Tác giả:

1 Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.   "Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"   Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?   Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.   Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.   Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.   Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.   Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp…

Chương 27: Chương 27

Thâm CungTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường1 Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.   "Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"   Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?   Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.   Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.   Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.   Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.   Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp… Hiền phi chỉ thao túng từ phía thái y. Do đó, ngay từ trong bụng, Nhị hoàng tử đã mang sẵn bệnh tật bẩm sinh. Ngay cả khi không ai ra tay hãm hại, Nhị hoàng tử cũng khó lòng sống quá nửa năm. Mà người trực tiếp đẩy Nhị hoàng tử đến chỗ chết, lại chính là hoàng hậu. Lư Tòng Linh đã điều tra ra rằng, việc Nhị hoàng tử bị nổi mẩn ngứa là do hoàng hậu cố tình cho hắn tiếp xúc với quần áo của người bệnh. Hoàng hậu muốn Nhị hoàng tử chết, sau đó đổ tội cho Hiền phi. Nhũ mẫu bên cạnh Nhị hoàng tử cũng là người của nàng ta. Đến lúc này, ta mới vỡ lẽ ra mọi chuyện. Hoàng hậu sống trong hậu cung bao năm, sau khi Nhị hoàng tử qua đời, sao có thể không nghĩ đến việc khống chế nhũ mẫu? Vả lại, tại sao nhũ mẫu không tự sát ngay khi Nhị hoàng tử vừa gặp chuyện, mà lại đợi đến khi ta hỏi đến mới tìm cách tự vẫn? Hóa ra, tất cả những điều này đều nằm trong sự tính toán của hoàng hậu. Trong thư của Lư Tòng Linh, nàng còn nhắc đến vụ hoa phượng tiên, hoàng hậu cũng đã góp một phần không nhỏ. Ta nhớ lại. Người đầu tiên nhắc đến chuyện Lư gia trồng hoa phượng tiên, chính là hoàng hậu. Có lẽ ngay cả khi Hiền phi không xuất hiện, hoàng hậu cũng sẽ bày kế để Lư Tòng Linh dâng hoa phượng tiên cho Hiền phi. Mục đích của nàng ta là hãm hại Hiền phi. Bòn bản thân thì ung dung cao chạy xa bay. Không chỉ vậy, ta còn nhớ ra một chuyện nữa. Chính là lần ta bị Hiền phi hãm hại, khiến đứa con không giữ được. Sau đó, Lệ Chi có kể lại với ta, vốn dĩ hoàng hậu nên đến sớm hơn, nhưng khi đi được nửa đường, nàng ta lại đột nhiên nói giày bị kích chân, rồi quay trở về. Lệ Chi nói rằng, nàng cảm thấy hoàng hậu đang cố tình kéo dài thời gian. Lư Tòng Linh đã để lại toàn bộ tài sản riêng của mình cho ta. Chỉ mong ta có thể giúp nàng ấy báo thù hoàng hậu. Ta đếm thử, tổng cộng có ba vạn lượng ngân phiếu, cộng thêm hai trăm lượng vàng. Lư Tòng Linh quả là hào phóng. Ta khẽ mỉm cười: "Lư Tòng Linh, ngươi hãy yên tâm, ta cũng đang có một món nợ cần phải tính sổ với hoàng hậu đây." Nào ngờ, ta còn chưa kịp ra tay với hoàng hậu. Nàng ta đã chủ động tấn công trước. Trong buổi thỉnh an, phần lớn các thái y trong Thái y viện đều có mặt. Hoàng hậu lên tiếng: "Giang Hiền phi thật quá độc ác, dám lợi dụng thái y để hãm hại các vị tỷ muội trong hậu cung." Các phi tần lập tức xôn xao bàn tán, ai nấy đều cảm thấy bất an. Hoàng hậu lại nói: "Các vị muội muội đừng quá lo lắng. Bổn cung lo lắng cho sức khỏe của các vị muội muội, nên đã đặc biệt mời các vị thái y đến đây để bắt mạch cho mọi người." Mai Bảo Lâm, người thường ngày thân thiết với Hiền phi, lập tức đứng lên: "Nương nương, xin người hãy xem cho thần thiếp trước ạ." Các phi tần khác cũng đồng loạt lên tiếng xin được bắt mạch. Ta chỉ khẽ nhếch môi, nhìn hoàng hậu với ánh mắt đầy ẩn ý. Xem ra, màn kịch hôm nay, hoàng hậu đã dày công chuẩn bị riêng cho ta. Nàng ta đã sớm hạ thuốc tuyệt tử cho ta. Chỉ cần để vị thái y do nàng ta sắp xếp bắt mạch, là sẽ lộ ra ngay. Hoàng thượng chỉ có Đại hoàng tử là người con trai duy nhất. Nếu ta không thể mang thai, rất có thể sẽ mất đi sủng ái. Mai Bảo Lâm là người được kiểm tra đầu tiên, kết quả là hoàn toàn khỏe mạnh. Tiếp theo đó, một vài phi tần có địa vị thấp cũng lần lượt được kiểm tra, có một người có vấn đề nhỏ về phụ khoa, cần được điều trị. Đến lượt hoàng hậu, thái y khẳng định: "Thân thể của nương nương vô cùng khỏe mạnh." Hoàng hậu thu tay về, giả vờ nói một cách tùy tiện: "Muội muội, muội mau đến đây, để thái y bắt mạch cho muội xem sao." Ta vẫn không nhúc nhích: "Thưa nương nương, thân thể của thần thiếp rất khỏe mạnh, không cần phải bắt mạch ạ." Hoàng hậu liền tỏ ra thân mật, nắm lấy tay ta: “Muội muội đừng có giấu bệnh sợ thầy. Muội muội từng bị sảy thai, lại thêm Hiền phi hãm hại, phải chuyển đến sống ở Trường Xuân Cung âm u, ẩm thấp, không biết có để lại di chứng gì không, muội muội vẫn nên xem qua thì hơn." Hoàng hậu sợ ta không chịu hợp tác, liền trực tiếp ấn tay ta xuống bàn, đích thân phủ khăn tay lên cổ tay ta.

