Khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, ta phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới xa lạ. Một cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn truyền đến từ cổ, ta cúi đầu nhìn xuống, trong khoảnh khắc toàn thân m.á.u huyết như ngưng đọng. Chỉ thấy trên cổ ta treo một chuỗi dây chuyền, dây chuyền ấy được kết bằng chín chiếc đầu lâu người đầy vẻ quỷ dị âm u, mỗi chiếc đầu lâu đều mang một biểu cảm vặn vẹo kỳ quái, như thể lúc còn sống đã tận mắt chứng kiến thứ gì đó kinh hoàng đến cực điểm. Ta giật mình kinh hãi, vội vàng nắm lấy chuỗi dây, muốn tháo nó xuống. Nhưng bất luận ta dùng bao nhiêu sức, sợi dây chuyền ấy vẫn như gắn chặt vào cổ ta, tựa như đã hòa làm một với da thịt, chẳng khác gì ghẻ bám xương, nhất quyết không chịu nhúc nhích. Đúng lúc ta định từ bỏ, bỗng nhiên cảm giác được sợi dây tự mình động đậy. Ngay sau đó, một chiếc đầu lâu ở phía dưới chợt mở miệng cất tiếng: “Hoan nghênh ngươi đến với thế giới Tây Du Ký. Thế giới đã bị dị vật xâm lấn, bốn thầy trò Đường Tăng cũng đã biến dị. Nếu muốn sống…
Chương 14: Chương 14
Quy Tắc Quái Đàm Lam NguyệtTác giả: Hắc Dữ HồngTruyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịKhi tỉnh lại từ cơn hôn mê, ta phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới xa lạ. Một cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn truyền đến từ cổ, ta cúi đầu nhìn xuống, trong khoảnh khắc toàn thân m.á.u huyết như ngưng đọng. Chỉ thấy trên cổ ta treo một chuỗi dây chuyền, dây chuyền ấy được kết bằng chín chiếc đầu lâu người đầy vẻ quỷ dị âm u, mỗi chiếc đầu lâu đều mang một biểu cảm vặn vẹo kỳ quái, như thể lúc còn sống đã tận mắt chứng kiến thứ gì đó kinh hoàng đến cực điểm. Ta giật mình kinh hãi, vội vàng nắm lấy chuỗi dây, muốn tháo nó xuống. Nhưng bất luận ta dùng bao nhiêu sức, sợi dây chuyền ấy vẫn như gắn chặt vào cổ ta, tựa như đã hòa làm một với da thịt, chẳng khác gì ghẻ bám xương, nhất quyết không chịu nhúc nhích. Đúng lúc ta định từ bỏ, bỗng nhiên cảm giác được sợi dây tự mình động đậy. Ngay sau đó, một chiếc đầu lâu ở phía dưới chợt mở miệng cất tiếng: “Hoan nghênh ngươi đến với thế giới Tây Du Ký. Thế giới đã bị dị vật xâm lấn, bốn thầy trò Đường Tăng cũng đã biến dị. Nếu muốn sống… Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thiên vạn tin tức tựa hồng thủy tràn vào tâm trí ta, những quy tắc do bộ cốt kia truyền dạy từng câu từng chữ hiện lại rành rành nơi đầu óc.“Trong các quy tắc, có một điều là giả.”Nhưng là điều nào? Là câu nào trong đó?Ta vội vàng lật tiếp kinh thư.Trang kế tiếp chỉ viết vỏn vẹn ba chữ:“Khứ Linh Sơn.” (Hãy đến Linh Sơn)Ngoài ra, tuyệt chẳng còn dòng chữ nào nữa.Ta khép sách lại, bỗng trong lòng như ngộ ra điều gì.