Tác giả:

Khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, ta phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới xa lạ. Một cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn truyền đến từ cổ, ta cúi đầu nhìn xuống, trong khoảnh khắc toàn thân m.á.u huyết như ngưng đọng. Chỉ thấy trên cổ ta treo một chuỗi dây chuyền, dây chuyền ấy được kết bằng chín chiếc đầu lâu người đầy vẻ quỷ dị âm u, mỗi chiếc đầu lâu đều mang một biểu cảm vặn vẹo kỳ quái, như thể lúc còn sống đã tận mắt chứng kiến thứ gì đó kinh hoàng đến cực điểm. Ta giật mình kinh hãi, vội vàng nắm lấy chuỗi dây, muốn tháo nó xuống. Nhưng bất luận ta dùng bao nhiêu sức, sợi dây chuyền ấy vẫn như gắn chặt vào cổ ta, tựa như đã hòa làm một với da thịt, chẳng khác gì ghẻ bám xương, nhất quyết không chịu nhúc nhích. Đúng lúc ta định từ bỏ, bỗng nhiên cảm giác được sợi dây tự mình động đậy. Ngay sau đó, một chiếc đầu lâu ở phía dưới chợt mở miệng cất tiếng: “Hoan nghênh ngươi đến với thế giới Tây Du Ký. Thế giới đã bị dị vật xâm lấn, bốn thầy trò Đường Tăng cũng đã biến dị. Nếu muốn sống…

