Tác giả:

1 Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.   "Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"   Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?   Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.   Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.   Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.   Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.   Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp…

Chương 13: Chương 13

Thâm CungTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường1 Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.   "Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"   Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?   Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.   Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.   Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.   Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.   Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp… Ta bật cười, lắc đầu. Trước thềm yến tiệc mùa xuân, Thượng Phục Cục đã mang đến phần y phục của ta và đại hoàng tử. Ta có tám bộ xuân phục. Đại hoàng tử có sáu bộ. Ồ, xem ra mùa xuân này, ta không cần phải tốn tiền may quần áo cho nó nữa rồi. Tại buổi yến tiệc, hoàng hậu cho mời các tài tử đến trổ tài nghệ. Người múa kiếm, kẻ gảy đàn, người thổi sáo, người vẽ tranh thủy mặc. Trưởng Lạc công chúa tỏ vẻ không mấy hứng thú. Yến tiệc diễn ra được một nửa. Trưởng Lạc công chúa bước xuống bàn tiệc, tiến đến trước bàn của Tiêu tướng quân Tiêu Quân Dao. "Tiêu Quân Dao, sao ngươi không trổ tài nghệ gì vậy?" Tiêu Quân Dao đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Xin thứ lỗi, đa tạ công chúa đã ưu ái, nhưng vi thần thực sự không có tài nghệ gì đáng để biểu diễn. Những thứ vi thần học được, chỉ là mấy thứ võ nghệ g.i.ế.c người trên chiến trường." Trong khoảnh khắc, cả đại sảnh yến tiệc bỗng chìm vào tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trưởng Lạc công chúa và Tiêu Quân Dao. Thái độ của Tiêu Quân Dao rõ ràng là không hề có ý tứ gì với công chúa. Công chúa nghẹn lời, lúng túng không biết phải làm sao.  Thấy bầu không khí gượng gạo, ta liền đẩy nhẹ đại hoàng tử Cảnh Khánh Sinh. Khánh Sinh bước ra nói: "Cô mẫu, nếu Tiêu tướng quân ngại ngùng, vậy để tiểu chất mạo muội trổ tài vậy." Khánh Sinh trước khi được ta nuôi dưỡng, vốn dĩ chẳng có cơ hội tiếp xúc với cầm kỳ thi họa. Vậy nên, ta đã giúp nó chọn một màn biểu diễn đơn giản: học thuộc Thiên Tự Văn. Giọng nói trẻ thơ trong trẻo như ngọc châu rơi trên mâm ngọc, từng chữ từng câu vang vọng cả sảnh tiệc. "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc..." Khi nó đọc thuộc lòng đến câu cuối cùng "vị ngữ trợ giả, yên chiến hồ dã", liền thở phào một hơi. Tiêu Quân Dao dẫn đầu vỗ tay, Trưởng Lạc công chúa cũng vỗ tay theo. Dư Bảo công công đúng lúc lên tiếng: "Bộ dáng tiểu điện hạ ngâm nga thơ văn, thật giống phong thái hoàng thượng lúc nhỏ." Thái phó cũng phụ họa. "Năm xưa vi thần lần đầu diện kiến hoàng thượng, người cũng có dáng vóc cao lớn như tiểu điện hạ đây._Vi thần khảo bài kinh sử của hoàng thượng, người cũng đã ngâm nga bài Thiên Tự Văn._Chớp mắt một cái, đã hai mươi năm trôi qua." Ta chớp chớp mắt.  Rõ ràng là ta đã nhét tiền cho Dư Bảo. Sao thái phó còn nhiệt tình hơn cả Dư Bảo vậy? Hoàng thượng gọi đại hoàng tử lên trước. Hắn khẽ mở miệng, có lẽ chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên của con trai. "Con..." Đại hoàng tử rất nhanh trí: "Nhi thần Cảnh Khánh Sinh xin được thỉnh an phụ hoàng."  Hoàng thượng kéo đại hoàng tử đến gần. Hắn hỏi nó đã đọc những sách gì. Lại hỏi đã học chữ từ đâu. Đợi khi đại hoàng tử trả lời xong, ta liền đứng dậy nói:  "Hoàng thượng, hay là để yến tiệc tiếp tục ạ?" Hoàng thượng cho gọi Khánh Sinh ngồi cạnh mình, rồi bảo yến tiệc tiếp tục. Tuy rằng sau đó cũng có một vài tài tử khác lên biểu diễn tài nghệ. Nhưng rõ ràng công chúa vẫn chưa từ bỏ ý định với Tiêu Quân Dao, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang. Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Đến khi yến tiệc kết thúc, Tiêu Quân Dao vẫn không hề thể hiện tài nghệ gì. Yến tiệc tan. Trưởng Lạc công chúa tức giận đến phát khóc. Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ: "Thật không biết điều! Trưởng Lạc, trẫm sẽ chọn cho muội một người tốt hơn. Trẫm không tin, cả kinh thành này không có ai hơn được cái tên Tiêu Quân Dao kia!" Trưởng Lạc công chúa, người vốn dĩ ít khi thể hiện bản thân, lại bất ngờ tỏ ra kiên quyết: "Nhưng muội chỉ thích mỗi mình chàng ấy." Ta và hoàng hậu nhìn nhau, cùng lắc đầu ngao ngán. Dù là hoàng thượng, cũng không thể ép buộc Tiêu tướng quân cưới công chúa được. Trưởng Lạc công chúa vẫn không cam tâm. Nàng lại đuổi theo tìm Tiêu Quân Dao. Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay, nên âm thầm đi theo sau. Khi ta đuổi kịp, Trưởng Lạc công chúa đã nước mắt lưng tròng. "Tiêu tướng quân, ta thật lòng thích chàng! Tại sao chàng lại không thích ta?" Tiêu Quân Dao giữ khoảng cách với nàng ấy: "Điện hạ, người rất tốt, chỉ tiếc là mạt tướng đã có ý trung nhân rồi."

