Tác giả:

Đẩy cửa sổ sát đất ở trên sân thượng, Khoa Luân Y•Á Tu Bố mở hai tay ra, hít sâu vào một hơi xong chậm rãi thở ra, ý cười ấm áp chiếm đầy ánh mắt xanh thẳm cùng gương mặt anh tuấn. Tâm tình vui vẻ tưới hoa, ăn qua bữa sáng, thuận tiện gói kỹ, Khoa Luân Y rời nhà đi làm. Bỏ ra một buổi sáng cùng khách hàng hẹn trước thảo luận tốt công việc, buổi trưa Khoa Luân Y đang ngồi tầng cao nhất ở công ty dùng thức ăn tiện lợi thì điện thoại trong túi vang lên. "" Xin chào, tôi là Khoa Luân Y•Á Tu Bố... Bệnh viện nào... Bệnh viện St Paul kỉ niệm (??) lầu 4 phòng 405... Được, cảm ơn"" Cúp điện thoại, Khoa Luân Y tăng nhanh tốc độ ăn, thu thập xong, xuống dưới lầu bắt một chiếc taxi, đi đến bệnh viện St Paul kỉ niệm (??) Thang máy nhân loại không dừng ở lầu bốn, Khoa Luân Y do không phải là nhân loại nên dùng thang máy chuyên dụng lên lầu, trong thang máy còn có một Thử yêu quấn băng gạt, Khoa Luân Y đối với y gật gật đầu, Thử yêu gật đầu đáp trả. Yêu là chủng loại Đông Phương, là trải qua tu…