Ắt hẳn, ngoài ta ra, còn có kẻ khác cũng đang luân lạc trong thế giới quái đàm này, nhưng vẫn chưa bị nhiễm độc hay xâm thực.Chân kinh… có lẽ đã bị kẻ ấy lấy đi và mang về Linh Sơn.Nhưng… người ấy là ai?Vì sao không thể trực tiếp nói cho ta biết điều nào là giả?Ta ngẩng đầu nhìn về phương Tây.Tựa hồ, mọi huyền cơ, mọi bí mật… đều quy tụ tại Linh Sơn.Đã thế, ta tất phải một phen đến đó mới được.Rời khỏi hoàng cung, ta hướng về Lý Thế Dân từ biệt, đoạn đạp mây bay đi.Dọc đường, ta không dừng nghỉ nửa bước, một lòng tịnh ý, vứt bỏ mọi tạp niệm, thẳng hướng Linh Sơn mà đến.Năm ngày sau, trước mắt hiện lên một ngọn núi sừng sững, mây phủ lững lờ, cao vút tận tầng trời.Nhưng Linh Sơn trước mặt lại khác hẳn với những gì trong tưởng tượng.Chẳng có tiếng tụng kinh, chẳng có muôn Phật triều bái — chỉ có tịch mịch và tử khí bao trùm.Tiến vào Đại Lôi Âm Tự, ta chẳng hề nhìn thấy chúng Phật như truyền thuyết, chỉ thấy nơi tận cùng đại điện, giữa đài sen ngự tòa, có một vị Phật thân tỏa kim quang sáng chói.Phật Tổ Như Lai!Ngài… chưa chết!Có lẽ, cái quy tắc “thế gian chỉ còn một vị Phật” chính là chỉ ngài.Ta bước đến trước Phật Tổ, hành lễ một cách cung kính, rồi chắp tay thưa rằng:“Phật Tổ, đệ tử tới đây cầu chân kinh, nguyện lấy đó cứu độ chúng sinh.”Trong lòng ta đã lường trước ngàn vạn khả năng, cũng đã chuẩn bị đủ câu đối đáp.Thế nhưng, điều khiến ta chẳng ngờ đến — là từ trên đỉnh đầu chỉ truyền xuống một chữ:“Được.”Ta giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt có một chiếc hộp lớn ánh vàng kim đặt yên tĩnh, không chút d.a.o động.Nếu ta đoán không lầm, chân kinh… hẳn là ở trong đó.Phật Tổ nhìn ta bằng ánh mắt thản nhiên, nhẹ giọng nói:“Chân kinh ở ngay đây. Ngươi cứ mở ra mà lấy.”Ta nén chặt lòng kích động, nhẹ nhàng đưa tay mở nắp hộp.Vịt Bay Lạc BầyThế nhưng… khi nhìn thấy vật bên trong, sắc mặt ta từ mừng rỡ chuyển sang kinh hoàng không sao tả xiết.Trong hộp…không có kinh thư,chỉ có một thanh đao — cùng với một chiếc bát sứ.Mà ở đối diện ta, kim quang dần tan biến, từ trong ánh sáng, một thanh âm thân thuộc chậm rãi truyền ra:“Ngộ Tịnh, đi cùng vi sư… hóa duyên đi.”
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thiên vạn tin tức tựa hồng thủy tràn vào tâm trí ta, những quy tắc do bộ cốt kia truyền dạy từng câu từng chữ hiện lại rành rành nơi đầu óc.
“Trong các quy tắc, có một điều là giả.”
Nhưng là điều nào? Là câu nào trong đó?
Ta vội vàng lật tiếp kinh thư.
Trang kế tiếp chỉ viết vỏn vẹn ba chữ:
“Khứ Linh Sơn.” (Hãy đến Linh Sơn)
Ngoài ra, tuyệt chẳng còn dòng chữ nào nữa.
Ta khép sách lại, bỗng trong lòng như ngộ ra điều gì.
Ắt hẳn, ngoài ta ra, còn có kẻ khác cũng đang luân lạc trong thế giới quái đàm này, nhưng vẫn chưa bị nhiễm độc hay xâm thực.
Chân kinh… có lẽ đã bị kẻ ấy lấy đi và mang về Linh Sơn.
Nhưng… người ấy là ai?
Vì sao không thể trực tiếp nói cho ta biết điều nào là giả?
Ta ngẩng đầu nhìn về phương Tây.
Tựa hồ, mọi huyền cơ, mọi bí mật… đều quy tụ tại Linh Sơn.
