con sẽ gọi tên này nhé."  Nó lẩm bẩm trong miệng: "Khánh Sinh?"  Ta gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, Khánh có nghĩa là ăn mừng, Sinh đại diện cho sự ra đời của sinh mệnh. "Hai chữ Khánh Sinh kết hợp, có nghĩa là ăn mừng sự ra đời của sinh mệnh, con có thích không? Nếu con không có ý kiến gì, ngày mai ta sẽ đi tìm Hoàng hậu, ghi tên con vào ngọc điệp."  Đại hoàng tử cười lạnh: "Ăn mừng sự ra đời của sinh mệnh sao? Một đứa trẻ hoang dã không ai cần như con, cũng có người ăn mừng sao?"  Ta xoa đầu nó: "Có chứ. Mẫu thân con, chắc chắn nàng ấy sẽ ăn mừng. Đúng rồi, gọi tên thân mật là gì nhỉ? Khánh Khánh nhé?"  Đại hoàng tử đột nhiên đẩy mạnh ta một cái. Ta phải vịn vào bàn mới đứng vững. Nó liếc mắt nhìn ta:  "Trình Hân Dao, ngươi đừng làm ra vẻ quan tâm ta như vậy, cũng đừng diễn trò mẫu hiền con hiếu với ta. Ngươi đừng quên, ta bị người ta ép đưa cho ngươi đấy. Rõ ràng ba ngày trước, ngươi còn ghét bỏ ta."  Hóa ra nhóc con này thù dai thế. Ta chớp chớp mắt: "Nếu ta không giả vờ ghét bỏ con, sao có thể nuôi con được? Con không muốn gọi là Khánh Khánh, vậy ta gọi con là Khánh Sinh nhé!"  Nhóc con như bị lời nói của ta đánh trúng, há hốc miệng không nói nên lời. Ta nhân cơ hội sai người dọn chậu tắm đi, thay bằng chậu gỗ giặt quần áo.  Chậu gỗ thấp hơn. Khánh Sinh không giãy giụa nữa. Sau đó, ta sai người điều tra. Mới biết lúc Khánh Sinh còn nhỏ, có một đại thái giám trong cung lấy nó ra làm trò đùa. Hắn ta ném nó vào chậu tắm, đợi nó khó khăn lắm mới ngoi đầu lên thì lại ấn xuống.  Nó mấy lần bị sặc nước đến ngất đi. Nhưng không ai che chở cho nó. Trong cung, hoàng tử không có mẹ ruột lại bị hoàng đế ghét bỏ, sống còn không bằng con ch.ó trong ngự trù phòng. Khó trách nó gầy như que củi.  Rõ ràng đã chuẩn bị giường cho nó, nhưng nó chỉ dám ngủ trên chiếc đôn cạnh giường.  Nó nói nó không xứng, sợ bị đánh. Ta rất tức giận. Phái người đi tìm tên thái giám đó. Nhưng lại hay tin mấy ngày trước hắn ta say rượu ngã xuống giếng c.h.ế.t đuối.  Ta nhìn Đại hoàng tử với ánh mắt đầy ẩn ý: "Thật trùng hợp." Đại hoàng tử hừ một tiếng: "Ngươi nhìn ta làm gì?"  Ta cười nhạt: "Không có gì, thái giám Trần mưu hại hoàng tử, ta tìm hắn vốn dĩ cũng muốn lấy mạng hắn. Hắn tự c.h.ế.t đuối, ta đỡ mất công."  Khánh Sinh lại quay mặt đi. Ta rõ ràng nghe thấy nó mắng ta "giả tạo". Hoàng hậu hay tin ta nuôi dưỡng Đại hoàng tử. Tức giận mắng ta không có đầu óc.  "Cả cung trên dưới đều biết Hoàng thượng ghét bỏ Đại hoàng tử, muội muội đưa Đại hoàng tử về cung của mình, Hoàng thượng sao có thể đến cung của muội muội?" 

Nụ cười của ta chân thành hơn hẳn: "Đều nhờ phúc của Hiền phi nương nương." 