Chương 7

Hòa Bình Thế Giới Chi Dực Hổ Thú PhụTác giả: Đặc Lôi KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị GiớiĐẩy cửa sổ sát đất ở trên sân thượng, Khoa Luân Y•Á Tu Bố mở hai tay ra, hít sâu vào một hơi xong chậm rãi thở ra, ý cười ấm áp chiếm đầy ánh mắt xanh thẳm cùng gương mặt anh tuấn. Tâm tình vui vẻ tưới hoa, ăn qua bữa sáng, thuận tiện gói kỹ, Khoa Luân Y rời nhà đi làm. Bỏ ra một buổi sáng cùng khách hàng hẹn trước thảo luận tốt công việc, buổi trưa Khoa Luân Y đang ngồi tầng cao nhất ở công ty dùng thức ăn tiện lợi thì điện thoại trong túi vang lên. "" Xin chào, tôi là Khoa Luân Y•Á Tu Bố... Bệnh viện nào... Bệnh viện St Paul kỉ niệm (??) lầu 4 phòng 405... Được, cảm ơn"" Cúp điện thoại, Khoa Luân Y tăng nhanh tốc độ ăn, thu thập xong, xuống dưới lầu bắt một chiếc taxi, đi đến bệnh viện St Paul kỉ niệm (??) Thang máy nhân loại không dừng ở lầu bốn, Khoa Luân Y do không phải là nhân loại nên dùng thang máy chuyên dụng lên lầu, trong thang máy còn có một Thử yêu quấn băng gạt, Khoa Luân Y đối với y gật gật đầu, Thử yêu gật đầu đáp trả. Yêu là chủng loại Đông Phương, là trải qua tu… Tiểu Mạnh Phỉ Tư nóng hừng hực hai ngày, trên lưng nhô lên hai bướu thịt nhỏ, cánh nhỏ liền lớn ở bên trong chờ da thịt rách ra.Khoa Luân Y đau lòng tiểu Mạnh Phỉ Tư khó chịu, nhưng y c*̃ng hiểu mọc cánh là Dực Hổ Thú trưởng thành đều phải trải qua quá trình, chỉ có thể dựa theo phương pháp dậy của Nhậm Sâm chăm sóc tiểu Mạnh Phỉ Tư, cũng thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi l**m cùng hôn môi để động viên tiểu Mạnh Phỉ Tư.Đúng là tiểu Mạnh Phỉ Tư đau ở trên thân, Khoa Luân Y đau tâm, chờ cánh nhỏ Mạnh Phỉ Tư thuận lợi mọc ra thì Khoa Luân Y c*̃ng gầy 6kg.Lần này đổi thành Lý Tư Đức đau lòng thay Khoa Luân Y, mỗi ngày mua một đống mỡ bò, cá, thịt, gà về nhà cho lão bà bồi bổ thân thể, nhưng phần lớn đều là cho khẩu vị lớn lên, tiểu Mạnh Phỉ Tư bắt đầu có thể ăn thịt nát.Sau khi cánh mọc xong, hàm răng nhỏ của tiểu Mạnh Phỉ Tư, móng vuốt nhỏ cũng chậm thật dài ra, tiểu Mạnh Phỉ Tư bắt đầu ngứa liền thích loạn gặm loạn cào đồ vật, ván cửa, góc bàn, lưng ghế dựa, thậm chí là đèn treo cũng không tránh được, một loạt dấu răng cùng thêm hai vết cào.Có cánh nhỏ, phạm vi hoạt động tiểu Mạnh Phỉ Tư liền không giới hạn trong sàn nhà, thường thường liền nghe nó hưng phấn rống một tiếng, liền từ gian phòng đầu kia xèo bay đến đầu này, lại xèo bay đến đầu kia, bay loạn khắp phòng.Khoa Luân Y đối với điều này giải thích là [ tiểu bảo bối thiên sứ hoạt bát ], nhưng Lý Tư Đức là [con ruồi nhỏ đáng ghét].Nghĩ đến tiểu Mạnh Phỉ Tư gia tăng hoạt động lên, trong nhà không gian không đủ, Lý Tư Đức lại muốn đến Trung Quốc đi công tác nửa năm, thế là Khoa Luân Y dự định mang theo tiểu Mạnh Phỉ Tư đến lãnh đĩa của y ở Tây Ban Nha chơi một trận.