Đã thế, ta tất phải một phen đến đó mới được.
Rời khỏi hoàng cung, ta hướng về Lý Thế Dân từ biệt, đoạn đạp mây bay đi.
Dọc đường, ta không dừng nghỉ nửa bước, một lòng tịnh ý, vứt bỏ mọi tạp niệm, thẳng hướng Linh Sơn mà đến.
Năm ngày sau, trước mắt hiện lên một ngọn núi sừng sững, mây phủ lững lờ, cao vút tận tầng trời.
Nhưng Linh Sơn trước mặt lại khác hẳn với những gì trong tưởng tượng.
Chẳng có tiếng tụng kinh, chẳng có muôn Phật triều bái — chỉ có tịch mịch và tử khí bao trùm.
Tiến vào Đại Lôi Âm Tự, ta chẳng hề nhìn thấy chúng Phật như truyền thuyết, chỉ thấy nơi tận cùng đại điện, giữa đài sen ngự tòa, có một vị Phật thân tỏa kim quang sáng chói.
Phật Tổ Như Lai!
Ngài… chưa chết!
Có lẽ, cái quy tắc “thế gian chỉ còn một vị Phật” chính là chỉ ngài.
Ta bước đến trước Phật Tổ, hành lễ một cách cung kính, rồi chắp tay thưa rằng:
“Phật Tổ, đệ tử tới đây cầu chân kinh, nguyện lấy đó cứu độ chúng sinh.”
Trong lòng ta đã lường trước ngàn vạn khả năng, cũng đã chuẩn bị đủ câu đối đáp.
Thế nhưng, điều khiến ta chẳng ngờ đến — là từ trên đỉnh đầu chỉ truyền xuống một chữ:
“Được.”
Ta giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt có một chiếc hộp lớn ánh vàng kim đặt yên tĩnh, không chút d.a.o động.
Nếu ta đoán không lầm, chân kinh… hẳn là ở trong đó.
Phật Tổ nhìn ta bằng ánh mắt thản nhiên, nhẹ giọng nói:
“Chân kinh ở ngay đây. Ngươi cứ mở ra mà lấy.”
Ta nén chặt lòng kích động, nhẹ nhàng đưa tay mở nắp hộp.
Vịt Bay Lạc Bầy
Thế nhưng… khi nhìn thấy vật bên trong, sắc mặt ta từ mừng rỡ chuyển sang kinh hoàng không sao tả xiết.
Trong hộp…không có kinh thư,
chỉ có một thanh đao — cùng với một chiếc bát sứ.
Mà ở đối diện ta, kim quang dần tan biến, từ trong ánh sáng, một thanh âm thân thuộc chậm rãi truyền ra:
“Ngộ Tịnh, đi cùng vi sư… hóa duyên đi.”
Quy Tắc Quái Đàm Lam NguyệtTác giả: Hắc Dữ HồngTruyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịKhi tỉnh lại từ cơn hôn mê, ta phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới xa lạ. Một cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn truyền đến từ cổ, ta cúi đầu nhìn xuống, trong khoảnh khắc toàn thân m.á.u huyết như ngưng đọng. Chỉ thấy trên cổ ta treo một chuỗi dây chuyền, dây chuyền ấy được kết bằng chín chiếc đầu lâu người đầy vẻ quỷ dị âm u, mỗi chiếc đầu lâu đều mang một biểu cảm vặn vẹo kỳ quái, như thể lúc còn sống đã tận mắt chứng kiến thứ gì đó kinh hoàng đến cực điểm. Ta giật mình kinh hãi, vội vàng nắm lấy chuỗi dây, muốn tháo nó xuống. Nhưng bất luận ta dùng bao nhiêu sức, sợi dây chuyền ấy vẫn như gắn chặt vào cổ ta, tựa như đã hòa làm một với da thịt, chẳng khác gì ghẻ bám xương, nhất quyết không chịu nhúc nhích. Đúng lúc ta định từ bỏ, bỗng nhiên cảm giác được sợi dây tự mình động đậy. Ngay sau đó, một chiếc đầu lâu ở phía dưới chợt mở miệng cất tiếng: “Hoan nghênh ngươi đến với thế giới Tây Du Ký. Thế giới đã bị dị vật xâm lấn, bốn thầy trò Đường Tăng cũng đã biến dị. Nếu muốn sống… Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thiên vạn tin tức tựa hồng thủy tràn vào tâm trí ta, những quy tắc do bộ cốt kia truyền dạy từng câu từng chữ hiện lại rành rành nơi đầu óc.