Ta bật cười, lắc đầu.

 

Trước thềm yến tiệc mùa xuân, Thượng Phục Cục đã mang đến phần y phục của ta và đại hoàng tử.

 

Ta có tám bộ xuân phục. Đại hoàng tử có sáu bộ.

 

Ồ, xem ra mùa xuân này, ta không cần phải tốn tiền may quần áo cho nó nữa rồi.

 

Tại buổi yến tiệc, hoàng hậu cho mời các tài tử đến trổ tài nghệ.

 

Người múa kiếm, kẻ gảy đàn, người thổi sáo, người vẽ tranh thủy mặc.

 

Trưởng Lạc công chúa tỏ vẻ không mấy hứng thú. Yến tiệc diễn ra được một nửa. Trưởng Lạc công chúa bước xuống bàn tiệc, tiến đến trước bàn của Tiêu tướng quân Tiêu Quân Dao.

 

"Tiêu Quân Dao, sao ngươi không trổ tài nghệ gì vậy?"

 

Tiêu Quân Dao đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Xin thứ lỗi, đa tạ công chúa đã ưu ái, nhưng vi thần thực sự không có tài nghệ gì đáng để biểu diễn. Những thứ vi thần học được, chỉ là mấy thứ võ nghệ g.i.ế.c người trên chiến trường."

 

Trong khoảnh khắc, cả đại sảnh yến tiệc bỗng chìm vào tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trưởng Lạc công chúa và Tiêu Quân Dao.

 

Thái độ của Tiêu Quân Dao rõ ràng là không hề có ý tứ gì với công chúa. Công chúa nghẹn lời, lúng túng không biết phải làm sao. 

 

Thấy bầu không khí gượng gạo, ta liền đẩy nhẹ đại hoàng tử Cảnh Khánh Sinh.

 

Khánh Sinh bước ra nói: "Cô mẫu, nếu Tiêu tướng quân ngại ngùng, vậy để tiểu chất mạo muội trổ tài vậy."

 

Khánh Sinh trước khi được ta nuôi dưỡng, vốn dĩ chẳng có cơ hội tiếp xúc với cầm kỳ thi họa. Vậy nên, ta đã giúp nó chọn một màn biểu diễn đơn giản: học thuộc Thiên Tự Văn.

 

Giọng nói trẻ thơ trong trẻo như ngọc châu rơi trên mâm ngọc, từng chữ từng câu vang vọng cả sảnh tiệc.

 

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc..."

 

Khi nó đọc thuộc lòng đến câu cuối cùng "vị ngữ trợ giả, yên chiến hồ dã", liền thở phào một hơi.

 

Tiêu Quân Dao dẫn đầu vỗ tay, Trưởng Lạc công chúa cũng vỗ tay theo.

 

Dư Bảo công công đúng lúc lên tiếng: "Bộ dáng tiểu điện hạ ngâm nga thơ văn, thật giống phong thái hoàng thượng lúc nhỏ."