Đường dài phi hành rất vui vẻ, nhưng ngồi ở trên máy bay cũng không phải như là một chuyện vui vẻ, không khí hỗn tạp, âm thanh ầm ĩ, không gian chật hẹp, nếu không phải tiểu Mạnh Phỉ Tư không thể bay đường dài, nếu không Khoa Luân Y liền đi xin phi hành cho phép, mang theo tiểu Mạnh Phỉ Tư cố gắng bay cho đủ.Lần thứ nhất đi máy bay tiểu Mạnh Phỉ Tư có vẻ rất hưng phấn, ở trên đùi Khoa Luân Y nhảy lên nhảy xuống, còn thỉnh thoảng nằm sấp trên bả vai Khoa Luân Y, mở to mắt to nhìn chằm chằm những hành khách khác.Tiểu Mạnh Phỉ Tư trượt xuống vai Khoa Luân Y, tiến vào trong lồng ngực Khoa Luân Y: "Hống ~ hống hống ~" [mẹ ~~ có thật nhiều mùi lạ ~~)]"Hẳn là nói có rất nhiều người cùnh mùi chưa từng được ngửi qua?""Hống! Hống ~" [Dạ! Còn có rất nhiều chưa từng xem qua ~]Khoa Luân Y bắt đầu chậm rãi giải thích mỗi một loại mùi cùng đồ vật cho tiểu Mạnh Phỉ Tư nghe.Xúc giác, thính giác, khứu giác, vị giác, thị giác, tâm cảm giác, sáu loại cảm giác tạo thành thế giới, hàng ngày trong đó một loại cảm giác đều là không đúng.Liền dường như bỏ qua tâm cảm giác, cũng chuyên dụng thính giác cùng thị giác nhân loại, bọn họ cảm thấy thế giới là không hoàn chỉnh, tai nghe vì là tin cậy, mắt thấy làm chứng, cũng chỉ dựa vào hai loại này so sánh lẫn nhau với cái khác vật chủng tới nói không một chút nào nhạy bén cảm thấy, c*̃ng có thể sinh tồn đến nay, hơn nữa số lượng như vậy đa dạng sinh sôi nảy nở, không thể không nói là thật sự chịu đến sang vật mẫu thần yêu chuộng.Cũng khó trách nhân loại sẽ phải chịu rất nhiều không được sang vật mẫu thần yêu chuộng vật chủng đố kị.Đương nhiên, nhân loại đố kị nhất chính là là bản thân nhân loại.Tiểu Mạnh Phỉ Tư ở trên bụng Khoa Luân Y ngủ,Khoa Luân Y muốn kéo thảm lông bên tay phải chổ ngồi đấp cho tiểu Mạnh Phỉ Tư, ánh mắt cũng nhìn qua một hành khách bất ngờ làm quen.Là một vị nữ Lộc Tộc lớn tuổi, bên cạnh chỗ ngồi là một đôi song sinh, một ánh mắt kiên cường, một ánh mắt nhu nhược.Khoa Luân Y gật đầu ra hiệu, đối phương c*̃ng tao nhã gật đầu đáp lại.Lộc Tộc cũng không phải là kẻ yếu, cũng cùng Dực Hổ Thú không có chuỗi thực vật thượng quan hệ.Lộc Tộc rất tốt, cho dù hóa thành người, sừng vẫn ở trên đầu, nghe nói điểm ấy cùng Đông Phương Long Tộc khá là giống nhau, chỉ là Đông Phương Long Tộc có thê ẩn giấu sừng bằng pháp thuật, Lộc Tộc thì không thể.Hoặc là nên nói Lộc Tộc lấy sừng của bản thân là một sự kiêu ngạo, cho dù có cách c*̃ng sẽ không đem sừng giấu đi.