Hiền phi chỉ thao túng từ phía thái y. Do đó, ngay từ trong bụng, Nhị hoàng tử đã mang sẵn bệnh tật bẩm sinh. Ngay cả khi không ai ra tay hãm hại, Nhị hoàng tử cũng khó lòng sống quá nửa năm. Mà người trực tiếp đẩy Nhị hoàng tử đến chỗ chết, lại chính là hoàng hậu.

 

Lư Tòng Linh đã điều tra ra rằng, việc Nhị hoàng tử bị nổi mẩn ngứa là do hoàng hậu cố tình cho hắn tiếp xúc với quần áo của người bệnh.

 

Hoàng hậu muốn Nhị hoàng tử chết, sau đó đổ tội cho Hiền phi. Nhũ mẫu bên cạnh Nhị hoàng tử cũng là người của nàng ta.

 

Đến lúc này, ta mới vỡ lẽ ra mọi chuyện. Hoàng hậu sống trong hậu cung bao năm, sau khi Nhị hoàng tử qua đời, sao có thể không nghĩ đến việc khống chế nhũ mẫu?

 

Vả lại, tại sao nhũ mẫu không tự sát ngay khi Nhị hoàng tử vừa gặp chuyện, mà lại đợi đến khi ta hỏi đến mới tìm cách tự vẫn?

 

Hóa ra, tất cả những điều này đều nằm trong sự tính toán của hoàng hậu.

 

Trong thư của Lư Tòng Linh, nàng còn nhắc đến vụ hoa phượng tiên, hoàng hậu cũng đã góp một phần không nhỏ.

 

Ta nhớ lại. Người đầu tiên nhắc đến chuyện Lư gia trồng hoa phượng tiên, chính là hoàng hậu. Có lẽ ngay cả khi Hiền phi không xuất hiện, hoàng hậu cũng sẽ bày kế để Lư Tòng Linh dâng hoa phượng tiên cho Hiền phi.

 

Mục đích của nàng ta là hãm hại Hiền phi. Bòn bản thân thì ung dung cao chạy xa bay.

 

Không chỉ vậy, ta còn nhớ ra một chuyện nữa. Chính là lần ta bị Hiền phi hãm hại, khiến đứa con không giữ được. Sau đó, Lệ Chi có kể lại với ta, vốn dĩ hoàng hậu nên đến sớm hơn, nhưng khi đi được nửa đường, nàng ta lại đột nhiên nói giày bị kích chân, rồi quay trở về.

 

Lệ Chi nói rằng, nàng cảm thấy hoàng hậu đang cố tình kéo dài thời gian.

 

Lư Tòng Linh đã để lại toàn bộ tài sản riêng của mình cho ta. Chỉ mong ta có thể giúp nàng ấy báo thù hoàng hậu.

 

Ta đếm thử, tổng cộng có ba vạn lượng ngân phiếu, cộng thêm hai trăm lượng vàng.

 

Lư Tòng Linh quả là hào phóng.

