Ngày ly hôn, cả tôi và Hạ Hoài Xuyên đều rất bình tĩnh. “Tất cả cổ phần công ty để cho anh, còn tất cả cổ phiếu quyền chọn và tiền mặt thì để cho em, ba căn hộ ở Manhattan để anh, biệt thự ven biển ở Úc để em, hai trang viên và lâu đài ở Anh và cả nhà máy rượu ở Pháp chúng ta chia đôi…” Tài sản trong hôn nhân của chúng tôi không ít, nhưng so với gia đình hai bên nhà họ Hạ thì cũng chẳng là gì, vì thế việc chia tài sản diễn ra rất nhanh chóng. Chỉ có vấn đề quyền nuôi con là mất chút thời gian. Hạ Kỳ mới năm tuổi, nhưng đã là đứa trẻ rất thông minh. Thằng bé lao tới ôm lấy Hạ Hoài Xuyên và nói lớn: “Con ở với ba!” Thằng bé quay đầu nhìn tôi đầy cảnh giác, trong mắt đầy sự đề phòng, như thể sợ rằng tôi sẽ bắt nó đi vậy. Tôi không nhịn được mà cười cay đắng. Ánh mắt đó chẳng giống một đứa con đang nhìn mẹ ruột của mình, mà như đang nhìn một kẻ buôn người đê tiện. Có lẽ Hạ Hoài Xuyên cũng nghĩ rằng tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Hạ Kỳ, anh ấy liếc nhìn tôi: “Hạ Kỳ ở với anh đi, dù sao thì…
Chương 2: Chương 2
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịNgày ly hôn, cả tôi và Hạ Hoài Xuyên đều rất bình tĩnh. “Tất cả cổ phần công ty để cho anh, còn tất cả cổ phiếu quyền chọn và tiền mặt thì để cho em, ba căn hộ ở Manhattan để anh, biệt thự ven biển ở Úc để em, hai trang viên và lâu đài ở Anh và cả nhà máy rượu ở Pháp chúng ta chia đôi…” Tài sản trong hôn nhân của chúng tôi không ít, nhưng so với gia đình hai bên nhà họ Hạ thì cũng chẳng là gì, vì thế việc chia tài sản diễn ra rất nhanh chóng. Chỉ có vấn đề quyền nuôi con là mất chút thời gian. Hạ Kỳ mới năm tuổi, nhưng đã là đứa trẻ rất thông minh. Thằng bé lao tới ôm lấy Hạ Hoài Xuyên và nói lớn: “Con ở với ba!” Thằng bé quay đầu nhìn tôi đầy cảnh giác, trong mắt đầy sự đề phòng, như thể sợ rằng tôi sẽ bắt nó đi vậy. Tôi không nhịn được mà cười cay đắng. Ánh mắt đó chẳng giống một đứa con đang nhìn mẹ ruột của mình, mà như đang nhìn một kẻ buôn người đê tiện. Có lẽ Hạ Hoài Xuyên cũng nghĩ rằng tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Hạ Kỳ, anh ấy liếc nhìn tôi: “Hạ Kỳ ở với anh đi, dù sao thì… Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tôi đã nghĩ rằng việc ly hôn sẽ giống như xé rách thịt da mình, nhưng thực ra, nó giống như tháo bỏ gông cùm trên người hơn.Tôi biết, trong mắt Hạ Hoài Xuyên, cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là một liên minh thương mại không có tình cảm.Nhưng anh ấy không biết rằng, tôi thật sự đã yêu anh.Trước khi nhà họ Hướng tìm lại tôi, tôi đã thầm mến anh từ lâu rồi.Tôi vẫn nhớ khi tôi học năm nhất đại học, tôi ngồi trên chuyến tàu hỏa cũ kỹ, kéo theo hai chiếc túi lớn bằng vải bố để nhập học, và vì đi lên cầu thang quá lâu, khiến tôi mệt mỏi, rồi tôi vô