Tiểu Mạnh Phỉ Tư nóng hừng hực hai ngày, trên lưng nhô lên hai bướu thịt nhỏ, cánh nhỏ liền lớn ở bên trong chờ da thịt rách ra.

Khoa Luân Y đau lòng tiểu Mạnh Phỉ Tư khó chịu, nhưng y c*̃ng hiểu mọc cánh là Dực Hổ Thú trưởng thành đều phải trải qua quá trình, chỉ có thể dựa theo phương pháp dậy của Nhậm Sâm chăm sóc tiểu Mạnh Phỉ Tư, cũng thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi l**m cùng hôn môi để động viên tiểu Mạnh Phỉ Tư.

Đúng là tiểu Mạnh Phỉ Tư đau ở trên thân, Khoa Luân Y đau tâm, chờ cánh nhỏ Mạnh Phỉ Tư thuận lợi mọc ra thì Khoa Luân Y c*̃ng gầy 6kg.

Lần này đổi thành Lý Tư Đức đau lòng thay Khoa Luân Y, mỗi ngày mua một đống mỡ bò, cá, thịt, gà về nhà cho lão bà bồi bổ thân thể, nhưng phần lớn đều là cho khẩu vị lớn lên, tiểu Mạnh Phỉ Tư bắt đầu có thể ăn thịt nát.

Sau khi cánh mọc xong, hàm răng nhỏ của tiểu Mạnh Phỉ Tư, móng vuốt nhỏ cũng chậm thật dài ra, tiểu Mạnh Phỉ Tư bắt đầu ngứa liền thích loạn gặm loạn cào đồ vật, ván cửa, góc bàn, lưng ghế dựa, thậm chí là đèn treo cũng không tránh được, một loạt dấu răng cùng thêm hai vết cào.

Có cánh nhỏ, phạm vi hoạt động tiểu Mạnh Phỉ Tư liền không giới hạn trong sàn nhà, thường thường liền nghe nó hưng phấn rống một tiếng, liền từ gian phòng đầu kia xèo bay đến đầu này, lại xèo bay đến đầu kia, bay loạn khắp phòng.

Khoa Luân Y đối với điều này giải thích là [ tiểu bảo bối thiên sứ hoạt bát ], nhưng Lý Tư Đức là [con ruồi nhỏ đáng ghét].