Chương 15: Chương 15

Quy Tắc Quái Đàm Lam NguyệtTác giả: Hắc Dữ HồngTruyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịKhi tỉnh lại từ cơn hôn mê, ta phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới xa lạ. Một cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn truyền đến từ cổ, ta cúi đầu nhìn xuống, trong khoảnh khắc toàn thân m.á.u huyết như ngưng đọng. Chỉ thấy trên cổ ta treo một chuỗi dây chuyền, dây chuyền ấy được kết bằng chín chiếc đầu lâu người đầy vẻ quỷ dị âm u, mỗi chiếc đầu lâu đều mang một biểu cảm vặn vẹo kỳ quái, như thể lúc còn sống đã tận mắt chứng kiến thứ gì đó kinh hoàng đến cực điểm. Ta giật mình kinh hãi, vội vàng nắm lấy chuỗi dây, muốn tháo nó xuống. Nhưng bất luận ta dùng bao nhiêu sức, sợi dây chuyền ấy vẫn như gắn chặt vào cổ ta, tựa như đã hòa làm một với da thịt, chẳng khác gì ghẻ bám xương, nhất quyết không chịu nhúc nhích. Đúng lúc ta định từ bỏ, bỗng nhiên cảm giác được sợi dây tự mình động đậy. Ngay sau đó, một chiếc đầu lâu ở phía dưới chợt mở miệng cất tiếng: “Hoan nghênh ngươi đến với thế giới Tây Du Ký. Thế giới đã bị dị vật xâm lấn, bốn thầy trò Đường Tăng cũng đã biến dị. Nếu muốn sống… “Khi Đường Tăng cất lời ‘hóa duyên’, lập tức c.h.é.m lấy huyết nhục trên thân bỏ vào trong bát, chớ có do dự!” — đối diện, thanh âm kia chính là tiếng của Đường Tăng.Ta ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên Phật Tổ đã biến mất.Trên tòa sen, lúc này ngồi một vị cao tăng thân hình cao lớn, chính là Đường Tăng.Không chút do dự, ta lập tức giơ đao, một nhát c.h.é.m xuống, cắt đi một mảnh thịt trên cánh tay.Chiếc bát nặng trĩu xuống một chút.May thay, ta còn nhớ quy tắc ấy.Thế nhưng, chuyện sau đó lại hoàn toàn vượt khỏi mọi dự liệu của ta.Đường Tăng chẳng hề dừng lại khi thấy cảnh ấy, vẫn thản nhiên mở miệng nói:“Ngộ Tịnh, đi hóa duyên cho vi sư.”Vịt Bay Lạc BầyTa vội vàng giơ đao, lại cắt xuống một khối thịt nữa.Nhưng y vẫn không dừng lại — vẫn lặp lại đúng câu ấy.Chẳng bao lâu, cánh tay ta đã lộ ra lớp xương trắng rợn người.Cùng lúc đó, thịt trong chiếc bát càng lúc càng nhiều, thân thể Đường Tăng cũng bắt đầu phồng lên từng tấc một, rõ ràng bằng mắt thường có thể thấy hắn đang biến thành một khối thịt khổng lồ, như quả cầu căng mọng sắp nổ tung.Cơn đau dữ dội khiến ý thức ta dần mơ hồ.Ngay khoảnh khắc ấy, ta lập tức hiểu rõ: nếu không tìm ra cách phá giải quy tắc này, ta nhất định sẽ bị ép phải tự xẻ thịt mình đến chết, hóa thành một cái xác không nguyên vẹn.Ta không ngừng nghĩ đến quy tắc kia, cố giải từng chữ, từng tầng nghĩa.Nhưng bất luận ta nghĩ thế nào, cũng không sao tìm ra được lối thoát.Mỗi lần ta chậm trễ, chỉ chậm một nhịp thôi, một luồng tử ý mênh m.ô.n.g vô hình lập tức trào dâng trong lòng, như thần c.h.ế.t đang đến gần kề sát.Mà bên kia, thân thể Đường Tăng tiếp tục trướng nở, da thịt tràn ra ngoài từng lớp, tựa như một con ác quỷ tham ăn đang đòi mạng sống của ta.Hắn đang mượn quy tắc, để ăn sống nuốt tươi ta!Mà ta — lại chẳng có lấy một con đường phản kháng.Lại một lần nữa ta vung dao, m.á.u tươi phun ra, thân thể ta đã không còn sức mà đứng vững.Trong cơn mê man, ánh mắt ta lướt qua thân thể Đường Tăng đã căng phồng đến mức dị dạng khủng khiếp.“Khi Đường Tăng cất lời ‘hóa duyên’, hãy nhanh chóng c.h.é.m lấy huyết nhục trên thân mà bỏ vào trong bát, chớ có do dự.” Quy tắc có nói phải c.h.é.m huyết nhục trên thân……Nhưng ai bảo thân mình đó nhất định là ta?Ngay khi Đường Tăng lại lần nữa mở miệng, ta nghiến răng, xiết chặt chuôi đao, dồn hết toàn lực đ.â.m thẳng về phía hắn.“Xoẹt!”Máu tươi rịn ra từ nơi vết thương nơi n.g.ự.c hắn.Hắn cuống cuồng vung tay, muốn bịt lại miệng vết thương, nhưng m.á.u vẫn tuôn xối xả, như suối phun.Chỉ chốc lát, m.á.u hắn phun trào lênh láng, đỏ thẫm cả Đại Lôi Âm Tự.“Bịch!”Thân thể hắn nặng nề đổ xuống, sau cùng chẳng còn cử động nữa.Ta th* d*c từng hơi nặng nhọc, thanh đao trong tay rơi xuống đất vang lên một tiếng lanh lảnh.Rồi ta… hoàn toàn ngất lịm đi.

“Khi Đường Tăng cất lời ‘hóa duyên’, lập tức c.h.é.m lấy huyết nhục trên thân bỏ vào trong bát, chớ có do dự!” — đối diện, thanh âm kia chính là tiếng của Đường Tăng.

Ta ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên Phật Tổ đã biến mất.

Trên tòa sen, lúc này ngồi một vị cao tăng thân hình cao lớn, chính là Đường Tăng.

Không chút do dự, ta lập tức giơ đao, một nhát c.h.é.m xuống, cắt đi một mảnh thịt trên cánh tay.

Chiếc bát nặng trĩu xuống một chút.

May thay, ta còn nhớ quy tắc ấy.

Thế nhưng, chuyện sau đó lại hoàn toàn vượt khỏi mọi dự liệu của ta.

Đường Tăng chẳng hề dừng lại khi thấy cảnh ấy, vẫn thản nhiên mở miệng nói:

“Ngộ Tịnh, đi hóa duyên cho vi sư.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta vội vàng giơ đao, lại cắt xuống một khối thịt nữa.

Nhưng y vẫn không dừng lại — vẫn lặp lại đúng câu ấy.

Chẳng bao lâu, cánh tay ta đã lộ ra lớp xương trắng rợn người.