 

Thái phó cũng phụ họa. "Năm xưa vi thần lần đầu diện kiến hoàng thượng, người cũng có dáng vóc cao lớn như tiểu điện hạ đây._Vi thần khảo bài kinh sử của hoàng thượng, người cũng đã ngâm nga bài Thiên Tự Văn._Chớp mắt một cái, đã hai mươi năm trôi qua."

 

Ta chớp chớp mắt.

 

 

Rõ ràng là ta đã nhét tiền cho Dư Bảo. Sao thái phó còn nhiệt tình hơn cả Dư Bảo vậy?

 

Hoàng thượng gọi đại hoàng tử lên trước. Hắn khẽ mở miệng, có lẽ chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên của con trai.

 

"Con..."

 

Đại hoàng tử rất nhanh trí: "Nhi thần Cảnh Khánh Sinh xin được thỉnh an phụ hoàng."

 

 

Hoàng thượng kéo đại hoàng tử đến gần. Hắn hỏi nó đã đọc những sách gì. Lại hỏi đã học chữ từ đâu.

 

Đợi khi đại hoàng tử trả lời xong, ta liền đứng dậy nói:  "Hoàng thượng, hay là để yến tiệc tiếp tục ạ?"

 

Hoàng thượng cho gọi Khánh Sinh ngồi cạnh mình, rồi bảo yến tiệc tiếp tục.

 

Tuy rằng sau đó cũng có một vài tài tử khác lên biểu diễn tài nghệ. Nhưng rõ ràng công chúa vẫn chưa từ bỏ ý định với Tiêu Quân Dao, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang.

 

Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

 

Đến khi yến tiệc kết thúc, Tiêu Quân Dao vẫn không hề thể hiện tài nghệ gì.

 

Yến tiệc tan. Trưởng Lạc công chúa tức giận đến phát khóc.

 

Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ: "Thật không biết điều! Trưởng Lạc, trẫm sẽ chọn cho muội một người tốt hơn. Trẫm không tin, cả kinh thành này không có ai hơn được cái tên Tiêu Quân Dao kia!"

 

Trưởng Lạc công chúa, người vốn dĩ ít khi thể hiện bản thân, lại bất ngờ tỏ ra kiên quyết: "Nhưng muội chỉ thích mỗi mình chàng ấy."

 

Ta và hoàng hậu nhìn nhau, cùng lắc đầu ngao ngán. Dù là hoàng thượng, cũng không thể ép buộc Tiêu tướng quân cưới công chúa được.

 

Trưởng Lạc công chúa vẫn không cam tâm. Nàng lại đuổi theo tìm Tiêu Quân Dao.

 

Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay, nên âm thầm đi theo sau. Khi ta đuổi kịp, Trưởng Lạc công chúa đã nước mắt lưng tròng.

 

"Tiêu tướng quân, ta thật lòng thích chàng! Tại sao chàng lại không thích ta?"

 

Tiêu Quân Dao giữ khoảng cách với nàng ấy: "Điện hạ, người rất tốt, chỉ tiếc là mạt tướng đã có ý trung nhân rồi."