Nghĩ đến tiểu Mạnh Phỉ Tư gia tăng hoạt động lên, trong nhà không gian không đủ, Lý Tư Đức lại muốn đến Trung Quốc đi công tác nửa năm, thế là Khoa Luân Y dự định mang theo tiểu Mạnh Phỉ Tư đến lãnh đĩa của y ở Tây Ban Nha chơi một trận.

Đường dài phi hành rất vui vẻ, nhưng ngồi ở trên máy bay cũng không phải như là một chuyện vui vẻ, không khí hỗn tạp, âm thanh ầm ĩ, không gian chật hẹp, nếu không phải tiểu Mạnh Phỉ Tư không thể bay đường dài, nếu không Khoa Luân Y liền đi xin phi hành cho phép, mang theo tiểu Mạnh Phỉ Tư cố gắng bay cho đủ.

Lần thứ nhất đi máy bay tiểu Mạnh Phỉ Tư có vẻ rất hưng phấn, ở trên đùi Khoa Luân Y nhảy lên nhảy xuống, còn thỉnh thoảng nằm sấp trên bả vai Khoa Luân Y, mở to mắt to nhìn chằm chằm những hành khách khác.

Tiểu Mạnh Phỉ Tư trượt xuống vai Khoa Luân Y, tiến vào trong lồng ngực Khoa Luân Y: "Hống ~ hống hống ~" [mẹ ~~ có thật nhiều mùi lạ ~~)]

"Hẳn là nói có rất nhiều người cùnh mùi chưa từng được ngửi qua?"

"Hống! Hống ~" [Dạ! Còn có rất nhiều chưa từng xem qua ~]

Khoa Luân Y bắt đầu chậm rãi giải thích mỗi một loại mùi cùng đồ vật cho tiểu Mạnh Phỉ Tư nghe.

Xúc giác, thính giác, khứu giác, vị giác, thị giác, tâm cảm giác, sáu loại cảm giác tạo thành thế giới, hàng ngày trong đó một loại cảm giác đều là không đúng.

Liền dường như bỏ qua tâm cảm giác, cũng chuyên dụng thính giác cùng thị giác nhân loại, bọn họ cảm thấy thế giới là không hoàn chỉnh, tai nghe vì là tin cậy, mắt thấy làm chứng, cũng chỉ dựa vào hai loại này so sánh lẫn nhau với cái khác vật chủng tới nói không một chút nào nhạy bén cảm thấy, c*̃ng có thể sinh tồn đến nay, hơn nữa số lượng như vậy đa dạng sinh sôi nảy nở, không thể không nói là thật sự chịu đến sang vật mẫu thần yêu chuộng.

Cũng khó trách nhân loại sẽ phải chịu rất nhiều không được sang vật mẫu thần yêu chuộng vật chủng đố kị.

Đương nhiên, nhân loại đố kị nhất chính là là bản thân nhân loại.

Tiểu Mạnh Phỉ Tư ở trên bụng Khoa Luân Y ngủ,Khoa Luân Y muốn kéo thảm lông bên tay phải chổ ngồi đấp cho tiểu Mạnh Phỉ Tư, ánh mắt cũng nhìn qua một hành khách bất ngờ làm quen.

Là một vị nữ Lộc Tộc lớn tuổi, bên cạnh chỗ ngồi là một đôi song sinh, một ánh mắt kiên cường, một ánh mắt nhu nhược.

Khoa Luân Y gật đầu ra hiệu, đối phương c*̃ng tao nhã gật đầu đáp lại.

Lộc Tộc cũng không phải là kẻ yếu, cũng cùng Dực Hổ Thú không có chuỗi thực vật thượng quan hệ.

Lộc Tộc rất tốt, cho dù hóa thành người, sừng vẫn ở trên đầu, nghe nói điểm ấy cùng Đông Phương Long Tộc khá là giống nhau, chỉ là Đông Phương Long Tộc có thê ẩn giấu sừng bằng pháp thuật, Lộc Tộc thì không thể.

Hoặc là nên nói Lộc Tộc lấy sừng của bản thân là một sự kiêu ngạo, cho dù có cách c*̃ng sẽ không đem sừng giấu đi.