 

Sau khi Giang Hiền phi đi khỏi, Lê Chi hỏi ta: "Nương nương, người cố ý để Thước Chi thấy người ghét bỏ Đại hoàng tử, đúng không? Người vốn dĩ đã định nhận nuôi Đại hoàng tử rồi?" 

 

Ta cảm thán sự tinh ý của Lê Chi: "Sao ngươi lại nói vậy?" 

 

Lê Chi: "Nương nương một tháng trước đã nói sắp được tăng bổng lộc hàng tháng. Hôm nay người thăng vị phần, chẳng phải là tăng bổng lộc sao? Vậy nên nương nương đã tính toán kỹ càng từ một tháng trước rồi." 

 

Ta xoa đầu Lê Chi. "Ngươi nói đúng." 

 

Đại hoàng tử bắt đầu vô lễ với ta. Người nó lấm lem bùn đất. Ta sai người tắm rửa cho nó.

 

Nó hết lần này đến lần khác nhảy ra khỏi chậu tắm. Ta hỏi nó: "Nhóc con, có phải con sợ nước không?" 

 

Đại hoàng tử quay mặt đi: "Tiểu gia không phải nhóc con, cũng không cần ngươi quản!" 

 

Ta buồn cười nhìn nó: "Không gọi con là nhóc con, vậy con tên gì?" 

 

Một hồi im lặng. Lát sau nó nói: "Bọn họ đều gọi con là Đại hoàng tử." 

 

Ta: "Vậy phụ hoàng con gọi con là gì?" 

 

Nó bắt đầu c ắn môi dưới: "Con chưa từng gặp phụ hoàng." 

 

Không ngờ Hoàng thượng lại tệ bạc đến thế. Một đứa con trai lớn như vậy, ngay cả tên cũng không đặt cho nó.

 

Hoàng thượng họ Cảnh, ta suy nghĩ một lát.

 

"Cảnh Khánh Sinh, từ nay về sau con sẽ gọi tên này nhé." 

 

Nó lẩm bẩm trong miệng: "Khánh Sinh?" 

 

Ta gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, Khánh có nghĩa là ăn mừng, Sinh đại diện cho sự ra đời của sinh mệnh. "Hai chữ Khánh Sinh kết hợp, có nghĩa là ăn mừng sự ra đời của sinh mệnh, con có thích không? Nếu con không có ý kiến gì, ngày mai ta sẽ đi tìm Hoàng hậu, ghi tên con vào ngọc điệp." 

 

Đại hoàng tử cười lạnh: "Ăn mừng sự ra đời của sinh mệnh sao? Một đứa trẻ hoang dã không ai cần như con, cũng có người ăn mừng sao?" 

 

Ta xoa đầu nó: "Có chứ. Mẫu thân con, chắc chắn nàng ấy sẽ ăn mừng. Đúng rồi, gọi tên thân mật là gì nhỉ? Khánh Khánh nhé?" 

 

Đại hoàng tử đột nhiên đẩy mạnh ta một cái. Ta phải vịn vào bàn mới đứng vững. Nó liếc mắt nhìn ta:  "Trình Hân Dao, ngươi đừng làm ra vẻ quan tâm ta như vậy, cũng đừng diễn trò mẫu hiền con hiếu với ta. Ngươi đừng quên, ta bị người ta ép đưa cho ngươi đấy. Rõ ràng ba ngày trước, ngươi còn ghét bỏ ta." 

 

Hóa ra nhóc con này thù dai thế. Ta chớp chớp mắt: "Nếu ta không giả vờ ghét bỏ con, sao có thể nuôi con được? Con không muốn gọi là Khánh Khánh, vậy ta gọi con là Khánh Sinh nhé!" 

 

Nhóc con như bị lời nói của ta đánh trúng, há hốc miệng không nói nên lời. Ta nhân cơ hội sai người dọn chậu tắm đi, thay bằng chậu gỗ giặt quần áo. 

