Tác giả:

Chương 1 **Sau cuộc nhậu...**   Trợ lý của Lục Hành Xuyên gọi điện bảo tôi đến đón anh ta.   Dù đã tắm rửa xong và chuẩn bị lên giường ngủ, tôi vẫn đi.   Khi tôi đến nơi, Lục Hành Xuyên say khướt đang ngồi bệt trên vỉa hè, dáng vẻ tiều tụy.   Miệng anh ta lẩm bẩm điều gì đó, và có lẽ vì say nên giọng nói càng rõ hơn.   Tôi từ từ tiến lại gần, nghe thấy hai chữ mà suốt bao năm nay tôi đã quá đỗi quen thuộc:   “Bạch Chỉ.” Cô ấy là bạch nguyệt quang của Lục Hành Xuyên.   Ba năm bên anh, mỗi lần say, anh đều nhắc đi nhắc lại cái tên này, như thể nó đã khắc sâu vào trí não anh, không cách nào xóa nhòa.   Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mặc vội, tránh gió lạnh luồn vào.   Sau đó, bước từng bước chậm rãi về phía anh, đôi giày đế bằng êm ái trên mặt đất.   Rồi từ từ ngồi xổm xuống.   Lục Hành Xuyên lúc say trông như một đứa trẻ: Mái tóc thường được chải gọn giờ đã xõa xuống, đôi gò má ửng hồng vì men rượu.   Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười ngốc nghếch:   "A Chỉ, em đến rồi." Anh đưa tay ra ôm lấy tôi…

Chương 5: Chương 5

Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất CảTác giả: Giang Nguyệt ThiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcChương 1 **Sau cuộc nhậu...**   Trợ lý của Lục Hành Xuyên gọi điện bảo tôi đến đón anh ta.   Dù đã tắm rửa xong và chuẩn bị lên giường ngủ, tôi vẫn đi.   Khi tôi đến nơi, Lục Hành Xuyên say khướt đang ngồi bệt trên vỉa hè, dáng vẻ tiều tụy.   Miệng anh ta lẩm bẩm điều gì đó, và có lẽ vì say nên giọng nói càng rõ hơn.   Tôi từ từ tiến lại gần, nghe thấy hai chữ mà suốt bao năm nay tôi đã quá đỗi quen thuộc:   “Bạch Chỉ.” Cô ấy là bạch nguyệt quang của Lục Hành Xuyên.   Ba năm bên anh, mỗi lần say, anh đều nhắc đi nhắc lại cái tên này, như thể nó đã khắc sâu vào trí não anh, không cách nào xóa nhòa.   Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mặc vội, tránh gió lạnh luồn vào.   Sau đó, bước từng bước chậm rãi về phía anh, đôi giày đế bằng êm ái trên mặt đất.   Rồi từ từ ngồi xổm xuống.   Lục Hành Xuyên lúc say trông như một đứa trẻ: Mái tóc thường được chải gọn giờ đã xõa xuống, đôi gò má ửng hồng vì men rượu.   Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười ngốc nghếch:   "A Chỉ, em đến rồi." Anh đưa tay ra ôm lấy tôi… Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuột điện thoại vang lên đột ngột.Theo phản xạ, tôi với lấy chiếc điện thoại.  Một tin nhắn từ số lạ hiện lên.  Khi mở ra, chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng đủ khiến tôi tỉnh táo hoàn toàn:  [A Xuyên, hôm nay em về nước, anh sẽ đến đón em chứ?]**Ký tên: Bạch Chỉ.**  Hai chữ ấy như tiếng sét giữa trời quang, bùng nổ trong lòng tôi, khiến tim tôi đập loạn nhịp không thôi.  Chiếc điện thoại của Lục Hành Xuyên nằm chặt trong tay tôi,  bàn tay siết đến mức tê dại.  Nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng tôi lúc này lại bình thản đến lạ,  như đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, chỉ lặng lẽ ngồi trên giường, mắt nhìn vô hồn về phía trước.  Trong màn sương mờ ảo của ý thức, tôi như thấy khuôn mặt giống mình đến lạ kia đang nở nụ cười chiến thắng, tuyên bố thắng lợi trong cuộc chiến không tiếng s.ú.n.g này.  Vài phút sau, Lục Hành Xuyên tỉnh giấc, từ phía sau ôm lấy tôi, giọng nửa đùa nửa thật:  "Nam Nam, anh xin lỗi, anh sẽ cưới em."Trong giọng nói ấm áp ấy, tôi vẫn nghe thấy một chút gì đó như tiếc nuối, rất nhỏ, nhưng đủ để nhận ra.  Anh áp má nóng hổi vào cổ tôi, nét mặt mờ ảo.  Tôi đờ người, gương mặt đóng băng, khẽ cười cay đắng:  "Chúng ta... không phải tháng sau sẽ cưới rồi sao?""À phải, anh thật đãng trí, quên mất chuyện quan trọng thế này."Lục Hành Xuyên ngượng ngùng gãi đầu, rồi lúng túng dùng ngón tay vuốt mái tóc rối trên trán tôi, để lộ đôi mắt – nơi giống Bạch Chỉ nhất.  Anh nâng mặt tôi lên bằng hai tay, rồi hôn nhẹ lên môi.  Vịt Bay Lạc Bầy"Nam Nam."Anh gọi tên tôi trong hơi thở nồng nàn.  Không khí trở nên ngột ngạt.  Nhưng tôi biết rõ - đó là nơi tôi giống cô ấy nhất.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuột điện thoại vang lên đột ngột.