tình bị ngã.Những người xung quanh âm thầm cười nhạo và coi thường tôi, họ tránh xa tôi. Chỉ có Hạ Hoài Xuyên tiến đến, đưa tay ra với tôi: “Em có sao không?”Thật kỳ lạ, dù rằng cuộc hôn nhân năm năm của chúng tôi nhiều lúc đã phai mờ dần trong trí nhớ của tôi, nhưng tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ của anh ngày hôm đó.Chàng trai trong chiếc áo sơ mi trắng, đưa lưng về phía ánh sáng, cúi người về phía tôi, gió thổi tung tóc mái đen của anh, để lộ đôi lông mày sắc sảo và khuôn mặt đẹp tựa như tranh vẽ.Khoảnh khắc đó, ánh sáng mùa hè rực rỡ dường như phủ lên anh một tầng ánh vàng, tiếng ồn ào xung quanh và tiếng ve râm ran đều dừng lại, chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồ ng ngực.Những gì xảy ra sau đó, bây giờ nghĩ lại, giống như một giấc mơ thời thanh xuân.Anh nhìn qua đầu gối bị chảy m.á.u của tôi, tìm người giúp tôi trông hành lý, rồi cõng tôi đến phòng y tế gần đó.Tôi vẫn nhớ mùi hương mát lạnh của chanh mà tôi ngửi thấy khi tựa vào lưng anh, khiến tôi tự ti mà co người lại.Tôi sợ rằng mùi hương khó chịu trên cơ thể mình, sau khi ngồi tàu suốt một ngày một đêm, sẽ bị anh phát hiện.Khi tôi lấy lại bình tĩnh và muốn hỏi anh là ai, thì Hạ Hoài Xuyên đã rời đi. Sau này tôi mới biết về anh qua bức tường tỏ tình trong trường.Vào ngày đầu tiên sinh viên năm nhất nhập học, anh đã được nhắc tên bảy lần trên bức tường tỏ tình. Bạn học nói với tôi rằng anh là đàn anh năm hai ngành tài chính, là người thừa kế của nhà họ Hạ, một chàng trai ưu tú đúng nghĩa.Bạn gái anh là Hướng Thư, thiên kim nhà họ Hướng, cũng là hoa khôi của ngành tài chính. Họ nói rằng hai người đã đính hôn, chỉ chờ tốt nghiệp là cưới.Tôi biết rõ tôi và Hạ Hoài Xuyên sẽ không thể thuộc về cùng một thế giới, và tôi cũng chưa bao giờ có ý định đến gần anh.Bốn năm đại học, tôi chỉ lặng lẽ dõi theo anh từ xa, và tôi nghĩ rằng theo thời gian, tình cảm thầm lặng này sẽ dần phai nhạt.Cho đến khi năm tư, nhà họ Hướng tìm tôi về.
Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tôi đã nghĩ rằng việc ly hôn sẽ giống như xé rách thịt da mình, nhưng thực ra, nó giống như tháo bỏ gông cùm trên người hơn.
Tôi biết, trong mắt Hạ Hoài Xuyên, cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là một liên minh thương mại không có tình cảm.
Nhưng anh ấy không biết rằng, tôi thật sự đã yêu anh.
Trước khi nhà họ Hướng tìm lại tôi, tôi đã thầm mến anh từ lâu rồi.
Tôi vẫn nhớ khi tôi học năm nhất đại học, tôi ngồi trên chuyến tàu hỏa cũ kỹ, kéo theo hai chiếc túi lớn bằng vải bố để nhập học, và vì đi lên cầu thang quá lâu, khiến tôi mệt mỏi, rồi tôi vô tình bị ngã.
Những người xung quanh âm thầm cười nhạo và coi thường tôi, họ tránh xa tôi. Chỉ có Hạ Hoài Xuyên tiến đến, đưa tay ra với tôi: “Em có sao không?”