Cùng lúc đó, thịt trong chiếc bát càng lúc càng nhiều, thân thể Đường Tăng cũng bắt đầu phồng lên từng tấc một, rõ ràng bằng mắt thường có thể thấy hắn đang biến thành một khối thịt khổng lồ, như quả cầu căng mọng sắp nổ tung.

Cơn đau dữ dội khiến ý thức ta dần mơ hồ.

Ngay khoảnh khắc ấy, ta lập tức hiểu rõ: nếu không tìm ra cách phá giải quy tắc này, ta nhất định sẽ bị ép phải tự xẻ thịt mình đến chết, hóa thành một cái xác không nguyên vẹn.

Ta không ngừng nghĩ đến quy tắc kia, cố giải từng chữ, từng tầng nghĩa.

Nhưng bất luận ta nghĩ thế nào, cũng không sao tìm ra được lối thoát.

Mỗi lần ta chậm trễ, chỉ chậm một nhịp thôi, một luồng tử ý mênh m.ô.n.g vô hình lập tức trào dâng trong lòng, như thần c.h.ế.t đang đến gần kề sát.

Mà bên kia, thân thể Đường Tăng tiếp tục trướng nở, da thịt tràn ra ngoài từng lớp, tựa như một con ác quỷ tham ăn đang đòi mạng sống của ta.

Hắn đang mượn quy tắc, để ăn sống nuốt tươi ta!

Mà ta — lại chẳng có lấy một con đường phản kháng.

Lại một lần nữa ta vung dao, m.á.u tươi phun ra, thân thể ta đã không còn sức mà đứng vững.

Trong cơn mê man, ánh mắt ta lướt qua thân thể Đường Tăng đã căng phồng đến mức dị dạng khủng khiếp.

“Khi Đường Tăng cất lời ‘hóa duyên’, hãy nhanh chóng c.h.é.m lấy huyết nhục trên thân mà bỏ vào trong bát, chớ có do dự.”

 Quy tắc có nói phải c.h.é.m huyết nhục trên thân…

…Nhưng ai bảo thân mình đó nhất định là ta?

Ngay khi Đường Tăng lại lần nữa mở miệng, ta nghiến răng, xiết chặt chuôi đao, dồn hết toàn lực đ.â.m thẳng về phía hắn.

“Xoẹt!”

Máu tươi rịn ra từ nơi vết thương nơi n.g.ự.c hắn.

Hắn cuống cuồng vung tay, muốn bịt lại miệng vết thương, nhưng m.á.u vẫn tuôn xối xả, như suối phun.

Chỉ chốc lát, m.á.u hắn phun trào lênh láng, đỏ thẫm cả Đại Lôi Âm Tự.

“Bịch!”

Thân thể hắn nặng nề đổ xuống, sau cùng chẳng còn cử động nữa.

Ta th* d*c từng hơi nặng nhọc, thanh đao trong tay rơi xuống đất vang lên một tiếng lanh lảnh.

Rồi ta… hoàn toàn ngất lịm đi.