Theo phản xạ, tôi với lấy chiếc điện thoại.  

Một tin nhắn từ số lạ hiện lên.  

Khi mở ra, chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng đủ khiến tôi tỉnh táo hoàn toàn:  

[A Xuyên, hôm nay em về nước, anh sẽ đến đón em chứ?]

**Ký tên: Bạch Chỉ.**  

Hai chữ ấy như tiếng sét giữa trời quang, bùng nổ trong lòng tôi, khiến tim tôi đập loạn nhịp không thôi.  

Chiếc điện thoại của Lục Hành Xuyên nằm chặt trong tay tôi,  

bàn tay siết đến mức tê dại.  

Nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng tôi lúc này lại bình thản đến lạ,  

như đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, chỉ lặng lẽ ngồi trên giường, mắt nhìn vô hồn về phía trước.  

Trong màn sương mờ ảo của ý thức, tôi như thấy khuôn mặt giống mình đến lạ kia đang nở nụ cười chiến thắng, tuyên bố thắng lợi trong cuộc chiến không tiếng s.ú.n.g này.  

Vài phút sau, Lục Hành Xuyên tỉnh giấc, từ phía sau ôm lấy tôi, giọng nửa đùa nửa thật:  

"Nam Nam, anh xin lỗi, anh sẽ cưới em."

Trong giọng nói ấm áp ấy, tôi vẫn nghe thấy một chút gì đó như tiếc nuối, rất nhỏ, nhưng đủ để nhận ra.  

Anh áp má nóng hổi vào cổ tôi, nét mặt mờ ảo.  

Tôi đờ người, gương mặt đóng băng, khẽ cười cay đắng:  

"Chúng ta... không phải tháng sau sẽ cưới rồi sao?"

"À phải, anh thật đãng trí, quên mất chuyện quan trọng thế này."

Lục Hành Xuyên ngượng ngùng gãi đầu, rồi lúng túng dùng ngón tay vuốt mái tóc rối trên trán tôi, để lộ đôi mắt – nơi giống Bạch Chỉ nhất.  

Anh nâng mặt tôi lên bằng hai tay, rồi hôn nhẹ lên môi.  

Vịt Bay Lạc Bầy

"Nam Nam."

Anh gọi tên tôi trong hơi thở nồng nàn.  

Không khí trở nên ngột ngạt.  

Nhưng tôi biết rõ - đó là nơi tôi giống cô ấy nhất.

Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất CảTác giả: Giang Nguyệt ThiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcChương 1 **Sau cuộc nhậu...**   Trợ lý của Lục Hành Xuyên gọi điện bảo tôi đến đón anh ta.   Dù đã tắm rửa xong và chuẩn bị lên giường ngủ, tôi vẫn đi.   Khi tôi đến nơi, Lục Hành Xuyên say khướt đang ngồi bệt trên vỉa hè, dáng vẻ tiều tụy.   Miệng anh ta lẩm bẩm điều gì đó, và có lẽ vì say nên giọng nói càng rõ hơn.   Tôi từ từ tiến lại gần, nghe thấy hai chữ mà suốt bao năm nay tôi đã quá đỗi quen thuộc:   “Bạch Chỉ.” Cô ấy là bạch nguyệt quang của Lục Hành Xuyên.   Ba năm bên anh, mỗi lần say, anh đều nhắc đi nhắc lại cái tên này, như thể nó đã khắc sâu vào trí não anh, không cách nào xóa nhòa.   Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mặc vội, tránh gió lạnh luồn vào.   Sau đó, bước từng bước chậm rãi về phía anh, đôi giày đế bằng êm ái trên mặt đất.   Rồi từ từ ngồi xổm xuống.   Lục Hành Xuyên lúc say trông như một đứa trẻ: Mái tóc thường được chải gọn giờ đã xõa xuống, đôi gò má ửng hồng vì men rượu.   Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười ngốc nghếch:   "A Chỉ, em đến rồi." Anh đưa tay ra ôm lấy tôi… Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuột điện thoại vang lên đột ngột.Theo phản xạ, tôi với lấy chiếc điện thoại.  Một tin nhắn từ số lạ hiện lên.  Khi mở ra, chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng đủ khiến tôi tỉnh táo hoàn toàn:  [A Xuyên, hôm nay em về nước, anh sẽ đến đón em chứ?]**Ký tên: Bạch Chỉ.**  Hai chữ ấy như tiếng sét giữa trời quang, bùng nổ trong lòng tôi, khiến tim tôi đập loạn nhịp không thôi.  Chiếc điện thoại của Lục Hành Xuyên nằm chặt trong tay tôi,  bàn tay siết đến mức tê dại.  Nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng tôi lúc này lại bình thản đến lạ,  như đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, chỉ lặng lẽ ngồi trên giường, mắt nhìn vô hồn về phía trước.  Trong màn sương mờ ảo của ý thức, tôi như thấy khuôn mặt giống mình đến lạ kia đang nở nụ cười chiến thắng, tuyên bố thắng lợi trong cuộc chiến không tiếng s.ú.n.g này.  Vài phút sau, Lục Hành Xuyên tỉnh giấc, từ phía sau ôm lấy tôi, giọng nửa đùa nửa thật:  "Nam Nam, anh xin lỗi, anh sẽ cưới em."Trong giọng nói ấm áp ấy, tôi vẫn nghe thấy một chút gì đó như tiếc nuối, rất nhỏ, nhưng đủ để nhận ra.  Anh áp má nóng hổi vào cổ tôi, nét mặt mờ ảo.  Tôi đờ người, gương mặt đóng băng, khẽ cười cay đắng:  "Chúng ta... không phải tháng sau sẽ cưới rồi sao?""À phải, anh thật đãng trí, quên mất chuyện quan trọng thế này."Lục Hành Xuyên ngượng ngùng gãi đầu, rồi lúng túng dùng ngón tay vuốt mái tóc rối trên trán tôi, để lộ đôi mắt – nơi giống Bạch Chỉ nhất.  Anh nâng mặt tôi lên bằng hai tay, rồi hôn nhẹ lên môi.  Vịt Bay Lạc Bầy"Nam Nam."Anh gọi tên tôi trong hơi thở nồng nàn.  Không khí trở nên ngột ngạt.  Nhưng tôi biết rõ - đó là nơi tôi giống cô ấy nhất.

Chương 5: Chương 5