Thật kỳ lạ, dù rằng cuộc hôn nhân năm năm của chúng tôi nhiều lúc đã phai mờ dần trong trí nhớ của tôi, nhưng tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ của anh ngày hôm đó.
Chàng trai trong chiếc áo sơ mi trắng, đưa lưng về phía ánh sáng, cúi người về phía tôi, gió thổi tung tóc mái đen của anh, để lộ đôi lông mày sắc sảo và khuôn mặt đẹp tựa như tranh vẽ.
Khoảnh khắc đó, ánh sáng mùa hè rực rỡ dường như phủ lên anh một tầng ánh vàng, tiếng ồn ào xung quanh và tiếng ve râm ran đều dừng lại, chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồ ng ngực.
Những gì xảy ra sau đó, bây giờ nghĩ lại, giống như một giấc mơ thời thanh xuân.
Anh nhìn qua đầu gối bị chảy m.á.u của tôi, tìm người giúp tôi trông hành lý, rồi cõng tôi đến phòng y tế gần đó.
Tôi vẫn nhớ mùi hương mát lạnh của chanh mà tôi ngửi thấy khi tựa vào lưng anh, khiến tôi tự ti mà co người lại.
Tôi sợ rằng mùi hương khó chịu trên cơ thể mình, sau khi ngồi tàu suốt một ngày một đêm, sẽ bị anh phát hiện.
Khi tôi lấy lại bình tĩnh và muốn hỏi anh là ai, thì Hạ Hoài Xuyên đã rời đi. Sau này tôi mới biết về anh qua bức tường tỏ tình trong trường.
Vào ngày đầu tiên sinh viên năm nhất nhập học, anh đã được nhắc tên bảy lần trên bức tường tỏ tình. Bạn học nói với tôi rằng anh là đàn anh năm hai ngành tài chính, là người thừa kế của nhà họ Hạ, một chàng trai ưu tú đúng nghĩa.
Bạn gái anh là Hướng Thư, thiên kim nhà họ Hướng, cũng là hoa khôi của ngành tài chính. Họ nói rằng hai người đã đính hôn, chỉ chờ tốt nghiệp là cưới.
Tôi biết rõ tôi và Hạ Hoài Xuyên sẽ không thể thuộc về cùng một thế giới, và tôi cũng chưa bao giờ có ý định đến gần anh.
Bốn năm đại học, tôi chỉ lặng lẽ dõi theo anh từ xa, và tôi nghĩ rằng theo thời gian, tình cảm thầm lặng này sẽ dần phai nhạt.
Cho đến khi năm tư, nhà họ Hướng tìm tôi về.
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịNgày ly hôn, cả tôi và Hạ Hoài Xuyên đều rất bình tĩnh. “Tất cả cổ phần công ty để cho anh, còn tất cả cổ phiếu quyền chọn và tiền mặt thì để cho em, ba căn hộ ở Manhattan để anh, biệt thự ven biển ở Úc để em, hai trang viên và lâu đài ở Anh và cả nhà máy rượu ở Pháp chúng ta chia đôi…” Tài sản trong hôn nhân của chúng tôi không ít, nhưng so với gia đình hai bên nhà họ Hạ thì cũng chẳng là gì, vì thế việc chia tài sản diễn ra rất nhanh chóng. Chỉ có vấn đề quyền nuôi con là mất chút thời gian. Hạ Kỳ mới năm tuổi, nhưng đã là đứa trẻ rất thông minh. Thằng bé lao tới ôm lấy Hạ Hoài Xuyên và nói lớn: “Con ở với ba!” Thằng bé quay đầu nhìn tôi đầy cảnh giác, trong mắt đầy sự đề phòng, như thể sợ rằng tôi sẽ bắt nó đi vậy. Tôi không nhịn được mà cười cay đắng. Ánh mắt đó chẳng giống một đứa con đang nhìn mẹ ruột của mình, mà như đang nhìn một kẻ buôn người đê