 

Ta khẽ mỉm cười: "Lư Tòng Linh, ngươi hãy yên tâm, ta cũng đang có một món nợ cần phải tính sổ với hoàng hậu đây."

 

Nào ngờ, ta còn chưa kịp ra tay với hoàng hậu. Nàng ta đã chủ động tấn công trước.

 

Trong buổi thỉnh an, phần lớn các thái y trong Thái y viện đều có mặt. Hoàng hậu lên tiếng: "Giang Hiền phi thật quá độc ác, dám lợi dụng thái y để hãm hại các vị tỷ muội trong hậu cung."

 

Các phi tần lập tức xôn xao bàn tán, ai nấy đều cảm thấy bất an. Hoàng hậu lại nói: "Các vị muội muội đừng quá lo lắng. Bổn cung lo lắng cho sức khỏe của các vị muội muội, nên đã đặc biệt mời các vị thái y đến đây để bắt mạch cho mọi người."

 

Mai Bảo Lâm, người thường ngày thân thiết với Hiền phi, lập tức đứng lên: "Nương nương, xin người hãy xem cho thần thiếp trước ạ."

 

Các phi tần khác cũng đồng loạt lên tiếng xin được bắt mạch. Ta chỉ khẽ nhếch môi, nhìn hoàng hậu với ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Xem ra, màn kịch hôm nay, hoàng hậu đã dày công chuẩn bị riêng cho ta.

 

Nàng ta đã sớm hạ thuốc tuyệt tử cho ta. Chỉ cần để vị thái y do nàng ta sắp xếp bắt mạch, là sẽ lộ ra ngay. Hoàng thượng chỉ có Đại hoàng tử là người con trai duy nhất. Nếu ta không thể mang thai, rất có thể sẽ mất đi sủng ái.

 

Mai Bảo Lâm là người được kiểm tra đầu tiên, kết quả là hoàn toàn khỏe mạnh. Tiếp theo đó, một vài phi tần có địa vị thấp cũng lần lượt được kiểm tra, có một người có vấn đề nhỏ về phụ khoa, cần được điều trị.

 

Đến lượt hoàng hậu, thái y khẳng định: "Thân thể của nương nương vô cùng khỏe mạnh."

 

Hoàng hậu thu tay về, giả vờ nói một cách tùy tiện: "Muội muội, muội mau đến đây, để thái y bắt mạch cho muội xem sao."

 

Ta vẫn không nhúc nhích: "Thưa nương nương, thân thể của thần thiếp rất khỏe mạnh, không cần phải bắt mạch ạ."

 

Hoàng hậu liền tỏ ra thân mật, nắm lấy tay ta: “Muội muội đừng có giấu bệnh sợ thầy. Muội muội từng bị sảy thai, lại thêm Hiền phi hãm hại, phải chuyển đến sống ở Trường Xuân Cung âm u, ẩm thấp, không biết có để lại di chứng gì không, muội muội vẫn nên xem qua thì hơn."

 

Hoàng hậu sợ ta không chịu hợp tác, liền trực tiếp ấn tay ta xuống bàn, đích thân phủ khăn tay lên cổ tay ta.