 

Chậu gỗ thấp hơn. Khánh Sinh không giãy giụa nữa. Sau đó, ta sai người điều tra. Mới biết lúc Khánh Sinh còn nhỏ, có một đại thái giám trong cung lấy nó ra làm trò đùa. Hắn ta ném nó vào chậu tắm, đợi nó khó khăn lắm mới ngoi đầu lên thì lại ấn xuống. 

 

Nó mấy lần bị sặc nước đến ngất đi. Nhưng không ai che chở cho nó. Trong cung, hoàng tử không có mẹ ruột lại bị hoàng đế ghét bỏ, sống còn không bằng con ch.ó trong ngự trù phòng. Khó trách nó gầy như que củi. 

 

Rõ ràng đã chuẩn bị giường cho nó, nhưng nó chỉ dám ngủ trên chiếc đôn cạnh giường. 

 

Nó nói nó không xứng, sợ bị đánh. Ta rất tức giận. Phái người đi tìm tên thái giám đó. Nhưng lại hay tin mấy ngày trước hắn ta say rượu ngã xuống giếng c.h.ế.t đuối. 

 

Ta nhìn Đại hoàng tử với ánh mắt đầy ẩn ý: "Thật trùng hợp."

 

Đại hoàng tử hừ một tiếng: "Ngươi nhìn ta làm gì?" 

 

Ta cười nhạt: "Không có gì, thái giám Trần mưu hại hoàng tử, ta tìm hắn vốn dĩ cũng muốn lấy mạng hắn. Hắn tự c.h.ế.t đuối, ta đỡ mất công." 

 

Khánh Sinh lại quay mặt đi. Ta rõ ràng nghe thấy nó mắng ta "giả tạo".

 

Hoàng hậu hay tin ta nuôi dưỡng Đại hoàng tử. Tức giận mắng ta không có đầu óc. 

 

"Cả cung trên dưới đều biết Hoàng thượng ghét bỏ Đại hoàng tử, muội muội đưa Đại hoàng tử về cung của mình, Hoàng thượng sao có thể đến cung của muội muội?" 