Hòa Bình Thế Giới Chi Dực Hổ Thú PhụTác giả: Đặc Lôi KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị GiớiĐẩy cửa sổ sát đất ở trên sân thượng, Khoa Luân Y•Á Tu Bố mở hai tay ra, hít sâu vào một hơi xong chậm rãi thở ra, ý cười ấm áp chiếm đầy ánh mắt xanh thẳm cùng gương mặt anh tuấn. Tâm tình vui vẻ tưới hoa, ăn qua bữa sáng, thuận tiện gói kỹ, Khoa Luân Y rời nhà đi làm. Bỏ ra một buổi sáng cùng khách hàng hẹn trước thảo luận tốt công việc, buổi trưa Khoa Luân Y đang ngồi tầng cao nhất ở công ty dùng thức ăn tiện lợi thì điện thoại trong túi vang lên. "" Xin chào, tôi là Khoa Luân Y•Á Tu Bố... Bệnh viện nào... Bệnh viện St Paul kỉ niệm (??) lầu 4 phòng 405... Được, cảm ơn"" Cúp điện thoại, Khoa Luân Y tăng nhanh tốc độ ăn, thu thập xong, xuống dưới lầu bắt một chiếc taxi, đi đến bệnh viện St Paul kỉ niệm (??) Thang máy nhân loại không dừng ở lầu bốn, Khoa Luân Y do không phải là nhân loại nên dùng thang máy chuyên dụng lên lầu, trong thang máy còn có một Thử yêu quấn băng gạt, Khoa Luân Y đối với y gật gật đầu, Thử yêu gật đầu đáp trả. Yêu là chủng loại Đông Phương, là trải qua tu… Tiểu Mạnh Phỉ Tư nóng hừng hực hai ngày, trên lưng nhô lên hai bướu thịt nhỏ, cánh nhỏ liền lớn ở bên trong chờ da thịt rách ra.Khoa Luân Y đau lòng tiểu Mạnh Phỉ Tư khó chịu, nhưng y c*̃ng hiểu mọc cánh là Dực Hổ Thú trưởng thành đều phải trải qua quá trình, chỉ có thể dựa theo phương pháp dậy của Nhậm Sâm chăm sóc tiểu Mạnh Phỉ Tư, cũng thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi l**m cùng hôn môi để động viên tiểu Mạnh Phỉ Tư.Đúng là tiểu Mạnh Phỉ Tư đau ở trên thân, Khoa Luân Y đau tâm, chờ cánh nhỏ Mạnh Phỉ Tư thuận lợi mọc ra thì Khoa Luân Y c*̃ng gầy 6kg.Lần này đổi thành Lý Tư Đức đau lòng thay Khoa Luân Y, mỗi ngày mua một đống mỡ bò, cá, thịt, gà về nhà cho lão bà bồi bổ thân thể, nhưng phần lớn đều là cho khẩu vị lớn lên, tiểu Mạnh Phỉ Tư bắt đầu có thể ăn thịt nát.Sau khi cánh mọc xong, hàm răng nhỏ của tiểu Mạnh Phỉ Tư, móng vuốt nhỏ cũng chậm thật dài ra, tiểu Mạnh Phỉ Tư bắt đầu ngứa liền thích loạn gặm loạn cào đồ vật, ván cửa, góc bàn, lưng ghế dựa, thậm chí là đèn treo cũng không tránh được, một loạt dấu răng cùng thêm hai vết cào.Có cánh nhỏ, phạm vi hoạt động tiểu Mạnh Phỉ Tư liền không giới hạn trong sàn nhà, thường thường liền nghe nó hưng phấn rống một tiếng, liền từ gian phòng đầu kia xèo bay đến đầu này, lại xèo bay đến đầu kia, bay loạn khắp phòng.Khoa Luân Y đối với điều này giải thích là [ tiểu bảo bối thiên sứ hoạt bát ], nhưng Lý Tư Đức là [con ruồi nhỏ đáng ghét].Nghĩ đến tiểu Mạnh Phỉ Tư gia tăng hoạt động lên, trong nhà không gian không đủ, Lý Tư Đức lại muốn đến Trung Quốc đi công tác nửa năm, thế là Khoa Luân Y dự định mang theo tiểu Mạnh Phỉ Tư đến lãnh đĩa của y ở Tây Ban Nha chơi một trận.Đường dài phi hành rất vui vẻ, nhưng ngồi ở trên máy bay cũng không phải như là một chuyện vui vẻ, không khí hỗn tạp, âm thanh ầm ĩ, không gian chật hẹp, nếu không phải tiểu Mạnh Phỉ Tư không thể bay đường dài, nếu không Khoa Luân Y liền đi xin phi hành cho phép, mang theo tiểu Mạnh Phỉ Tư cố gắng bay cho đủ.Lần thứ nhất đi máy bay tiểu Mạnh Phỉ Tư có vẻ rất hưng phấn, ở trên đùi Khoa Luân Y nhảy lên nhảy xuống, còn thỉnh thoảng nằm sấp trên bả vai Khoa Luân Y, mở to mắt to nhìn chằm chằm những hành khách khác.Tiểu Mạnh Phỉ Tư trượt xuống vai Khoa Luân Y, tiến vào trong lồng ngực Khoa Luân Y: "Hống ~ hống hống ~" [mẹ ~~ có thật nhiều mùi lạ ~~)]"Hẳn là nói có rất nhiều người cùnh mùi chưa từng được ngửi qua?""Hống! Hống ~" [Dạ! Còn có rất nhiều chưa từng xem qua ~]Khoa Luân Y bắt đầu chậm rãi giải thích mỗi một loại mùi cùng đồ vật cho tiểu Mạnh Phỉ Tư nghe.Xúc giác, thính giác, khứu giác, vị giác, thị giác, tâm cảm giác, sáu loại cảm giác tạo thành thế giới, hàng ngày trong đó một loại cảm giác đều là không đúng.Liền dường như bỏ qua tâm cảm giác, cũng chuyên dụng thính giác cùng thị giác nhân loại, bọn họ cảm thấy thế giới là không hoàn chỉnh, tai nghe vì là tin cậy, mắt thấy làm chứng, cũng chỉ dựa vào hai loại này so sánh lẫn nhau với cái khác vật chủng tới nói không một chút nào nhạy bén cảm thấy, c*̃ng có thể sinh tồn đến nay, hơn nữa số lượng như vậy đa dạng sinh sôi nảy nở, không thể không nói là thật sự chịu đến sang vật mẫu thần yêu chuộng.Cũng khó trách nhân loại sẽ phải chịu rất nhiều không được sang vật mẫu thần yêu chuộng vật chủng đố kị.Đương nhiên, nhân loại đố kị nhất chính là là bản thân nhân loại.Tiểu Mạnh Phỉ Tư ở trên bụng Khoa Luân Y ngủ,Khoa Luân Y muốn kéo thảm lông bên tay phải chổ ngồi đấp cho tiểu Mạnh Phỉ Tư, ánh mắt cũng nhìn qua một hành khách bất ngờ làm quen.Là một vị nữ Lộc Tộc lớn tuổi, bên cạnh chỗ ngồi là một đôi song sinh, một ánh mắt kiên cường, một ánh mắt nhu nhược.Khoa Luân Y gật đầu ra hiệu, đối phương c*̃ng tao nhã gật đầu đáp lại.Lộc Tộc cũng không phải là kẻ yếu, cũng cùng Dực Hổ Thú không có chuỗi thực vật thượng quan hệ.Lộc Tộc rất tốt, cho dù hóa thành người, sừng vẫn ở trên đầu, nghe nói điểm ấy cùng Đông Phương Long Tộc khá là giống nhau, chỉ là Đông Phương Long Tộc có thê ẩn giấu sừng bằng pháp thuật, Lộc Tộc thì không thể.Hoặc là nên nói Lộc Tộc lấy sừng của bản thân là một sự kiêu ngạo, cho dù có cách c*̃ng sẽ không đem sừng giấu đi.

Chương 7