Thâm CungTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường1 Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.   "Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"   Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?   Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.   Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.   Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.   Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.   Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp… Hiền phi chỉ thao túng từ phía thái y. Do đó, ngay từ trong bụng, Nhị hoàng tử đã mang sẵn bệnh tật bẩm sinh. Ngay cả khi không ai ra tay hãm hại, Nhị hoàng tử cũng khó lòng sống quá nửa năm. Mà người trực tiếp đẩy Nhị hoàng tử đến chỗ chết, lại chính là hoàng hậu. Lư Tòng Linh đã điều tra ra rằng, việc Nhị hoàng tử bị nổi mẩn ngứa là do hoàng hậu cố tình cho hắn tiếp xúc với quần áo của người bệnh. Hoàng hậu muốn Nhị hoàng tử chết, sau đó đổ tội cho Hiền phi. Nhũ mẫu bên cạnh Nhị hoàng tử cũng là người của nàng ta. Đến lúc này, ta mới vỡ lẽ ra mọi chuyện. Hoàng hậu sống trong hậu cung bao năm, sau khi Nhị hoàng tử qua đời, sao có thể không nghĩ đến việc khống chế nhũ mẫu? Vả lại, tại sao nhũ mẫu không tự sát ngay khi Nhị hoàng tử vừa gặp chuyện, mà lại đợi đến khi ta hỏi đến mới tìm cách tự vẫn? Hóa ra, tất cả những điều này đều nằm trong sự tính toán của hoàng hậu. Trong thư của Lư Tòng Linh, nàng còn nhắc đến vụ hoa phượng tiên, hoàng hậu cũng đã góp một phần không nhỏ. Ta nhớ lại. Người đầu tiên nhắc đến chuyện Lư gia trồng hoa phượng tiên, chính là hoàng hậu. Có lẽ ngay cả khi Hiền phi không xuất hiện, hoàng hậu cũng sẽ bày kế để Lư Tòng Linh dâng hoa phượng tiên cho Hiền phi. Mục đích của nàng ta là hãm hại Hiền phi. Bòn bản thân thì ung dung cao chạy xa bay. Không chỉ vậy, ta còn nhớ ra một chuyện nữa. Chính là lần ta bị Hiền phi hãm hại, khiến đứa con không giữ được. Sau đó, Lệ Chi có kể lại với ta, vốn dĩ hoàng hậu nên đến sớm hơn, nhưng khi đi được nửa đường, nàng ta lại đột nhiên nói giày bị kích chân, rồi quay trở về. Lệ Chi nói rằng, nàng cảm thấy hoàng hậu đang cố tình kéo dài thời gian. Lư Tòng Linh đã để lại toàn bộ tài sản riêng của mình cho ta. Chỉ mong ta có thể giúp nàng ấy báo thù hoàng hậu. Ta đếm thử, tổng cộng có ba vạn lượng ngân phiếu, cộng thêm hai trăm lượng vàng. Lư Tòng Linh quả là hào phóng. Ta khẽ mỉm cười: "Lư Tòng Linh, ngươi hãy yên tâm, ta cũng đang có một món nợ cần phải tính sổ với hoàng hậu đây." Nào ngờ, ta còn chưa kịp ra tay với hoàng hậu. Nàng ta đã chủ động tấn công trước. Trong buổi thỉnh an, phần lớn các thái y trong Thái y viện đều có mặt. Hoàng hậu lên tiếng: "Giang Hiền phi thật quá độc ác, dám lợi dụng thái y để hãm hại các vị tỷ muội trong hậu cung." Các phi tần lập tức xôn xao bàn tán, ai nấy đều cảm thấy bất an. Hoàng hậu lại nói: "Các vị muội muội đừng quá lo lắng. Bổn cung lo lắng cho sức khỏe của các vị muội muội, nên đã đặc biệt mời các vị thái y đến đây để bắt mạch cho mọi người." Mai Bảo Lâm, người thường ngày thân thiết với Hiền phi, lập tức đứng lên: "Nương nương, xin người hãy xem cho thần thiếp trước ạ." Các phi tần khác cũng đồng loạt lên tiếng xin được bắt mạch. Ta chỉ khẽ nhếch môi, nhìn hoàng hậu với ánh mắt đầy ẩn ý. Xem ra, màn kịch hôm nay, hoàng hậu đã dày công chuẩn bị riêng cho ta. Nàng ta đã sớm hạ thuốc tuyệt tử cho ta. Chỉ cần để vị thái y do nàng ta sắp xếp bắt mạch, là sẽ lộ ra ngay. Hoàng thượng chỉ có Đại hoàng tử là người con trai duy nhất. Nếu ta không thể mang thai, rất có thể sẽ mất đi sủng ái. Mai Bảo Lâm là người được kiểm tra đầu tiên, kết quả là hoàn toàn khỏe mạnh. Tiếp theo đó, một vài phi tần có địa vị thấp cũng lần lượt được kiểm tra, có một người có vấn đề nhỏ về phụ khoa, cần được điều trị. Đến lượt hoàng hậu, thái y khẳng định: "Thân thể của nương nương vô cùng khỏe mạnh." Hoàng hậu thu tay về, giả vờ nói một cách tùy tiện: "Muội muội, muội mau đến đây, để thái y bắt mạch cho muội xem sao." Ta vẫn không nhúc nhích: "Thưa nương nương, thân thể của thần thiếp rất khỏe mạnh, không cần phải bắt mạch ạ." Hoàng hậu liền tỏ ra thân mật, nắm lấy tay ta: “Muội muội đừng có giấu bệnh sợ thầy. Muội muội từng bị sảy thai, lại thêm Hiền phi hãm hại, phải chuyển đến sống ở Trường Xuân Cung âm u, ẩm thấp, không biết có để lại di chứng gì không, muội muội vẫn nên xem qua thì hơn." Hoàng hậu sợ ta không chịu hợp tác, liền trực tiếp ấn tay ta xuống bàn, đích thân phủ khăn tay lên cổ tay ta.

Chương 27: Chương 27