tiện. Có lẽ Hạ Hoài Xuyên cũng nghĩ rằng tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Hạ Kỳ, anh ấy liếc nhìn tôi: “Hạ Kỳ ở với anh đi, dù sao thì… Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tôi đã nghĩ rằng việc ly hôn sẽ giống như xé rách thịt da mình, nhưng thực ra, nó giống như tháo bỏ gông cùm trên người hơn.Tôi biết, trong mắt Hạ Hoài Xuyên, cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là một liên minh thương mại không có tình cảm.Nhưng anh ấy không biết rằng, tôi thật sự đã yêu anh.Trước khi nhà họ Hướng tìm lại tôi, tôi đã thầm mến anh từ lâu rồi.Tôi vẫn nhớ khi tôi học năm nhất đại học, tôi ngồi trên chuyến tàu hỏa cũ kỹ, kéo theo hai chiếc túi lớn bằng vải bố để nhập học, và vì đi lên cầu thang quá lâu, khiến tôi mệt mỏi, rồi tôi vô tình bị ngã.Những người xung quanh âm thầm cười nhạo và coi thường tôi, họ tránh xa tôi. Chỉ có Hạ Hoài Xuyên tiến đến, đưa tay ra với tôi: “Em có sao không?”Thật kỳ lạ, dù rằng cuộc hôn nhân năm năm của chúng tôi nhiều lúc đã phai mờ dần trong trí nhớ của tôi, nhưng tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ của anh ngày hôm đó.Chàng trai trong chiếc áo sơ mi trắng, đưa lưng về phía ánh sáng, cúi người về phía tôi, gió thổi tung tóc mái đen của anh, để lộ đôi lông mày sắc sảo và khuôn mặt đẹp tựa như tranh vẽ.Khoảnh khắc đó, ánh sáng mùa hè rực rỡ dường như phủ lên anh một tầng ánh vàng, tiếng ồn ào xung quanh và tiếng ve râm ran đều dừng lại, chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồ ng ngực.Những gì xảy ra sau đó, bây giờ nghĩ lại, giống như một giấc mơ thời thanh xuân.Anh nhìn qua đầu gối bị chảy m.á.u của tôi, tìm người giúp tôi trông hành lý, rồi cõng tôi đến phòng y tế gần đó.Tôi vẫn nhớ mùi hương mát lạnh của chanh mà tôi ngửi thấy khi tựa vào lưng anh, khiến tôi tự ti mà co người lại.Tôi sợ rằng mùi hương khó chịu trên cơ thể mình, sau khi ngồi tàu suốt một ngày một đêm, sẽ bị anh phát hiện.Khi tôi lấy lại bình tĩnh và muốn hỏi anh là ai, thì Hạ Hoài Xuyên đã rời đi. Sau này tôi mới biết về anh qua bức tường tỏ tình trong trường.Vào ngày đầu tiên sinh viên năm nhất nhập học, anh đã được nhắc tên bảy lần trên bức tường tỏ tình. Bạn học nói với tôi rằng anh là đàn anh năm hai ngành tài chính, là người thừa kế của nhà họ Hạ, một chàng trai ưu tú đúng nghĩa.Bạn gái anh là Hướng Thư, thiên kim nhà họ Hướng, cũng là hoa khôi của ngành tài chính. Họ nói rằng hai người đã đính hôn, chỉ chờ tốt nghiệp là cưới.Tôi biết rõ tôi và Hạ Hoài Xuyên sẽ không thể thuộc về cùng một thế giới, và tôi cũng chưa bao giờ có ý định đến gần anh.Bốn năm đại học, tôi chỉ lặng lẽ dõi theo anh từ xa, và tôi nghĩ rằng theo thời gian, tình cảm thầm lặng này sẽ dần phai nhạt.Cho đến khi năm tư, nhà họ Hướng tìm tôi về.