Thâm CungTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường1 Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.   "Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"   Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?   Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.   Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.   Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.   Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.   Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp… Nụ cười của ta chân thành hơn hẳn: "Đều nhờ phúc của Hiền phi nương nương."  Sau khi Giang Hiền phi đi khỏi, Lê Chi hỏi ta: "Nương nương, người cố ý để Thước Chi thấy người ghét bỏ Đại hoàng tử, đúng không? Người vốn dĩ đã định nhận nuôi Đại hoàng tử rồi?"  Ta cảm thán sự tinh ý của Lê Chi: "Sao ngươi lại nói vậy?"  Lê Chi: "Nương nương một tháng trước đã nói sắp được tăng bổng lộc hàng tháng. Hôm nay người thăng vị phần, chẳng phải là tăng bổng lộc sao? Vậy nên nương nương đã tính toán kỹ càng từ một tháng trước rồi."  Ta xoa đầu Lê Chi. "Ngươi nói đúng."  Đại hoàng tử bắt đầu vô lễ với ta. Người nó lấm lem bùn đất. Ta sai người tắm rửa cho nó. Nó hết lần này đến lần khác nhảy ra khỏi chậu tắm. Ta hỏi nó: "Nhóc con, có phải con sợ nước không?"  Đại hoàng tử quay mặt đi: "Tiểu gia không phải nhóc con, cũng không cần ngươi quản!"  Ta buồn cười nhìn nó: "Không gọi con là nhóc con, vậy con tên gì?"  Một hồi im lặng. Lát sau nó nói: "Bọn họ đều gọi con là Đại hoàng tử."  Ta: "Vậy phụ hoàng con gọi con là gì?"  Nó bắt đầu c ắn môi dưới: "Con chưa từng gặp phụ hoàng."  Không ngờ Hoàng thượng lại tệ bạc đến thế. Một đứa con trai lớn như vậy, ngay cả tên cũng không đặt cho nó. Hoàng thượng họ Cảnh, ta suy nghĩ một lát. "Cảnh Khánh Sinh, từ nay về sau con sẽ gọi tên này nhé."  Nó lẩm bẩm trong miệng: "Khánh Sinh?"  Ta gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, Khánh có nghĩa là ăn mừng, Sinh đại diện cho sự ra đời của sinh mệnh. "Hai chữ Khánh Sinh kết hợp, có nghĩa là ăn mừng sự ra đời của sinh mệnh, con có thích không? Nếu con không có ý kiến gì, ngày mai ta sẽ đi tìm Hoàng hậu, ghi tên con vào ngọc điệp."  Đại hoàng tử cười lạnh: "Ăn mừng sự ra đời của sinh mệnh sao? Một đứa trẻ hoang dã không ai cần như con, cũng có người ăn mừng sao?"  Ta xoa đầu nó: "Có chứ. Mẫu thân con, chắc chắn nàng ấy sẽ ăn mừng. Đúng rồi, gọi tên thân mật là gì nhỉ? Khánh Khánh nhé?"  Đại hoàng tử đột nhiên đẩy mạnh ta một cái. Ta phải vịn vào bàn mới đứng vững. Nó liếc mắt nhìn ta:  "Trình Hân Dao, ngươi đừng làm ra vẻ quan tâm ta như vậy, cũng đừng diễn trò mẫu hiền con hiếu với ta. Ngươi đừng quên, ta bị người ta ép đưa cho ngươi đấy. Rõ ràng ba ngày trước, ngươi còn ghét bỏ ta."  Hóa ra nhóc con này thù dai thế. Ta chớp chớp mắt: "Nếu ta không giả vờ ghét bỏ con, sao có thể nuôi con được? Con không muốn gọi là Khánh Khánh, vậy ta gọi con là Khánh Sinh nhé!"  Nhóc con như bị lời nói của ta đánh trúng, há hốc miệng không nói nên lời. Ta nhân cơ hội sai người dọn chậu tắm đi, thay bằng chậu gỗ giặt quần áo.  Chậu gỗ thấp hơn. Khánh Sinh không giãy giụa nữa. Sau đó, ta sai người điều tra. Mới biết lúc Khánh Sinh còn nhỏ, có một đại thái giám trong cung lấy nó ra làm trò đùa. Hắn ta ném nó vào chậu tắm, đợi nó khó khăn lắm mới ngoi đầu lên thì lại ấn xuống.  Nó mấy lần bị sặc nước đến ngất đi. Nhưng không ai che chở cho nó. Trong cung, hoàng tử không có mẹ ruột lại bị hoàng đế ghét bỏ, sống còn không bằng con ch.ó trong ngự trù phòng. Khó trách nó gầy như que củi.  Rõ ràng đã chuẩn bị giường cho nó, nhưng nó chỉ dám ngủ trên chiếc đôn cạnh giường.  Nó nói nó không xứng, sợ bị đánh. Ta rất tức giận. Phái người đi tìm tên thái giám đó. Nhưng lại hay tin mấy ngày trước hắn ta say rượu ngã xuống giếng c.h.ế.t đuối.  Ta nhìn Đại hoàng tử với ánh mắt đầy ẩn ý: "Thật trùng hợp." Đại hoàng tử hừ một tiếng: "Ngươi nhìn ta làm gì?"  Ta cười nhạt: "Không có gì, thái giám Trần mưu hại hoàng tử, ta tìm hắn vốn dĩ cũng muốn lấy mạng hắn. Hắn tự c.h.ế.t đuối, ta đỡ mất công."  Khánh Sinh lại quay mặt đi. Ta rõ ràng nghe thấy nó mắng ta "giả tạo". Hoàng hậu hay tin ta nuôi dưỡng Đại hoàng tử. Tức giận mắng ta không có đầu óc.  "Cả cung trên dưới đều biết Hoàng thượng ghét bỏ Đại hoàng tử, muội muội đưa Đại hoàng tử về cung của mình, Hoàng thượng sao có thể đến cung của muội muội?" 

Chương 9: Chương 9