Quy Tắc Quái Đàm Lam NguyệtTác giả: Hắc Dữ HồngTruyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịKhi tỉnh lại từ cơn hôn mê, ta phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới xa lạ. Một cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn truyền đến từ cổ, ta cúi đầu nhìn xuống, trong khoảnh khắc toàn thân m.á.u huyết như ngưng đọng. Chỉ thấy trên cổ ta treo một chuỗi dây chuyền, dây chuyền ấy được kết bằng chín chiếc đầu lâu người đầy vẻ quỷ dị âm u, mỗi chiếc đầu lâu đều mang một biểu cảm vặn vẹo kỳ quái, như thể lúc còn sống đã tận mắt chứng kiến thứ gì đó kinh hoàng đến cực điểm. Ta giật mình kinh hãi, vội vàng nắm lấy chuỗi dây, muốn tháo nó xuống. Nhưng bất luận ta dùng bao nhiêu sức, sợi dây chuyền ấy vẫn như gắn chặt vào cổ ta, tựa như đã hòa làm một với da thịt, chẳng khác gì ghẻ bám xương, nhất quyết không chịu nhúc nhích. Đúng lúc ta định từ bỏ, bỗng nhiên cảm giác được sợi dây tự mình động đậy. Ngay sau đó, một chiếc đầu lâu ở phía dưới chợt mở miệng cất tiếng: “Hoan nghênh ngươi đến với thế giới Tây Du Ký. Thế giới đã bị dị vật xâm lấn, bốn thầy trò Đường Tăng cũng đã biến dị. Nếu muốn sống… “Khi Đường Tăng cất lời ‘hóa duyên’, lập tức c.h.é.m lấy huyết nhục trên thân bỏ vào trong bát, chớ có do dự!” — đối diện, thanh âm kia chính là tiếng của Đường Tăng.Ta ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên Phật Tổ đã biến mất.Trên tòa sen, lúc này ngồi một vị cao tăng thân hình cao lớn, chính là Đường Tăng.Không chút do dự, ta lập tức giơ đao, một nhát c.h.é.m xuống, cắt đi một mảnh thịt trên cánh tay.Chiếc bát nặng trĩu xuống một chút.May thay, ta còn nhớ quy tắc ấy.Thế nhưng, chuyện sau đó lại hoàn toàn vượt khỏi mọi dự liệu của ta.Đường Tăng chẳng hề dừng lại khi thấy cảnh ấy, vẫn thản nhiên mở miệng nói:“Ngộ Tịnh, đi hóa duyên cho vi sư.”Vịt Bay Lạc BầyTa vội vàng giơ đao, lại cắt xuống một khối thịt nữa.Nhưng y vẫn không dừng lại — vẫn lặp lại đúng câu ấy.Chẳng bao lâu, cánh tay ta đã lộ ra lớp xương trắng rợn người.Cùng lúc đó, thịt trong chiếc bát càng lúc càng nhiều, thân thể Đường Tăng cũng bắt đầu phồng lên từng tấc một, rõ ràng bằng mắt thường có thể thấy hắn đang biến thành một khối thịt khổng lồ, như quả cầu căng mọng sắp nổ tung.Cơn đau dữ dội khiến ý thức ta dần mơ hồ.Ngay khoảnh khắc ấy, ta lập tức hiểu rõ: nếu không tìm ra cách phá giải quy tắc này, ta nhất định sẽ bị ép phải tự xẻ thịt mình đến chết, hóa thành một cái xác không nguyên vẹn.Ta không ngừng nghĩ đến quy tắc kia, cố giải từng chữ, từng tầng nghĩa.Nhưng bất luận ta nghĩ thế nào, cũng không sao tìm ra được lối thoát.Mỗi lần ta chậm trễ, chỉ chậm một nhịp thôi, một luồng tử ý mênh m.ô.n.g vô hình lập tức trào dâng trong lòng, như thần c.h.ế.t đang đến gần kề sát.Mà bên kia, thân thể Đường Tăng tiếp tục trướng nở, da thịt tràn ra ngoài từng lớp, tựa như một con ác quỷ tham ăn đang đòi mạng sống của ta.Hắn đang mượn quy tắc, để ăn sống nuốt tươi ta!Mà ta — lại chẳng có lấy một con đường phản kháng.Lại một lần nữa ta vung dao, m.á.u tươi phun ra, thân thể ta đã không còn sức mà đứng vững.Trong cơn mê man, ánh mắt ta lướt qua thân thể Đường Tăng đã căng phồng đến mức dị dạng khủng khiếp.“Khi Đường Tăng cất lời ‘hóa duyên’, hãy nhanh chóng c.h.é.m lấy huyết nhục trên thân mà bỏ vào trong bát, chớ có do dự.” Quy tắc có nói phải c.h.é.m huyết nhục trên thân……Nhưng ai bảo thân mình đó nhất định là ta?Ngay khi Đường Tăng lại lần nữa mở miệng, ta nghiến răng, xiết chặt chuôi đao, dồn hết toàn lực đ.â.m thẳng về phía hắn.“Xoẹt!”Máu tươi rịn ra từ nơi vết thương nơi n.g.ự.c hắn.Hắn cuống cuồng vung tay, muốn bịt lại miệng vết thương, nhưng m.á.u vẫn tuôn xối xả, như suối phun.Chỉ chốc lát, m.á.u hắn phun trào lênh láng, đỏ thẫm cả Đại Lôi Âm Tự.“Bịch!”Thân thể hắn nặng nề đổ xuống, sau cùng chẳng còn cử động nữa.Ta th* d*c từng hơi nặng nhọc, thanh đao trong tay rơi xuống đất vang lên một tiếng lanh lảnh.Rồi ta… hoàn toàn ngất lịm đi.

Chương 15: Chương 15