“Trong các quy tắc, có một điều là giả.”Nhưng là điều nào? Là câu nào trong đó?Ta vội vàng lật tiếp kinh thư.Trang kế tiếp chỉ viết vỏn vẹn ba chữ:“Khứ Linh Sơn.” (Hãy đến Linh Sơn)Ngoài ra, tuyệt chẳng còn dòng chữ nào nữa.Ta khép sách lại, bỗng trong lòng như ngộ ra điều gì.Ắt hẳn, ngoài ta ra, còn có kẻ khác cũng đang luân lạc trong thế giới quái đàm này, nhưng vẫn chưa bị nhiễm độc hay xâm thực.Chân kinh… có lẽ đã bị kẻ ấy lấy đi và mang về Linh Sơn.Nhưng… người ấy là ai?Vì sao không thể trực tiếp nói cho ta biết điều nào là giả?Ta ngẩng đầu nhìn về phương Tây.Tựa hồ, mọi huyền cơ, mọi bí mật… đều quy tụ tại Linh Sơn.Đã thế, ta tất phải một phen đến đó mới được.Rời khỏi hoàng cung, ta hướng về Lý Thế Dân từ biệt, đoạn đạp mây bay đi.Dọc đường, ta không dừng nghỉ nửa bước, một lòng tịnh ý, vứt bỏ mọi tạp niệm, thẳng hướng Linh Sơn mà đến.Năm ngày sau, trước mắt hiện lên một ngọn núi sừng sững, mây phủ lững lờ, cao vút tận tầng trời.Nhưng Linh Sơn trước mặt lại khác hẳn với những gì trong tưởng tượng.Chẳng có tiếng tụng kinh, chẳng có muôn Phật triều bái — chỉ có tịch mịch và tử khí bao trùm.Tiến vào Đại Lôi Âm Tự, ta chẳng hề nhìn thấy chúng Phật như truyền thuyết, chỉ thấy nơi tận cùng đại điện, giữa đài sen ngự tòa, có một vị Phật thân tỏa kim quang sáng chói.Phật Tổ Như Lai!Ngài… chưa chết!Có lẽ, cái quy tắc “thế gian chỉ còn một vị Phật” chính là chỉ ngài.Ta bước đến trước Phật Tổ, hành lễ một cách cung kính, rồi chắp tay thưa rằng:“Phật Tổ, đệ tử tới đây cầu chân kinh, nguyện lấy đó cứu độ chúng sinh.”Trong lòng ta đã lường trước ngàn vạn khả năng, cũng đã chuẩn bị đủ câu đối đáp.Thế nhưng, điều khiến ta chẳng ngờ đến — là từ trên đỉnh đầu chỉ truyền xuống một chữ:“Được.”Ta giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt có một chiếc hộp lớn ánh vàng kim đặt yên tĩnh, không chút d.a.o động.Nếu ta đoán không lầm, chân kinh… hẳn là ở trong đó.Phật Tổ nhìn ta bằng ánh mắt thản nhiên, nhẹ giọng nói:“Chân kinh ở ngay đây. Ngươi cứ mở ra mà lấy.”Ta nén chặt lòng kích động, nhẹ nhàng đưa tay mở nắp hộp.Vịt Bay Lạc BầyThế nhưng… khi nhìn thấy vật bên trong, sắc mặt ta từ mừng rỡ chuyển sang kinh hoàng không sao tả xiết.Trong hộp…không có kinh thư,chỉ có một thanh đao — cùng với một chiếc bát sứ.Mà ở đối diện ta, kim quang dần tan biến, từ trong ánh sáng, một thanh âm thân thuộc chậm rãi truyền ra:“Ngộ Tịnh, đi cùng vi sư… hóa duyên đi.”