Thâm CungTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường1 Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.   "Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"   Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?   Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.   Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.   Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.   Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.   Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp… Ta bật cười, lắc đầu. Trước thềm yến tiệc mùa xuân, Thượng Phục Cục đã mang đến phần y phục của ta và đại hoàng tử. Ta có tám bộ xuân phục. Đại hoàng tử có sáu bộ. Ồ, xem ra mùa xuân này, ta không cần phải tốn tiền may quần áo cho nó nữa rồi. Tại buổi yến tiệc, hoàng hậu cho mời các tài tử đến trổ tài nghệ. Người múa kiếm, kẻ gảy đàn, người thổi sáo, người vẽ tranh thủy mặc. Trưởng Lạc công chúa tỏ vẻ không mấy hứng thú. Yến tiệc diễn ra được một nửa. Trưởng Lạc công chúa bước xuống bàn tiệc, tiến đến trước bàn của Tiêu tướng quân Tiêu Quân Dao. "Tiêu Quân Dao, sao ngươi không trổ tài nghệ gì vậy?" Tiêu Quân Dao đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Xin thứ lỗi, đa tạ công chúa đã ưu ái, nhưng vi thần thực sự không có tài nghệ gì đáng để biểu diễn. Những thứ vi thần học được, chỉ là mấy thứ võ nghệ g.i.ế.c người trên chiến trường." Trong khoảnh khắc, cả đại sảnh yến tiệc bỗng chìm vào tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trưởng Lạc công chúa và Tiêu Quân Dao. Thái độ của Tiêu Quân Dao rõ ràng là không hề có ý tứ gì với công chúa. Công chúa nghẹn lời, lúng túng không biết phải làm sao.  Thấy bầu không khí gượng gạo, ta liền đẩy nhẹ đại hoàng tử Cảnh Khánh Sinh. Khánh Sinh bước ra nói: "Cô mẫu, nếu Tiêu tướng quân ngại ngùng, vậy để tiểu chất mạo muội trổ tài vậy." Khánh Sinh trước khi được ta nuôi dưỡng, vốn dĩ chẳng có cơ hội tiếp xúc với cầm kỳ thi họa. Vậy nên, ta đã giúp nó chọn một màn biểu diễn đơn giản: học thuộc Thiên Tự Văn. Giọng nói trẻ thơ trong trẻo như ngọc châu rơi trên mâm ngọc, từng chữ từng câu vang vọng cả sảnh tiệc. "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc..." Khi nó đọc thuộc lòng đến câu cuối cùng "vị ngữ trợ giả, yên chiến hồ dã", liền thở phào một hơi. Tiêu Quân Dao dẫn đầu vỗ tay, Trưởng Lạc công chúa cũng vỗ tay theo. Dư Bảo công công đúng lúc lên tiếng: "Bộ dáng tiểu điện hạ ngâm nga thơ văn, thật giống phong thái hoàng thượng lúc nhỏ." Thái phó cũng phụ họa. "Năm xưa vi thần lần đầu diện kiến hoàng thượng, người cũng có dáng vóc cao lớn như tiểu điện hạ đây._Vi thần khảo bài kinh sử của hoàng thượng, người cũng đã ngâm nga bài Thiên Tự Văn._Chớp mắt một cái, đã hai mươi năm trôi qua." Ta chớp chớp mắt.  Rõ ràng là ta đã nhét tiền cho Dư Bảo. Sao thái phó còn nhiệt tình hơn cả Dư Bảo vậy? Hoàng thượng gọi đại hoàng tử lên trước. Hắn khẽ mở miệng, có lẽ chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên của con trai. "Con..." Đại hoàng tử rất nhanh trí: "Nhi thần Cảnh Khánh Sinh xin được thỉnh an phụ hoàng."  Hoàng thượng kéo đại hoàng tử đến gần. Hắn hỏi nó đã đọc những sách gì. Lại hỏi đã học chữ từ đâu. Đợi khi đại hoàng tử trả lời xong, ta liền đứng dậy nói:  "Hoàng thượng, hay là để yến tiệc tiếp tục ạ?" Hoàng thượng cho gọi Khánh Sinh ngồi cạnh mình, rồi bảo yến tiệc tiếp tục. Tuy rằng sau đó cũng có một vài tài tử khác lên biểu diễn tài nghệ. Nhưng rõ ràng công chúa vẫn chưa từ bỏ ý định với Tiêu Quân Dao, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang. Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Đến khi yến tiệc kết thúc, Tiêu Quân Dao vẫn không hề thể hiện tài nghệ gì. Yến tiệc tan. Trưởng Lạc công chúa tức giận đến phát khóc. Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ: "Thật không biết điều! Trưởng Lạc, trẫm sẽ chọn cho muội một người tốt hơn. Trẫm không tin, cả kinh thành này không có ai hơn được cái tên Tiêu Quân Dao kia!" Trưởng Lạc công chúa, người vốn dĩ ít khi thể hiện bản thân, lại bất ngờ tỏ ra kiên quyết: "Nhưng muội chỉ thích mỗi mình chàng ấy." Ta và hoàng hậu nhìn nhau, cùng lắc đầu ngao ngán. Dù là hoàng thượng, cũng không thể ép buộc Tiêu tướng quân cưới công chúa được. Trưởng Lạc công chúa vẫn không cam tâm. Nàng lại đuổi theo tìm Tiêu Quân Dao. Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay, nên âm thầm đi theo sau. Khi ta đuổi kịp, Trưởng Lạc công chúa đã nước mắt lưng tròng. "Tiêu tướng quân, ta thật lòng thích chàng! Tại sao chàng lại không thích ta?" Tiêu Quân Dao giữ khoảng cách với nàng ấy: "Điện hạ, người rất tốt, chỉ tiếc là mạt tướng đã có ý trung nhân rồi."

Chương 13: Chương 13